Giản Tinh đi vào phòng hóa trang, đã có rất nhiều người đang ngồi trong đó.
Giữa phòng có một dãy gương, chia làm hai bên, phân biệt rõ ràng.
Giản Tinh nhìn quanh, cậu không nhận ra một ai.
Hàng người bên trái khí chất vượt trội, đang nói nói cười cười, hình như đều quen biết nhau.
Thấy ai cũng có một người đứng sau lưng giống kiểu trợ lý, Giản Tinh đoán đây là những nghệ sỹ lấn sân mà Phó Nguyên nói.
Mấy người ở bên còn lại thì ngồi ngay ngắn một mình, chắc là học viên đại chúng đã được tuyển chọn.
Giản Tinh đi vào, tất cả mọi người đều quan sát và đánh giá cậu.
Trái phải đều còn mấy chỗ trống, Giản Tinh đang định ngồi vào đó, một giọng mất kiên nhẫn bỗng vang lên sau lưng.
“Nhường cái.”
Giản Tinh quay đầu, có mấy người đứng sau lưng cậu, dẫn đầu là Trác Hoa vừa gặp, những người khác vây quanh y, dáng vẻ ngoan ngoãn khúm núm, đằng sau còn có mấy trợ lý đi theo.
Giản Tinh nghiêng người tránh ra.
Trác Hoa liếc cậu rồi hừ một tiếng, hếch hàm đi qua mặt cậu, y ngồi vào bên trái, nhất thời mấy chỗ trống bên trái đều bị lấp kín.
Giản Tinh bèn ngồi vào một chỗ trống ở góc bên phải, thấy người bên cạnh quan sát mình, cậu lịch sự gật đầu chào.
Cô gái trẻ nhìn cậu khoảng mười bảy, mười tám tuổi, búi tóc củ hành, nhỏ nhắn dễ thương.
Cô gái chủ động bắt chuyện: “Chào anh, em là Trần Thụy.”
Giản Tinh mỉm cười: “Chào em, anh là Giản Tinh.”
Hai mắt cô bé sáng bừng lên: “Anh Giản Tinh, anh đẹp thật đấy, anh cũng tham gia hoạt động tuyển chọn à? Hình như em chưa gặp anh.”
Giản Tinh lắc đầu: “Anh là nghệ sỹ lấn sân, là một diễn viên.”
Dứt lời, tất cả mọi người trong phòng quay sang nhìn cậu.
Chỉ có Trác Hoa đã biết cậu từ trước là cười lạnh.
Cô bé nọ nhìn cậu: “Nhưng mà em chưa thấy anh trên TV bao giờ.”
Cô gái nói thẳng ra, những học viên đại chúng khác đều thấy xấu hổ thay.
Nói vậy khác gì bảo người ta không nổi đâu.
Nhưng Giản Tinh không giận, ăn ngay nói thật: “Anh toàn diễn những vai nhỏ không quan trọng thôi, đất diễn rất ít.”
Cô gái nhỏ ồ lên, chợt thấy sai sai: “Nhưng anh không nổi thì sao lại có thể tham gia cuộc thi này?”
Cô chỉ phía đối diện, lí nhí: “Họ đều rất nổi tiếng.”
Giản Tinh chớp mắt: “Chắc là vì trong công ty chỉ có mình anh không biết nhảy múa đó.”
Cô gái sửng sốt, phì cười: “Thế thì anh may mắn thật đấy.”
Giản Tinh cười nói: “Ừ, anh may mắn lắm.”
Những nghệ sỹ bên kia lặng lẽ dỏng tai lên nghe ngóng họ nói chuyện, thấy Giản Tinh bảo mình chỉ là một diễn viên nhỏ thì yên tâm cụp tai lại.
Nghe đến cuối cùng, họ phì cười thành tiếng, dường như xác định cậu không phải đối thủ đáng gờm nên không quan tâm nữa.
Cô gái nhỏ nghe thấy mới muộn màng nhận ra mình lỡ lời, vội cúi đầu im như hến.
Giản Tinh không bận tâm, cậu ngồi chờ một chỗ, đồng thời nghĩ về quy tắc của chương trình.
‘Sàn học vũ đạo’ có tổng cộng 8 tập, tập một là học tập và làm quen, 8 tập sau đều là thi đấu.
Ở tập một, học viên sẽ bốc thăm chia thành hai đội A và B, mỗi đội 7 người.
Tập hai, 7 người đội A thi đấu, hai người xếp cuối sẽ bị loại.
Tập ba, 7 người đội B thi đấu, hai người xếp cuối cũng bị loại.
Đến tập bốn, 5 người còn lại của đội A thi đấu, tiếp tục loại 2 người, 3 người còn lại vào vòng bán kết.
Tương tự như vậy ở tập năm với tổ B.
Tập sáu là vòng hồi sinh, bốn thí sinh bị loại của hai đội A và B gộp thành 8 người, tiến hành thi đấu, hai người đứng đầu sẽ được hồi sinh, vào vòng bán kết.
Tập bảy, 2 người hồi sinh cộng với 6 người còn lại của đội A và B gộp thành 8 người, loại 3 người xếp cuối, 5 người đầu vào vòng chung kết.
Tập tám, thi đấu chung kết, chọn ra 3 người đứng đầu.
Sau khi biên tập, tập một và hai sẽ phát sóng cùng thời điểm.
‘Sàn học vũ đạo’ với ‘Món ngon và Gia đình’ cùng kiểu chương trình, đều là ghi hình một mạch.
Trừ buổi khởi động ở tập một và chung kết ở tập tám, những tập còn lại sẽ ghi hình cả ngày, buổi sáng là đội A, buổi chiều là đội B, tổng cộng 5 ngày.
Một trận đấu chỉ có thời gian nửa ngày, với tốc độ hiện tại, cậu căn bản không thể học xong một điệu nhảy trong nửa ngày.
Nếu không tìm ra phương pháp khác, cậu sẽ bị loại ở ngay trận đấu đầu tiên.
Nghĩ đến đây, đầu óc Giản Tinh nhảy lên vô số công thức toán học, ngón tay nhanh chóng viết lên bàn.
Không lâu sau, có chuyên viên trang điểm vào hóa trang cho họ.
Vì chỉ là phần khởi động nên các học viên đều trang điểm đơn giản, đổi sang bộ đồ tập rộng rãi.
Thay quần áo xong, Trần Thụy nhìn Giản Tinh, lại bắt đầu u mê: “Oa, anh Giản Tinh, anh trang điểm xong còn đẹp trai hơn nữa, đúng là minh tinh có khác.”
Ánh mắt những nhân viên nữ xung quanh cũng liếc sang Giản Tinh không ngừng.
Giản Tinh được khen mà ngại.
Vẻ mặt của nhóm người Trác Hoa đồng thời lóe lên sự khinh thường và u ám.
Lúc chờ ở hậu trường, Giản Tinh cảm nhận rõ mấy nghệ sỹ lấn sân đều có phần kích động, cậu hơi khó hiểu, may là cô bé Trần Thụy giải thích cho cậu.
Thường thì để tăng sức hút một cách nhanh nhất, chương trình giải trí sẽ đưa những khách mời nổi tiếng vào ngay tập đầu tiên.
Trần Thụy nói nhỏ: “Thế nên em đoán lát nữa nhất định sẽ có đại minh tinh xuất hiện.” Cô gái si mê, “Không biết là ai.”
Giản Tinh bừng tỉnh, khen cô: “Em biết nhiều thật đấy.”
Trần Thụy lườm cậu: “Đây là thường thức.”
Giản Tinh: “Bình thường anh không xem chương trình giải trí.”
Trần Thụy tròn mắt: “Thế bình thường anh làm gì?”
“Đọc sách.”
Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười mỉa: “Chao, chưa bắt đầu chương trình mà đã chạy hình tượng học giỏi rồi, biết giả vờ ghê đấy.”
Người nói là một người bên Trác Hoa, Giản Tinh nhìn hắn, không nói gì.
Chương trình nhanh chóng bắt đầu, mười bốn học viên lên sân khấu theo thứ tự.
Giản Tinh được xếp thứ 12, nghe ai lên sân khấu cũng có tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đến lượt mình lên sân khấu, Giản Tinh mới biết là trường quay chứa đầy khán giả, Phó Nguyên ngồi trong một góc ở hàng đầu, vẫy tay với cậu.
Thấy Giản Tinh, tất cả khán giả dường như đều sửng sốt, bắt đầu vừa vỗ tay vừa châu đầu ghé tai, không biết đang nói gì.
MC giới thiệu đơn giản, sau đó mời người tiếp theo.
Trong khoảnh khắc người nọ xuất hiện, khán đài lập tức vang lên tiếng la hét kích động: “Trác Hoa! Trác Hoa! Hoa nở rợp cành!” mãi mà không ngừng, nhiệt liệt hơn lúc Giản Tinh xuất hiện không biết bao nhiêu lần.
Giản Tinh quay đầu, Trác Hoa mỉm cười, nho nhã vẫy tay chào khán giả, tức thì dấy lên tiếng la ó to hơn.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Trác Hoa nghiêng đầu nhìn cậu, nhướng mày khiêu khích.
Đợi các học viên lên sân khấu hết, khách mời ban giám khảo xuất hiện.
Dàn khách mời có tổng cộng bảy người, từng người lên sân khấu một.
Giản Tinh không biết ai cả, nhưng nghe MC giới thiệu, đều là nhân vật lão làng có ảnh hưởng lớn trong giới vũ đạo Trung Quốc.
Đến khi vị cuối cùng xuất hiện, phòng quay yên tĩnh mấy giây, sau đó lập tức bùng nổ.
“A a a, Tiêu thần! Là Tiêu thần!”
“Á á á, vua nhảy! Vua nhảy!” Tiếng hét kịch liệt thiếu điều lật tung trường quay.
Lý Khải đứng trước máy quay chính, vô cùng hài lòng với hiệu quả của chương trình lần này.
Từ biểu hiện của khán giả tại hiện trường, có thể dự đoán phản ứng sau khi chương trình phát sóng.
Bước đầu thu hút khán giả, chỉ cần chương trình làm tốt, rating không thể thấp được.
Phó Nguyên thấy Thẩm Tiêu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chinh Đồ lại để Trác Hoa đến tham gia chương trình này, xem ra họ đã biết Thẩm Tiêu sẽ đến.
Nghĩ đến Giản Tinh đã gặp được Thẩm Tiêu trong chương trình cách đây không lâu, lần này lại gặp lại, đứa trẻ nhà mình quả là may mắn.
Có Thẩm Tiêu, rating chương trình này đã bảo đảm quá nửa.
Đến khi Thẩm Tiêu ngồi vào ghế ban giám khảo, Giản Tinh mới hoàn hồn.
Cậu tròn xoe mắt nhìn Thẩm Tiêu, đáy mắt lấp lánh ánh sáng không thể tin nổi.
Cậu tưởng là sau khi chia tay lần trước, họ sẽ rất khó gặp lại nhau, thậm chí có thể cả đời này sẽ không gặp lại nữa.
Chẳng ngờ mới mấy ngày, cậu đã được gặp lại anh rồi.
Cậu may mắn quá.
Thẩm Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt như vô tình giao nhau, đôi mắt xinh đẹp kia phản chiếu ánh đèn rực rỡ trên cao, giống như có sao sa vào mắt, khóe môi anh âm thầm cong lên.
Sau khi học viên và khách mời lên sân khấu, một vũ công nhảy mở màn, chương trình chính thức bắt đầu.
Người nọ là Vương Tranh, một huấn luyện viên vũ đạo nổi tiếng trong nước, cô mở màn bằng một bài nhảy đơn, đón nhận tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Vương Tranh là huấn luyện viên duy nhất của tập một, trên sân khấu, sau khi các học viên giới thiệu bản thân, cô bắt đầu giảng bài đầu tiên.
Vũ đạo là gì? Vũ đạo bắt nguồn từ đâu? Tại sao con người phải nhảy múa? Câu hỏi nào cũng đánh thẳng vào linh hồn của một vũ công, tất cả học viên và khán giả đều chấn động mạnh.
Vương Tranh cho các học viên bốc thăm chia đội, 14 người chia thành hai đội A và B, Giản Tinh và Trác Hoa đều ở đội A.
Giản Tinh nhìn thấy, lúc công bố kết quả, Trác Hoa đã liếc sang cậu, cậu nhìn lại thì đối phương quay đi.
Sau khi chia đội, với tư cách là huấn luyện viên đầu tiên, Vương Tranh dạy các học viên một số động tác vũ đạo cơ bản, từ từng động tác đến một chuỗi động tác.
Bất kể là nghệ sỹ lấn sân hay học viên đại chúng được tuyển chọn, cơ thể mọi người đều khá dẻo dai, động tác cơ bản ra hình da dáng.
Khi động tác càng lúc càng nhiều, càng lúc càng phức tạp, bắt đầu có người không theo kịp.
Chẳng hạn như Giản Tinh.
Giản Tinh hoàn thành những động tác đơn lẻ rất tốt, nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau, cộng thêm âm nhạc, cậu bắt đầu như ngựa đứt cương.
Động tác nào cũng trật nhịp, không phải nhanh hơn thì là chậm hơn, trái phải lung tung, tay chân loạn xạ, nhảy múa cái nỗi gì, đang lên đồng thì có.
Nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của tất cả mọi người, Vương Tranh mới thấy lạ, cô quay đầu, bắt gặp cậu bé đẹp nhất đội A kia.
Vũ đạo trước hết là thể nghiệm thị giác, vì hiệu quả của chương trình, cô đã cố ý sắp xếp những người đẹp đứng ở giữa.
Lúc này, người đứng chính giữa là Giản Tinh nhất thời trở thành tâm điểm của khán giả.
Đẹp bao nhiêu thì nhảy tệ bấy nhiêu, nghiêm túc bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu.
Vương Tranh lập tức sầm mặt, cô làm chương trình bao nhiêu năm, ghét nhất là hạng người toan tính vụng về cố tình giả vờ giả vịt để thu hút sự chú ý.
Không phải trước kia cô chưa từng gặp, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoa trương một chút, thu hút sự chú ý một chút.
Đây là lần đầu tiên cô gặp kiểu trắng