Cảnh tiếp theo là của Thẩm Tiêu, anh rời đi chưa bao lâu, Sở Phong Dương đã đến trước mặt một mình Giản Tinh.
“Cậu Giản, chào cậu, tôi là Sở Phong Dương, đóng vai Miến Cương.” Anh nói và đưa tay về phía Giản Tinh.
Giản Tinh nhìn Sở Phong Dương cười đến là ấm áp, cậu chớp mắt, cũng chìa tay ra.
Sở Phong Dương cười nói: “Cậu Giản diễn hay lắm, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
“Cảm ơn.”
Sở Phong Dương khen Giản Tinh thêm mấy câu rồi rời đi.
Mấy ngày sau, Giản Tinh lại gặp Sở Phong Dương mấy lần, lần nào đối phương nhìn thấy cậu từ xa cũng đi tới chủ động chào hỏi cậu, vô cùng nhiệt tình.
Giản Tinh chẳng hiểu ra làm sao, hỏi Thẩm Tiêu: “Anh Thẩm, anh biết anh Sở không?”
Thẩm Tiêu sờ cằm, có vẻ thích thú: “Có phải em thấy cậu ta đặc biệt nhiệt tình với em không?”
“Vâng.”
“Muốn biết tại sao không?”
“Có chứ.”
Thẩm Tiêu đảo mắt: “Mấy hôm nay hình như không thấy Lâm Tuệ đâu.”
“Chị Tuệ nói là thấy hơi không thoải mái nên em để chị ấy ở khách sạn nghỉ ngơi rồi.”
Trước đó ngày nào Lâm Tuệ cũng vào đoàn chăm sóc cậu.
Nhưng từ khi cậu tham gia buổi họp báo của ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’ trở về, Lâm Tuệ không đến nữa.
Thẩm Tiêu ghé sát vào tai cậu: “Sở Phong Dương đến vào ngày hôm sau em đi, tôi thấy cậu ta nói chuyện với Lâm Tuệ, nhưng chưa nói được mấy câu Lâm Tuệ đã chạy rồi.”
Giản Tinh giật mình: “Chị Tuệ không đến đây là vì anh Sở?”
“Tôi đoán thế.”
Giản Tinh nhíu mày: “Lẽ nào anh Sở bắt nạt chị Tuệ?”
“Không giống, Sở Phong Dương là người rất lịch thiệp, chắc không đến nỗi bắt nạt một cô gái đâu.”
Giản Tinh nghĩ không ra, lại không tiện hỏi, đành tạm để chuyện này đấy.
Ngày hôm sau, trời đột nhiên đổ mưa khi quay phim, thời tiết chuyển lạnh, Lâm Tuệ nói sẽ đến đưa thêm áo cho Giản Tinh, nhưng Bạch Đồ đến rồi mà Lâm Tuệ vẫn chưa xuất hiện.
Thấy Giản Tinh duỗi dài cổ ngóng, Bạch Đồ nói: “Cậu Giản đang đợi Lâm Tuệ à? Tôi vừa thấy cô ấy bị anh Sở chặn ở ngoài cửa.”
Giản Tinh vội chạy ra ngoài.
Thẩm Tiêu nhướng mày đi theo.
Từ xa, Giản Tinh thấy Sở Phong Dương và Lâm Tuệ đang đứng cùng nhau.
Sở Phong Dương nói gì đó, Lâm Tuệ cúi đầu im lặng.
Giản Tinh gọi to: “Chị Tuệ ơi.”
Lâm Tuệ ngẩng đầu, Giản Tinh thấy rõ mắt cô lấp lánh ánh nước.
Cậu biến sắc, chạy vụt đến, kéo Lâm Tuệ ra sau mình.
“Anh Sở, có việc gì anh có thể nói với tôi.”
Sở Phong Dương sửng sốt, cười nói: “Cậu Giản hiểu lầm rồi, tôi và Lâm Tuệ là bạn cũ, chỉ là chào hỏi cô ấy mà thôi.”
Giản Tinh ngoái đầu, Lâm Tuệ có vẻ ngượng ngập, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Sở Phong Dương cười như gió xuân ấm áp.
Đối diện với ánh mắt của Sở Phong Dương, Lâm Tuệ bối rối rời mắt đi.
Ở đằng xa, Thẩm Tiêu nhìn cảnh này, nhếch mép nở nụ cười hứng thú.
Đợi Sở Phong Dương đi rồi, Giản Tinh mới hỏi: “Chị Tuệ, chị không sao chứ? Anh ta có bắt nạt chị không?”
Lâm Tuệ lắc đầu.
Giản Tinh thắc mắc: “Chị Tuệ, hai người thật sự là bạn cũ sao?”
Lâm Tuệ im lặng một hồi mới nói: “Anh ấy là sếp đầu tiên khi chị vào giới giải trí.”
Giản Tinh giật mình, thấy Lâm Tuệ có vẻ suy sụp, cậu không hỏi nữa.
Giản Tinh nhận áo, bảo cô về nghỉ ngơi.
Giản Tinh kể chuyện này cho Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu hơi kinh ngạc, nhìn sang Sở Phong Dương đang đóng phim: “Em thấy Sở Phong Dương thế nào?”
Giản Tinh nhìn theo ánh mắt của anh, đứng trước ống kính, một Sở Phong Dương ôn hoà lập tức trở nên sắc bén không gì sánh được, hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ diễn xuất tinh xảo.
Quay xong, nhân viên chạy lên giúp đỡ, Sở Phong Dương nhanh chóng cảm ơn, vừa khiêm tốn vừa lễ độ.
“Rất tốt, là một diễn viên xuất sắc.”
Thẩm Tiêu gật đầu: “Tôi nhớ em nói Lâm Tuệ có một người bạn tốt ở Tinh Đồ, có lẽ cô ấy sẽ biết chuyện.”
Giản Tinh không tán thành: “Nghe ngóng chuyện riêng của người khác sau lưng có vẻ không hay lắm.”
Thẩm Tiêu cười khẽ: “Nếu không biết thì giúp kiểu gì?”
Giản Tinh chớp mắt, gọi điện thoại cho Phó Nguyên.
Bên kia, giọng Phó Nguyên hớn ha hớn hở: “Tiểu Tinh à, có việc gì hả?”
“Anh Phó, chị Tuệ có một người bạn là chị Mai mà lần trước ăn cơm cùng chúng ta, anh còn nhớ không?”
Phó Nguyên khựng lại, hỏi: “Cậu hỏi cô ấy làm gì?” Giọng có vẻ chột dạ.
“Em muốn hỏi chút chuyện của chị Tuệ.
Anh Phó, anh có thời gian thì hỏi chị Mai giúp em, không biết chị ấy có biết chuyện giữa chị Tuệ và anh Sở Phong Dương không.”
Phó Nguyên chợt kích động hừng hực: “Úi chà, Tiểu Tinh, anh thương cậu không uổng mà, quả nhiên chỉ có cậu thương anh.
Yên tâm, cứ giao hết cho anh là được.”
Giản Tinh cúp máy, chớp mắt mông lung.
Thẩm Tiêu thấy vậy, tò mò: “Sao thế?”
“Anh Phó có vẻ là lạ.” Giản Tinh miêu tả lại phản ứng của Phó Nguyên.
Thẩm Tiêu nghe vậy, nhìn cậu vẫn ngơ ra, cười nói: “Chắc là mùa xuân đến rồi nên nhà nhà đều vui ấy mà.”
Giản Tinh quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa bụi Giang Nam đẹp nao lòng người.
Thẩm Tiêu nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu, cười sâu hơn: “Đi tập diễn thôi nào.”
Giản Tinh cười xán lạn: “Vâng.”
Phó Nguyên hành động rất nhanh, trưa hôm ấy hẹn Diêu Mai ra, đến chiều đã kể chuyện của Lâm Tuệ và Sở Phong Dương cho Giản Tinh.
Khoảng mười năm trước, Lâm Tuệ mười tám tuổi, thôi học đi làm, dòng đời xô đẩy vào cái nghề này, Sở Phong Dương là sếp đầu tiên của cô.
Hồi ấy Sở Phong Dương mới chỉ hơn hai mươi tuổi, vừa ký hợp đồng với Tinh Đồ không lâu.
Sở Phong Dương không đẹp xuất chúng, nhưng diễn xuất không tồi, xuất thân là sao nhí, cộng thêm bản thân cũng nỗ lực, còn trẻ mà đã phát triển khá tốt trong giới giải trí.
Sở Phong Dương ở Tinh Đồ ba năm, trở thành diễn viên được Tinh Đồ dốc sức nâng đỡ.
Nhưng sau khi hợp đồng với Tinh Đồ đến hạn, Sở Phong Dương không ký tiếp mà thành lập phòng làm việc riêng.
Bảy năm sau, Sở Phong Dương phát triển thuận lợi, đã trở thành diễn viên hạng một được khán giản công nhận.
Nhiều người nói, anh chỉ cách thị đế một tác phẩm xuất sắc nữa thôi.
“Quan hệ của anh Sở và chị Tuệ là thế nào ạ?”
Phó Nguyên nói: “Cực kỳ tốt.”
Phó Nguyên kể lại toàn bộ câu chuyện mà Diêu Mai cho hay.
Sở Phong Dương là người tốt tính, đặc biệt bênh vực người mình.
Lâm Tuệ xuất thân từ nông thôn, ban đầu vô cùng tự ti, đi quay phim với Sở Phong Dương, cô thường bị người ta khinh thường.
Lâm Tuệ hiểu chuyện, chưa bao giờ nói với Sở Phong Dương.
Nhưng sau khi biết chuyện, Sở Phong Dương lập tức kéo cô đi tìm đối phương, yêu cầu đối phương xin lỗi, quyết không cho qua.
Về sau, ai cũng biết Sở Phong Dương bao che người mình, nhất là trợ lý của anh.
Ba năm ấy, Lâm Tuệ là cấp dưới của Sở Phong Dương, thật sự được bảo vệ rất tốt, ngay cả hội Diêu Mai cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Lâm Tuệ cũng rất quý trọng người sếp này, bình thường dốc hết lòng hết dạ, chưa bao giờ gây rắc rối cho anh.
Lúc Sở Phong Dương rời Tinh Đồ, anh kêu Lâm Tuệ đi cùng anh, nhưng Lâm Tuệ từ chối.
Thậm chí Sở Phong Dương còn nhờ mấy người Diêu Mai khuyên giúp, nhưng Lâm Tuệ vẫn lắc đầu.
Sau khi Sở Phong Dương đi, hai người không còn cơ hội gặp gỡ, thấm thoắt đã bảy năm trôi qua.
Giản Tinh cúp máy, chạy ngay đi tìm “đồng đội” Thẩm Tiêu, kể chuyện hai người họ cho anh.
Thẩm Tiêu sờ cằm: “Xem ra quan hệ hai người này không chỉ là sếp và trợ lý đơn giản thế đâu.”
“Anh Thẩm, bây giờ phải làm gì tiếp ạ?”
Thẩm Tiêu cũng chưa nghĩ ra: “Xem thế nào đã, để xem anh ta còn ở đây bao lâu rồi tính kế lâu dài sau.”
Giản Tinh gật đầu.
Thế là, lần đầu tiên Giản Tinh âm thầm tìm đến Lâm Lập.
Nghe cậu hỏi về Sở Phong Dương, Lâm Lập thoáng sửng sốt, ông nói: “Phân cảnh của Sở Phong Dương được sửa lại rồi, ban đầu chỉ cần quay trong một tuần, nhưng cậu ta yêu cầu quay chậm hơn, thế nên còn khoảng năm ngày nữa.”
Giản Tinh tròn mắt: “Đạo diễn Lâm, cháu nghe nói vai diễn này do anh Sở tự liên hệ với bác, là thật ạ?”
“Ừ, cả bác cũng hơi kinh ngạc đấy.
Vai diễn này chẳng nổi bật là bao, thậm chí có thể sẽ hạ thấp hình tượng hiện tại của cậu ta.
Nhưng cậu ta chủ động tìm tới, bác cũng không tiện từ chối.
Cậu ta quả thật có thể diễn vai này xuất sắc.”
Giản Tinh đã hỏi được điều mình muốn biết, lại đi tìm Thẩm Tiêu.
“Rất có thể anh Sở vì chị Tuệ nên mới đến đây.”
Thẩm Tiêu cười nhạt: “Nếu đã tò mò thì hỏi thẳng đi.”
“Hỏi thẳng?”
“Ừ, hỏi Sở Phong Dương.
Có lẽ cậu ta rất muốn nói cho em biết đấy.”
Giản Tinh nghĩ ngợi: “Vâng, để ngày mai em hỏi.”
Nghe ra sự tin tưởng và ỷ lại trong vô thức của đối phương, Thẩm Tiêu cười thầm.
Sáng hôm sau, lúc Sở Phong Dương đi xuống, anh gặp Giản Tinh đứng một mình ở chỗ cách cửa thang máy không xa, dường như đang đợi ai đó.
Sở Phong Dương đi tới, cười chào: “Chào buổi sáng, cậu Giản đang đợi anh Thẩm à?”
Giản Tinh: “Tôi đang đợi anh.”
Sở Phong Dương sững người.
Mười phút sau, hai người ngồi ở góc trong cùng của nhà ăn.
Nhân viên phục vụ bưng khay đặt lên bàn trước mặt Giản Tinh, đồ ăn rất tinh xảo, nhưng Giản Tinh không động đũa.
Cậu nghiêm túc nói: “Anh Sở, anh nói được rồi.”
Sở Phong Dương mỉm cười: “Thật ra không có gì hay cả, chỉ là câu chuyện cũ rích về một minh tinh phải lòng trợ lý của mình thôi.
Anh ta theo đuổi ba năm, nhưng trợ lý thấy không xứng với anh ta, thế nên đã từ chối.”
Giản Tinh im lặng.
Sở Phong Dương hiếu kỳ: “Cậu không ngạc nhiên à?”
Giản Tinh nói: “Chị Tuệ tốt như vậy, anh thích chị ấy là chuyện bình thường.”
Sở Phong Dương bật cười: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cô ấy lại tốt với cậu như vậy.”
Giản Tinh không tiếp lời, hỏi: “Thế chị Tuệ có thích anh không?”
Sở Phong Dương im lặng hồi lâu, nụ cười nhạt đi: “Chắc là… có.”
“Chắc là?”
Sở Phong Dương nhớ lại: “Cô ấy luôn nói tôi quá tốt với cô ấy, chị em của cô ấy đều ngưỡng mộ cô ấy.
Nhưng thực ra cô ấy còn tốt với tôi hơn, việc to việc nhỏ, cô ấy chăm sóc tôi rất chu đáo.
Khi tôi gặp thất bại, cô ấy khóc cùng tôi; khi tôi đạt thành công, cô ấy cười và ăn mừng với tôi; khi tôi bị thương, cô ấy chăm lo cho tôi suốt mấy ngày mấy đêm liền.
Nếu không thích, chắc hẳn không thể làm như thế.”
Giản Tinh nhìn nụ cười dịu dàng của anh, hỏi: “Vậy tại sao mấy năm qua anh không tìm chị ấy?”
Sở Phong Dương cười khổ: “Không phải không tìm, mà là cô ấy không thèm để ý đến tôi.
Có lẽ cậu không tin, những năm qua, cứ cách vài ngày là tôi lại nhắn tin cho cô ấy, chỉ sợ cô ấy quên mất tôi.
Nghe nói cô ấy đổi mấy người sếp, tôi vừa đau lòng vừa bất lực.
Lần này nghe nói cô ấy xảy ra chuyện, tuy lo lắng, nhưng thật ra trong lòng tôi lại lén lút mừng thầm.
Nếu cô ấy rời khỏi Tinh Đồ, có lẽ sẽ có thể đến bên tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy cẩn thận.”
“Chị Tuệ sẽ không đi đâu.”
“Đúng, cô ấy sẽ không, cô ấy là người