Giản Tinh đến gần, chưa kịp nói gì đã nghe người bên cạnh chào trước: “Chào cậu.”
Giản Tinh quay đầu nhìn Hàn Đinh, cậu chớp mắt hoài nghi, lễ phép gật đầu: “Chào anh.”
Sau đó lập tức quay đầu về, cười nói với Thẩm Tiêu: “Anh Thẩm, anh xong việc rồi chứ ạ?”
“Ừ.” Thẩm Tiêu cười hỏi, “Quay thế nào?”
“Toàn một lần là qua!”
Thẩm Tiêu hiếm khi thấy cậu có dáng vẻ tự hào như vậy, cười khen: “Sao Nhỏ giỏi quá.”
Giản Tinh cười: “Đều nhờ anh Thẩm dạy giỏi.
Anh Thẩm, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Thẩm Tiêu nói rồi đứng dậy định đi với cậu.
Hàn Đinh bị phớt lờ từ đầu đến cuối, thấy cảnh này vội thốt lên: “Khoan đã.”
Hai người ngoái đầu, Hàn Đinh đi lên, ánh mắt lạ lùng nhìn Giản Tinh chằm chằm, kinh ngạc nói: “Cậu không nhận ra tôi.”
Không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Giản Tinh nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, tuyệt đối không phải biểu cảm nên có của một người biết anh.
Giản Tinh ngỡ ngàng: “Ặc, xin lỗi anh.”
Cậu không biết anh ta thì lạ lắm sao?
Hàn Đinh càng không thể tin nổi, chỉ vào Thẩm Tiêu: “Cậu biết cậu ta mà không biết tôi?!”
Giản Tinh tiếp tục chớp mắt, mờ mịt nói: “Xin lỗi, anh nổi tiếng hơn anh Thẩm sao?”
“Xì.” Thẩm Tiêu phì cười không nể mặt chút nào.
Chợt nhớ hồi ở Vân Nam, lần đầu tiên gặp gỡ, đôi mắt Giản Tinh nhìn anh không giấu được ánh sáng lấp lánh, cậu cười nói với anh “Anh Thẩm, em là Giản Tinh”, gương mặt và ánh mắt Thẩm Tiêu để lộ ý cười rõ mồn một.
Hàn Đinh đờ người vì câu hỏi của cậu: “Ặc, không phải.” Một ảnh đế, một thị đế, lượng fan của hai người tương đương nhau.
Nếu thật sự phải so sánh ai nổi tiếng hơn, đúng là rất khó nói.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
“Cậu biết cậu ta từ khi nào?”
Hàn Đinh so đo tính toán hiếm có.
Nếu là người thường không biết đến anh, còn có thể nói là đối phương không xem phim điện ảnh.
Nhưng người trong giới lại không biết anh thì không thể nào nói nổi.
Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu: “Khoảng năm năm trước.”
Giọng Hàn Đinh lại cao vút lên: “Năm năm trước cậu đã biết cậu ta rồi, thế mà không biết tôi?”
Giản Tinh bất lực nhìn sang Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu nhịn cười, tốt bụng giới thiệu cho cậu: “Hàn Đinh.” Anh thoáng ngừng, bổ sung, “Ảnh đế năm năm liên tục.”
Giản Tinh kinh ngạc: “Oa, đỉnh quá!”
Vẻ mặt sùng bái của Giản Tinh không khiến Hàn Đinh vui hơn miếng nào, anh nhìn nụ cười của Thẩm Tiêu, đảo mắt, chợt nở nụ cười.
“Cậu tên là gì?”
“Giản Tinh.”
Hàn Đinh thấy hơi quen tai, anh liếc sang Thẩm Tiêu, chợt nhớ ra gì đó, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, thì ra là cậu à, chẳng trách quen mắt thế.”
“Anh biết tôi á?”
Hàn Đinh chậc chậc: “Có thể tham gia tận hai chương trình với Tiêu thần, muốn không biết cũng khó.”
Anh quan sát Giản Tinh, cười như người tử tế: “Giản Tinh, cậu diễn được lắm, có muốn quay phim điện ảnh không?”
“Phim điện ảnh?”
“Ừ, bộ phim tôi đang đóng có một vai cực hợp với cậu.”
Giản Tinh lắc đầu: “Không, bây giờ tôi chỉ đóng phim truyền hình thôi.”
Hàn Đinh kinh ngạc: “Tại sao?” Lần đầu tiên có người từ chối thẳng thừng lời mời của anh đấy.
“Thầy tôi nói, không có nhân vật hợp với diễn viên hay diễn viên hợp với nhân vật, một diễn viên giỏi có thể diễn được mọi nhân vật.
Hiện tại diễn xuất của tôi còn chưa hoàn thiện, cần phải rèn luyện thêm.”
Thẩm Tiêu bật cười.
Hàn Đinh kinh ngạc: “Thầy của cậu là?”
Giản Tinh ngậm chặt miệng.
Hàn Đinh định nói tiếp nhưng bị Thẩm Tiêu ngắt lời, anh nói với Giản Tinh: “Cậu ra ngoài đợi tôi, tôi sẽ ra ngay.”
Giản Tinh ngoan ngoãn gật đầu, cậu chào Hàn Đinh rồi đi ra.
Thẩm Tiêu nhìn bóng lưng cậu, nụ cười sâu hơn.
Hàn Đinh thấy vậy, đảo mắt sang, nhắc nhở: “Tiêu thần, cậu có phát hiện cậu vui quá rồi không?”
Thẩm Tiêu thôi cười, quay đầu nhìn vào đôi mắt trêu đùa và nghiền ngẫm của Hàn Đinh, anh không phủ nhận: “Vui không tốt à?”
Hàn Đinh biến sắc.
Mấy ngày sau đó, cả đoàn quay phim rất thuận lợi, nhất là mấy diễn viên chủ chốt, hầu như cảnh nào cũng một lần là qua.
Chưa đến mười ngày đã quay xong số cảnh vốn cần mười lăm ngày, nụ cười của Lâm Lập càng lúc càng tươi.
Chẳng mấy chốc đã đến các cảnh hành động.
‘Gương đồng’ có rất nhiều cảnh hành động, đây là điểm sáng của bộ phim, đoàn phim đặc biệt mời hai chỉ đạo võ thuật xuất sắc đến.
Thẩm Tiêu vốn lo Giản Tinh chưa có kinh nghiệm đu dây cáp, có lẽ sẽ không quen, nhưng xem xong cảnh hành động đầu tiên của cậu, anh đã hoàn toàn yên tâm.
Đỗ Minh thì choáng váng: “Sao Nhỏ, cậu từng đu dây cáp rồi à?”
“Chưa mà.”
Đỗ Minh không tin: “Thế sao cậu thuần thục vậy, một lần đã qua?”
Việc đu dây cáp yêu cầu rất cao về thể lực, lực thăng bằng và nền tảng vũ đạo của một người.
Rất nhiều người lần đầu lên dây cáp, ngay cả cơ thể cũng không khống chế được.
Nhưng Giản Tinh lại vô cùng suôn sẻ, hệt như đi trên đất bằng.
Giản Tinh chớp mắt: “Đơn giản lắm mà, lực hướng lên trên theo phương thẳng đứng cân bằng với lực hút của trái đất, người đu dây chỉ cần khống chế lực hướng tâm là được, phương pháp tính góc đơn giản hơn học nhảy nhiều.”
Đỗ Minh đực mặt: “…”
Cậu đang nói gì đấy, sao nghe không hiểu vậy?
Thẩm Tiêu khinh bỉ: “Chưa học cấp ba à?”
Đỗ Minh trợn mắt: “Anh Thẩm, anh đang sỉ nhục tôi đấy.”
Thẩm Tiêu hừ khẽ: “Ngay cả lực hấp dẫn với lực hướng tâm cũng không hiểu, anh đang sỉ nhục Vật lý cấp ba thì có.” Dứt lời, anh dắt Giản Tinh đi tập diễn tiếp.
Đỗ Minh: “…”
Cảnh hành động của mấy diễn viên chính thuận lợi, nội dung phần hành động cũng quay rất nhanh.
Tối hôm ấy, chưa đến 7 giờ, việc quay phim đã kết thúc.
Giản Tinh tẩy trang xong bèn gọi Thẩm Tiêu đi ăn cùng, nhưng lại thấy anh đang ngồi ngẩn người trên ghế.
“Anh Thẩm.”
Thẩm Tiêu ngoái đầu, bấy giờ Giản Tinh mới thấy sắc mặt anh không tốt lắm, dường như có vẻ mờ mịt, cuống quýt hỏi: “Anh Thẩm sao vậy?”
Thẩm Tiêu nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, dần dà hoàn hồn, cười nhạt: “Không sao.
Đi ăn thôi.”
Anh đứng dậy và đến nhà ăn với Giản Tinh.
Lúc ăn tối, mấy người ngồi với nhau như thường lệ.
Nhưng bất kể người trên bàn nói gì, Thẩm Tiêu vẫn chỉ lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.
Ăn xong, ai về phòng nấy.
Giản Tinh ngồi trong phòng một lúc, cầm kịch bản sang gõ cửa phòng anh.
Thẩm Tiêu nghi hoặc: “Có việc gì à?”
Giản Tinh giơ tập kịch bản lên: “Tìm anh Thẩm tập diễn.”
Thẩm Tiêu nhìn cậu: “Vào đi.”
Vẫn là Thẩm Tiêu ngồi trên ghế sofa, Giản Tinh ngồi trên tấm thảm đối diện anh.
Thẩm Tiêu mở kịch bản ra: “Muốn tập đoạn nào?”
Giản Tinh ngồi im, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Tiêu đột nhiên hiểu ra, anh cười đóng tập kịch bản lại: “Lo cho tôi?”
“Vâng.” Giản Tinh gật mạnh đầu.
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Thật ra không có gì, chỉ là có một người bạn sắp sinh nhật, tôi đang phân vân có nên tặng quà không.”
“Đã là bạn thì phải tặng quà chứ.”
Mắt Thẩm Tiêu lóe lên ánh sáng lạ lùng: “Thế cậu thấy tặng gì mới được?”
“Bạn của anh là nam hay nữ?”
“Nữ.”
Giản Tinh ngẫm nghĩ: “Em nhớ hồi còn đại học, bạn cùng phòng của em có nói, con gái đều thích trang sức đẹp.”
“Người đó có nhiều trang sức lắm rồi.”
“Quần áo đẹp thì sao?”
“Cũng nhiều lắm.”
Giản Tinh không nghĩ ra nổi: “Thế cô ấy còn thích gì nữa?”
Thẩm Tiêu trầm tư: “Hình như là thích trồng hoa.”
Hình như? Giản Tinh lấy làm lạ, nhưng không truy hỏi: “Thế cô ấy thích hoa gì ạ?”
“Tôi không biết.
Bà ấy trồng nhiều hoa lắm, rất nhiều giống thuộc dạng quý hiếm trên thế giới.
Bà ấy không thiếu hoa đẹp, cũng không thiếu hoa nổi tiếng.”
Giản Tinh bó tay, chống cằm suy nghĩ.
Thẩm Tiêu nhìn cậu và mỉm cười.
Đột nhiên, Giản Tinh sáng bừng mắt: “Em nghĩ ra rồi.
Em quen một ông trồng và bán hoa, ông ấy trồng toàn hoa dại, nhưng trông đẹp lắm.
Trong đó có một loại vừa