Giản Tinh đi ra, rảo bước đến chỗ Lâm Tuệ: “Chị Tuệ, ngại quá, để chị đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi.”
Nói đoạn, cậu cầm hành lý của mình, kiên trì cầm giúp Lâm Tuệ một cái túi.
Lâm Tuệ đã phục vụ rất nhiều người, đây là lần đầu tiên gặp một bạn nhỏ ga lăng với trợ lý như vậy, không nhịn được mỉm cười.
“Tiểu Tinh, em có người quen trong đoàn phim ‘Ma thần lệnh’ à?”
“Vâng, bạn đại học của em là một diễn viên trong đoàn.”
Lâm Tuệ gật đầu không hỏi gì nữa.
Hai người ra khỏi khu đó, đến bãi đỗ xe.
Lâm Tuệ lái xe đến, cất đồ vào trong xe.
Cô bảo Giản Tinh ngồi ghế sau cho tiện nghỉ ngơi, nhưng Giản Tinh kiên trì ngồi ghế phụ.
“Chị Tuệ, em nói chuyện với chị cho tỉnh táo.”
Lâm Tuệ không từ chối, từ đây về thành phố phải lái xe mất hai tiếng, nếu tắc đường thì còn lâu hơn, một người lái xe quả thật rất dễ buồn ngủ.
Trên đường về, Giản Tinh lấy điện thoại ra và vào weibo.
Không phải weibo của cậu mà là một tài khoản phụ, tên weibo là: Một Vì Sao Nhỏ.
Cậu mở bộ sưu tập ảnh trên weibo, trong đó có một thư mục đã được mã hóa, bên trong toàn là ảnh của một người.
Ảnh của Thẩm Tiêu.
Cậu chọn một tấm ảnh, viết mấy dòng rồi đăng weibo: Anh Thẩm đẹp trai quá! Anh là cơn gió tự do trên biển, là bông tuyết không vướng bụi trần trên đỉnh núi, là vị thần duy nhất trong lòng em!
Đăng xong, cậu tắt weibo luôn, chẳng mảy may để ý đến mục tin nhắn chưa đọc có 9999+ cái thông báo bên dưới.
Cậu không cần nhìn cũng biết, những tin nhắn đó đa số là antifan của Thẩm Tiêu gửi đến mắng cậu la liếm, khuyên cậu nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm Tiêu, đừng mù quáng theo đuổi thần tượng, cũng có fan của Thẩm Tiêu cùng chung kẻ địch với cậu.
Giản Tinh chỉ đọc mấy tin, sau đó không bao giờ mở ra xem nữa, cũng không bao giờ đọc những bình luận dưới weibo.
Cậu thích ai là chuyện của cậu, không liên quan đến người khác.
Thẩm Tiêu là người như thế nào, cậu rõ hơn những người chưa bao giờ gặp anh kia.
Vào giới giải trí, lần đầu tiên cậu biết được thế nào là fan, thế nào là anti.
Cậu không thể hiểu nổi, tại sao có người lại nhàm chán như thế, lãng phí thời gian quý báu vào kẻ mà mình không thích.
Làm việc mình thích, ở bên người mình yêu, đi đến nơi mình muốn, như vậy không tốt hơn sao?
Giản Tinh cất điện thoại, chuyên tâm trò chuyện với Lâm Tuệ.
Trong đoàn phim ‘Ma thần lệnh’, Thẩm Tiêu thay đồ xong thì trở về phòng nghỉ, vừa mới vào cửa đã thấy người đại diện kiêm trợ lý nhà mình đang rúc trên sofa ôm một cái hộp giữ nhiệt, cười như con mèo ú ăn vụng.
Bạch Đồ thấy anh, cười nói: “Sếp ơi, anh về rồi à, canh tình yêu hôm nay đến rồi này.” Hắn giơ cái hộp lên, “Muốn uống không?”
Liếc xéo Bạch Đồ, Thẩm Tiêu lười tiếp hắn, ngồi vào sofa.
Bạch Đồ nhìn vậy là hiểu ý anh ngay, toét miệng mở hộp giữ nhiệt ra, vừa ngửi vừa kinh ngạc nói: “Oa, có cả mùi sen này.”
Hắn ngẩng đầu hỏi Thẩm Tiêu: “Sếp ơi, anh không uống thật hả?” Mồm thì hỏi vậy, nhưng tay ôm cái hộp không nới lỏng chút nào.
Thẩm Tiêu mặc kệ hắn, nhắm máy day trán, không thể che đi vẻ mệt mỏi giữa hai hàng mày.
Bạch Đồ cười toe toét: “Thế em không khách sáo đâu.”
Dứt lời, hắn cầm thìa lên định uống, đột nhiên nhớ đến câu chuyện nghe được lúc nãy, thoáng nhìn sang Thẩm Tiêu.
“Sếp ơi, mấy hôm nay cổ họng anh không thoải mái à?”
“Ừ, thấy hơi khô, chắc là bị cảm rồi.”
Bạch Đồ nghe vậy lập tức bỏ canh xuống, đi tìm hộp đựng thuốc, lấy thuốc cảm ra và rót nước đưa cho anh: “Sếp uống thuốc phòng cảm đi.”
Thẩm Tiêu là nam hai, cảnh quay nhiều, mấy hôm nay lại đang quay những cảnh quan trọng nhất, nếu bị cảm thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của phim.
Thẩm Tiêu mở mắt ra, nhìn thấy thuốc thì chau mày, nhưng anh vẫn cầm cốc nước lên uống, hàng mày chau chặt hơn.
Thẩm Tiêu ghét uống thuốc, nếu không phải quay phim, dù có ốm anh cũng không chịu uống.
Bạch Đồ ôm hộp giữ nhiệt đến đưa cho anh: “Sếp ơi, lê hấp đường phèn hương sen, bổ phế nhuận họng.”
Thẩm Tiêu liếc xéo hắn, ánh mắt tối sầm.
Bạch Đồ biết Thẩm Tiêu không bao giờ nhận quà của fan, món canh này là do hắn tự ý quyết định.
Bảy ngày trước, một diễn viên nhỏ trong đoàn phim đột nhiên ôm canh lặng lẽ mò đến phòng nghỉ, nói với Thẩm Tiêu cậu là fan trung thành của anh, có lòng hầm canh cho anh.
Thẩm Tiêu không nói gì, Phùng Sở coi như anh ngầm đồng ý, để canh lại rồi bỏ đi, không biết canh này toàn vào bụng Bạch Đồ hết.
Bắt đầu từ hôm sau, ngày nào Phùng Sở cũng đưa canh đến, mỗi ngày một kiểu.
Còn hương vị ấy hả, từ ngày đầu tiên Bạch Đồ được uống canh, mặc dù Thẩm Tiêu không vui, hắn cũng không nỡ từ chối.
Bạch Đồ cảm động vì sự chân thành của Phùng Sở, mãi đến khi hắn chứng kiến cảnh tượng hôm nay.
Thẩm Tiêu thấy vẻ mặt Bạch Đồ có gì đó sâu xa, nhạy bén nhận ra điều lạ.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Đồ kể lại cảnh tượng mình đã thấy trong phòng nghỉ lúc trưa nay: “Thế nên, thì ra fan của anh là một người khác đó.”
Thẩm Tiêu nhìn hắn, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
Bạch Đồ bảo: “Em nghe ngóng rồi, người nọ là một diễn viên nhỏ trong đoàn phim ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’ bên kia, tên là Giản Tinh, là bạn học của Phùng Sở.
Ban đầu đất diễn chỉ có hai ngày, nhưng vì trời đột nhiên đổ tuyết, làm lỡ lịch trình quay phim của diễn viên chính, thành ra phải quay mất bảy ngày, thế nên chúng ta mới có bảy ngày uống canh tình yêu.
Món canh hôm nay là do nghe thấy anh bị ho nên mới cố ý nấu cho anh đấy.”
Bạch Đồ tiếc hùi hụi: “Hôm nay cậu ấy đã đóng máy, sau này không có canh ngon như vậy để uống nữa rồi.”
Thấy Thẩm Tiêu vẫn không có cảm xúc gì cả, hắn hỏi: “Sếp à, anh không tò mò hay kinh ngạc hả? Không cảm động vì người hâm mộ này sao?” Vất vả hầm canh, thần tượng lại chẳng thèm chạm vào một miếng.
Thẩm Tiêu hỏi ngược lại: “Canh ai uống?”
Bạch Đồ: “…” Được rồi, hắn uống.
“Sếp ơi anh muốn thử không? Tay nghề của cậu ấy thật sự xịn lắm.”
Thẩm Tiêu không nhúc nhích.
Bạch Đồ hiểu, thở dài, cầm thìa lên bắt đầu uống ừng ực, cảm thán: “Nồng mà không ngấy, vừa thơm vừa ngon, ôi trời ơi cực phẩm.
Sếp à, tại anh không uống đấy nhé, sau này hối hận đừng trách em.”
Thẩm Tiêu nhắm mắt.
Bạch Đồ thấy vậy thì biết anh không muốn tiếp tục đề tài này, bèn chuyển sang nói về cái khác.
“Đúng rồi, fan nhỏ trung thành nhất của anh lại tỏ tình với anh đấy, anh đoán xem hôm nay bạn ấy khen anh thế nào?”
Thẩm Tiêu mở mắt, đáy mắt xẹt qua tia sáng.
Thẩm Tiêu có một bạn fan đích thực, ID là Một Vì Sao Nhỏ, chỉ theo dõi một mình anh.
Weibo được lập vào 5 năm trước, từ ngày hôm ấy, ngày nào cũng đăng một bài “tỏ tình”, mặc gió mặc mặc mưa chưa bao giờ ngừng.
Không tỏ tình màu mè như những fan khác, Vì Sao Nhỏ này chưa bao giờ @ bất cứ ai hay # bất cứ cái gì, chỉ đăng mỗi tin.
Hồi đầu, weibo của cậu rất đơn giản.
“Anh Thẩm là một người rất tốt và lương thiện.”
“Anh Thẩm tuyệt nhất.”
“Anh Thẩm diễn hay thật đấy, cố lên.”
“Mong anh Thẩm ngày ngày vui vẻ.”
…
Những câu đại loại như vậy.
Sau này, có lẽ là đọc tin trên mạng nhiều, từ ngữ cũng dần phong phú hơn.
“Anh Thẩm là hùng ưng tung cánh giữa trời, chúc anh Thẩm bay cao bay xa.”
“Anh Thẩm giỏi nhất, anh Thẩm đẹp nhất, muốn được thấy anh Thẩm trên TV mỗi ngày.”
…
Phong cách này không hề giống với ngôn ngữ của một người trẻ tuổi.
Bạch Đồ vẫn luôn cảm thấy, người này rất có thể là fan bà nội của Thẩm Tiêu.
Dù sao fan lớn tuổi thích Thẩm Tiêu cũng rất nhiều.
Weibo của Thẩm Tiêu có đến hơn trăm triệu fans, bọn họ vốn không để ý đến một fan nhỏ như thế này.
Nhưng chính vị fan nhỏ này, vào đầu năm nay đã được anti của Thẩm Tiêu đẩy lên hotsearch.
Đầu năm, Thẩm Tiêu đóng vai chính trong một bộ phim truyền hình có tên là ‘Luật sư quốc gia’.
Bất kể hình tượng, diễn xuất hay tính cách, vị luật sư Chu mà anh đóng đều vô cùng hoàn hảo, nội dung bộ phim cũng rất hay, mới chiếu chưa đến một tuần, bộ phim đã thành công chiếm đóng vị trí đầu bảng xếp hạng phim truyền hình, fan của Thẩm Tiêu cũng tăng hàng triệu.
Tình hình đang rất tốt, lại vì một tấm ảnh mà sụp đổ hoàn toàn.
Bức ảnh được chụp trộm trong một khách sạn cao cấp nhất của Kinh Đô.
Trong ảnh, hai người thân mật dựa vào nhau, một người chu mỏ hôn lên má một người khác, tay cũng đặt trên mu bàn tay đối phương.
Người hôn cười cợt nịnh bợ, người được hôn cụp mắt như đang xấu hổ.
Trong ảnh còn có người thứ ba, dường như vừa hay đi ngang qua bàn hai người nọ, mặt đầy kinh ngạc.
Tại sao lại kinh ngạc? Bởi vì người hôn và người được hôn là hai người đàn ông, lại còn là hai người nổi tiếng trong giới giải trí.
Người hôn là tổng giám đốc Phạm Ký của Giải trí Chinh Đồ, một cậu ấm luôn sống trong đống bê bối.
Phạm Ký thích người đẹp, bất kể nam nữ.
Những minh tinh dính bê bối với hắn đều là những người đẹp nhất của giới giải trí.
Giải Trí Chinh Đồ được coi là một công ty quy mô lớn trong giới, tài nguyên đầy rẫy, là một lựa chọn cực tốt cho người mới muốn đi đường tắt.
Từng có mấy người đã thành công leo cao nhờ vào Phạm Ký, sau đó bị người ta bóc ra.
Từ đó, cứ minh tinh nào dính tin đồn với Phạm Ký là đều sẽ bị mắng.
Trong ảnh, người được Phạm Ký hôn là Thẩm Tiêu.
Trước kia,