Giản Tinh về đến nhà, qua rèm cửa sổ, cậu thấy tay săn ảnh ngoài tường vẫn đang nhìn chằm chằm bên này, Giản Tinh không dám ra ban công tưới hoa nữa.
Cậu gọi điện cho bố mẹ để báo bình an, sau đó gọi cho Phó Nguyên để báo cáo, đồng thời kể việc có tay săn ảnh.
Giản Tinh nghe lời Thẩm Tiêu, không ra khỏi nhà, bữa tối chỉ đặt đồ ăn ngoài.
Ăn xong cậu cũng không ra ngoài đi dạo, đọc sách một lúc rồi đi ngủ từ sớm.
Ngày hôm sau, Giản Tinh dậy từ sáng tinh mơ.
Rời nhà mấy tháng, tủ lạnh trống hoác, sau này sẽ ở nhà một thời gian dài, cậu thấy vẫn sớm, nghĩ tay săn ảnh sẽ không đến sớm như vậy, bèn quyết định đi mua thức ăn.
Thế là Giản Tinh đội mũ và đeo khẩu trang ra khỏi nhà.
Mùa hè ở Kinh Đô là vậy, mới 6 giờ mà trời đã sáng bảnh.
Đang mùa này, Giản Tinh che đậy kín kẽ, thu hút rất nhiều ánh mắt trên đường đi.
Cậu không nhìn ngang ngó dọc, thấy người khác cứ nhìn mình chằm chằm bèn giả vờ bị cảm ho khù khụ, người qua đường liền rời mắt.
Đến chợ, Giản Tinh mua rất nhiều thức ăn.
Mấy người già bán hàng quen thuộc nhận ra cậu ngay, lâu ngày không thấy cậu đến, ai cũng kéo cậu lại hỏi xem hay là cậu gặp chuyện gì.
Người già không lên mạng, không biết Giản Tinh gần đây xảy ra chuyện gì.
Giản Tinh chỉ kể đơn giản, nói là mình đi công tác ở vùng khác một thời gian.
Họ thấy cậu gầy đi nhiều, thương cậu bèn nhét cho cậu ít thức ăn, kiên quyết không lấy tiền.
Giản Tinh nhất nhất cảm ơn, âm thầm để tiền lại rồi rời khỏi chợ.
Về đến cổng tiểu khu, vì đang ngày làm việc, người ra kẻ vào rất đông, có nhiều người già vừa đi mua thức ăn về, cũng có người trong khu vội vã ra ngoài đi làm.
Đúng lúc Giản Tinh bước vào cổng, gần cạnh đó, túi đồ trong tay một ông lão đột nhiên bục ra, đồ ăn nước uống rơi vãi đầy đất.
Ông lão giật mình lập tức đi nhặt, bất cẩn ngã người xuống.
Có lẽ ngã mạnh, ông đau đớn kêu lên mấy tiếng, mãi không đứng dậy được, cuối cùng nằm kềnh ra đất.
Người xung quanh thấy vậy chợt tránh hết ra, cách xa ông lão.
Chuyện ăn vạ tràn lan trên mạng, người ta kháo nhau không có nhiều của cải thì đừng dại làm người tốt.
Giản Tinh nhận ra ông ấy, họ Trần, là một người già cô đơn trong tiểu khu.
Ông sống một mình, thường đi làm việc nghĩa.
Giản Tinh ở đây mấy năm, lúc đi chợ thường gặp đối phương, cậu vẫn hay xách thức ăn giúp ông.
Thấy ông bị ngã, Giản Tinh vội chạy đến định đỡ dậy, nhưng bị người xung quanh cản lại.
“Nhóc này, không có tiền thì đừng cố làm từ thiện, cẩn thận gặp quân ăn vạ đấy.”
Giản Tinh cười: “Không sao, cháu quen ông ấy.”
Giản Tinh đỡ ông dậy, nhiều người đang vội cho kịp giờ và không muốn rước lấy phiền đã bỏ đi ngay rồi.
Ông lão hình như bị đau, hoàn toàn không có sức, dựa hết cả người vào Giản Tinh, đã chẳng còn bao nhiêu ý thức.
Ông lão rất nặng, một mình Giản Tinh không đỡ được, suýt nữa hai ông con đều ngã nhào.
Trong lúc lật đật, cậu chỉ kịp duỗi chân kê dưới người ông.
Lúc này, một người trung niên cao lớn uy phong đột nhiên lách qua đám đông và xông vào.
Người trung niên cao hơn Giản Tinh cả nửa cái đầu, trông thấy cảnh này, hắn gầm lên: “Tên to gan! Bố ơi, bố có sao không?”
Người nọ chạy đến, chưa hỏi rõ trắng đen đã đẩy phắt Giản Tinh ra, đỡ ông lão lên.
Giản Tinh giải thích: “Ông bị ngã nên tôi chỉ muốn đỡ ông dậy thôi.”
Người nọ gầm gừ: “Cậu tưởng tôi mù à? Rõ ràng cậu đã đẩy ông ấy, còn đè lên ông ấy nữa.
Thanh niên thời nay đều ác độc vậy hả?”
Người trung niên thuộc kiểu không giận đã uy, lúc này đang giận, trông càng hung ác khủng bố, lòng Giản Tinh run lên.
Nhiều người nhận thấy người trung niên không dễ chọc liền đi vội, trước lúc đi lo lắng liếc Giản Tinh một cái, len lén báo cảnh sát.
Giản Tinh chỉ có thể giải thích: “Thật sự là ông bị ngã nên tôi mới đỡ ông dậy.
Nhưng tôi không đứng vững, đành để ông ngã lên người tôi, không tin chú hỏi họ đi.”
Giản Tinh nhìn xung quanh, muốn tìm người làm chứng, lúc này mới phát hiện xung quanh chẳng còn mấy ai, nhất thời bất lực.
Người nọ cười lạnh: “Hừ, trời nóng hừng hực còn đeo khẩu trang, sợ người ta nhớ mặt mình à.”
Dứt lời, hắn kéo khẩu trang của Giản Tinh xuống, thoáng sửng sốt khi thấy rõ gương mặt và đôi mắt sạch sẽ của cậu.
Có người gần đó nhìn Giản Tinh, ngờ ngợ: “Sao trông quen thế nhỉ?”
“Tôi cũng thế, hình như gặp ở đâu rồi.”
Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi hiểu rõ sự việc, họ nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có camera, người ở hiện trường cũng không chứng kiến vụ việc, nhất thời không biết làm thế nào.
Giản Tinh cuống lên: “Ông bị thương rồi, mọi người mau đưa ông vào viện đi.
Đợi ông tỉnh lại là có thể chứng minh cho tôi.”
Thấy cảnh sát nhíu mày, Giản Tinh ngẫm nghĩ, nói: “Tôi đi cùng các anh, đợi ông tỉnh lại là có thể chứng minh tôi thật sự chỉ muốn giúp đỡ.”
Cậu nhìn sang người trung niên, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói: “Chú không được đi.”
Người trung niên lập tức nổi giận: “Cậu nói gì?”
“Ông Trần từng nói ông là người cô đơn, trong nhà không còn ai nữa.” Ý là ông không có con.
Người trung niên sững sờ hồi lâu, nhìn ông đang hôn mê, ánh mắt phức tạp.
Hắn lấy ví ra khỏi túi áo, đưa ảnh chụp chung ra: “Bây giờ tin rồi chứ.”
Giản Tinh nhìn hai người trong ảnh, cậu chớp chớp mắt, không nói gì nữa.
Đợi nhóm người đi rồi, đám đông mới râm ran.
“E là chàng trai trẻ kia bị lừa rồi.”
“Chưa biết chừng hai người kia thông đồng với nhau đấy.”
“Mà nói, cái cậu vừa nãy quen thế nhỉ, hình như thấy ở đâu rồi ấy.”
“Cô nói làm tôi cũng thấy thế, là một ngôi sao thì phải.”
“Không phải chứ, người nổi tiếng ai đời lại ở cái xó này của chúng ta, còn tự đi mua thức ăn nữa.”
…
Mọi người dần tản đi, để lộ ra bóng dáng một kẻ đeo máy ảnh trên cổ đứng sau đám đông.
Người nọ nhìn hướng Giản Tinh rời đi, gương mặt hiện lên nụ cười đắc ý.
Trong viện, ông lão tỉnh lại, chứng minh sự trong sạch của cậu.
Người trung niên xin lỗi rồi cảm ơn cậu, sau đó Giản Tinh ra về.
Lúc Phó Nguyên gọi tới, Giản Tinh vừa ra khỏi viện.
Giọng Phó Nguyên hơi gấp: “Tiểu Tinh, cậu đang ở đâu?”
“Em đang ở bên ngoài, bây giờ về nhà.
Anh Phó, sao vậy?”
Phó Nguyên cuống lên: “Mau xem weibo, cậu lại lên hotsearch rồi.”
Phó Nguyên đến là nhọc lòng, đứa trẻ nhà anh ngoan ngoãn nghe lời nhất trên đời, thế mà chưa nổi tiếng là bao, hotsearch bôi đen đã xuất hiện hết cái này đến cái khác.
Giản Tinh nghe giọng Phó Nguyên là biết ngay không phải tin tốt.
Cậu mở weibo, tìm thấy tin về mình ở hotsearch gần cuối.
Trong khu nhà nhỏ bé xa xôi, một diễn viên hạng bét không từ thủ đoạn để nổi tiếng, do nhân tính vặn vẹo hay đạo đức suy đồi.
Diễn viên trẻ gặp lão ăn vạ trong khu dân cư xập xệ, mập mờ để thu hút sự chú ý.
Bên dưới là mấy tấm ảnh, có ảnh Giản Tinh đến chợ mua thức ăn, có ảnh Giản Tinh nhận thức ăn của người già mà không trả tiền, có ảnh cậu đè lên ông lão đang hôn mê, có ảnh ông chú túm ngực Giản Tinh đẩy cậu ra.
Chủ bài đăng đào cả những hotsearch tin xấu và hotsearch người tốt của Giản Tinh ngày trước ra, nhất là vụ cõng ông lão ở Trường Thành, hắn còn đánh dấu lại bằng ký hiệu so sánh.
Hắn không nói thẳng, nhưng ý tứ rõ mười mươi.
Mọi người có thấy cảnh này quen không?
Câu nói ám chỉ mấy hotsearch của Giản Tinh đều do cậu giở trò đen tối, mục đích là để được nổi tiếng.
Phần bình luận ào ào toàn mắng Giản Tinh giả đò.
“Đệt, đúng là diễn viên có khác, để nổi tiếng cái mẹ gì cũng làm.”
“Nóng thấy mẹ còn đeo khẩu trang, làm như không ai biết mình là người nổi tiếng ý.”
“Muốn làm màu thì làm ơn kiếm cái gì chân thực chút coi, sáu giờ sáng dậy đi mua thức ăn là cái quỷ gì? Muốn xây dựng hình tượng cần