Giản Tinh nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản lý đưa điện thoại cho cậu: “Cậu tự xem đi.”
Giản Tinh nhận điện thoại, trên đó là một hotsearch weibo: Dân học giỏi ngang nhiên tranh người, xin hỏi người hâm mộ có hoảng sợ không!
Bên dưới là mấy tấm ảnh.
Giản Tinh mở ảnh lên, nhận ra đó là ảnh chụp màn hình trang chủ của mấy trang mạng lớn.
Trên trang chủ của trang nào cũng xuất hiện một khung hình gắn link nổi bần bật.
Khung hình có viết: Xin lỗi, chiếm dụng nơi này một tiếng, chúng tôi sẽ trả tiền.
Ấn vào đường link là một trang mạng.
Trang này hẳn là vừa lập, không trang trí gì cả, chỉ có vài dòng chữ và mấy tấm ảnh.
Chữ viết, họ là sinh viên của Đại học Quốc phủ, đến để nói rõ chân tướng.
Nhưng bình thường họ không lên mạng, không biết nên đăng tin ở đâu, bèn chiếm dụng trang chủ của mấy trang mạng, đưa lời muốn nói lên đầu trang.
Họ đến chứng minh cho Giản Tinh, Giản Tinh không hề từ bỏ học tập, cậu vẫn luôn giúp đỡ bọn họ hoàn thành rất nhiều thí nghiệm quan trọng.
Khi họ gặp vấn đề khó khăn cần được giúp đỡ, Giản Tinh nhất định sẽ rút thời gian đến Đại học Quốc phủ giúp họ.
Cụ thể là thí nghiệm gì thì mấy người không nói, nhưng họ có đăng ảnh chụp mấy luận văn ở dưới, đều thuộc những tập san khoa học uy tín nhất quốc tế.
Giản Tinh có tên trong tất cả các luận văn ấy, hơn nữa tên cậu còn đứng rất gần đầu.
Mấy luận văn phân bố ở các lĩnh vực khác nhau gồm Toán học, Vật lý, Hóa học, Sinh học,… Nhiều nhân viên học thuật có liên quan chỉ ra, chất lượng của mấy luận văn này tuyệt đối đứng đầu trong lĩnh vực của nó.
Ngoài ra còn có mấy tấm ảnh là một số hạng mục ích nước lợi dân mà trước kia phòng thí nghiệm Đại học Quốc phủ đã nghiên cứu và phát triển thành công, trong đó đều có tên của Giản Tinh.
Cuối trang mạng, mấy sinh viên của Đại học Quốc phủ bày tỏ, Giản Tinh là bạn bè và cộng sự của họ, họ chỉ mong Giản Tinh không bị vu oan hãm hại.
Thật ra họ rất mong Giản Tinh có thể kề vai sát cánh nghiên cứu với họ, nhưng bản thân họ đang làm việc mình thích, thế nên họ mong Giản Tinh cũng có thể làm việc cậu thích.
Có điều, nếu giới giải trí không cần cậu nữa, họ sẽ rất vui, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Giản Tinh trở về với họ.
Cuối của cuối là một dãy số điện thoại, mấy sinh viên nhắn cho các trang mạng: Mời gọi đến số này để tìm chúng tôi đòi tiền quảng cáo.
Dưới weibo, cư dân mạng phát điên, mấy trang mạng lớn cũng phát điên.
Họ từng phao tin mình là trang mạng có tường lửa vững chắc nhất, thế mà lại bị người ta công phá đơn giản như đan rổ, mặt rát không thể rát hơn.
Họ nào dám đòi tiền quảng cáo gì chứ, cuống quýt khom lưng gọi điện mời các thánh của Đại học Quốc phủ đến lấp lỗ hổng giúp mình.
Còn những kẻ trước đó hãy còn oang oang bảo Giản Tinh cút đi, sau khi bị vả mặt bôm bốp, vội vàng khóc lóc kêu Giản Tinh nhất định phải ở lại.
Nếu người này đi rồi, cậu thật sự sẽ không trở lại nữa.
Trước đó mạnh miệng bao nhiêu, hiện tại hối hận bấy nhiêu.
Phần lớn cư dân mạng nhận ra sự việc kỳ lạ, muộn màng cảm thấy mình đã bị người ta dắt mũi, đằng này chạy đến weibo của Giản Tinh xin lỗi, đằng kia lôi những kẻ cặn bã rõ ràng đã xúi giục dư luận ra.
Trong phòng khách yên tĩnh, ba người nhìn sự việc đảo ngược trong nháy mắt, một lần nữa trợn mắt há mồm.
Nhìn Giản Tinh vẫn bình tĩnh như không, ba người hết sức bùi ngùi, học giỏi đúng là học giỏi, rõ ràng là việc chỉ cần nói mấy câu đơn giản là sáng tỏ, thế nhưng cứ phải dùng cách hoành tráng thế này mới chịu.
Phó Nguyên nuốt nước miếng: “Tiểu Tinh, những luận văn và hạng mục kia cậu có tham gia thật à?”
“Vâng.”
“Cậu đi lúc nào vậy? Trước kia không thấy cậu nói.”
“Đều là nhân lúc không phải quay phim thì đi ạ.” Cậu nhìn Phó Nguyên và quản lý, “Em xem hợp đồng rồi, trong đó không yêu cầu em không được làm gì ngoài việc đóng phim.”
Phó Nguyên vội nói: “Anh không có ý đó.”
Phó Nguyên định nói tiếp, song điện thoại lại đổ chuông, vẫn là trợ lý.
Phó Nguyên hít sâu mấy hơi mới nghe máy: “Có việc gì nữa?”
Trải qua đả kích hai ngày nay, Phó Nguyên nghĩ, lần này, cho dù có lật trời lật đất, anh cũng sẽ bình chân như vại.
Nhưng khi nghe rõ lời trợ lý nói, anh vẫn sốc một lần nữa.
Không biết bên kia trợ lý nói gì, Phó Nguyên đứng phắt dậy: “Gì cơ?!”
Lần này, ngay cả quản lý cũng hốt hoảng: “Sao đấy? Lại sao nữa?”
Lâm Tuệ lấy điện thoại ra tìm tin tức trên weibo, quả nhiên, ở vị trí đầu tiên xuất hiện mấy cái hotsearch mới đều liên quan đến Giản Tinh.
Hotsearch đầu tiên khiến cô run cả tay: Hiệu trưởng Học viện Nghệ thuật Quốc gia tổ chức họp báo vì Giản Tinh.
Hiệu trưởng của trường đương nhiên sẽ đứng trên lập trường của nhà trường và nền giáo dục, Lâm Tuệ căng thẳng vội ấn vào.
Trong đó có video hiệu trưởng nói trước mặt toàn thể cánh phóng viên.
“Liên quan đến việc của bạn học Giản Tinh trường chúng tôi, tôi xin được làm sáng tỏ tại đây.
Mỗi một sinh viên đăng ký thi vào trường tôi, trường đều tôn trọng nguyện vọng của người đó.
Bạn học Giản Tinh đăng ký thi vào khoa Biểu diễn của trường, lấy thành tích vượt trội ở kỳ thi đại học để đạt điểm chuẩn, đồng thời biểu hiện xuất sắc trong vòng thi viết và phỏng vấn, cuối cùng đỗ vào trường bằng tổng thành tích nổi bật.”
Hiệu trưởng nói đến đây, màn hình lớn sau lưng xuất hiện bài thi viết của Giản Tinh, đương nhiên là điểm tối đa.
Sau đó là đoạn ghi hình buổi phỏng vấn, khi giám khảo hỏi cậu có năng khiếu nào không, Giản Tinh nói thẳng, cậu không biết hát hay nhảy, chỉ biết viết thư pháp.
Chắc là ban giám khảo của Học viện Nghệ thuật Quốc gia chưa bao giờ gặp thí sinh thẳng thắn như thế.
Diễn viên không nhất định phải biết hát biết nhảy, nhưng đó là điểm cộng không thể thiếu.
Tuy nhiên, họ vẫn cho Giản Tinh cơ hội thể hiện năng khiếu.
Thế là Giản Tinh viết hai bức thư pháp trong trường thi, bút pháp không xuất sắc lắm, nhưng bút lực như tùng.
Nét chữ nết người, ban giám khảo cho Giản Tinh cơ hội thi vòng hai.
Lúc thi vòng hai, đề bài Giản Tinh bốc được là biểu diễn ngẫu hứng, diễn một đoạn phim dài ba phút.
Giản Tinh đọc hai lần, một người diễn ba vai, biểu cảm và ánh mắt đều thiếu sức giãn, nhưng lời thoại không sai một chữ.
Mấy giám khảo thảo luận kịch liệt, cuối cùng, một giám khảo lớn tuổi đứng ra nói: “Một diễn viên, diễn xuất có thể học tập, nhưng sự chân thành, kiên trì và trí tuệ là bẩm sinh.
Và học sinh này có hết thảy.”
Lời này nhận được sự nhất trí của tất cả các giám khảo.
Họ đều cho Giản Tinh điểm tán thành.
Cộng với điểm thi viết, Giản Tinh được tuyển chọn.
Chiếu đoạn phim ấy xong, hiệu trưởng nói: “Khi tôi thấy thành tích thi đại học của bạn Giản Tinh, tôi cũng từng vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu, tôi nghĩ giống nhiều người, cậu ấy có thể vào bất cứ trường nào cậu ấy muốn, chọn bất cứ ngành nào cậu ấy thích.
Tôi thắc mắc tại sao cậu ấy lại chọn trường tôi, thế nên tôi đã đích thân nói chuyện với cậu ấy.
Tôi nhớ, khi đó cậu ấy nói với tôi một câu.”
Hiệu trưởng dường như đang nhớ lại khung cảnh hôm ấy, ông ngừng lại một thoáng mới nói: “Cậu ấy nói, ‘Học tập là để tôi luyện trái tim và khối óc, khiến mình trở thành một người có ích.’”
“Tôi hỏi cậu ấy: Người có ích là thế nào?”
“Cậu ấy đáp: “Là người có thể làm việc mình muốn làm, giúp người mình muốn giúp, bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Việc em muốn làm nhất lúc này là trở thành một diễn viên ưu tú, em sẽ cố gắng hết sức làm thật tốt.”
Hiệu trưởng hơi xúc động: “Bạn Giản Tinh đã dùng hành động thực tế trong suốt bốn năm để nói với tôi, cậu ấy là người nói được làm được.
Một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn dành trọn thời gian cho học tập, ngay cả TV cũng chưa từng xem, đã cố gắng hết sức mình, trở thành một diễn viên ưu tú.”
Ông nhìn vào cánh phóng viên: “Có lẽ các anh chị sẽ nói, cậu ấy chỉ là một diễn viên hạng bét chuyên đóng vai quần chúng.
Đúng, cậu ấy đã diễn 103 vai quần chúng.
Nhưng tôi muốn mời các anh chị hãy đi xem từng vai mà cậu ấy diễn, dẫu chỉ là một tên ăn mày ven đường, vẻn vẹn mấy khung hình, mấy câu thoại, cậu ấy cũng thể hiện nhân vật sống động như thật, để khán giả cảm thấy cậu ấy chính là người ấy.
Giản Tinh là một đứa trẻ rất lý trí và nghèo nàn về mặt tình cảm, tôi từng tò mò cậu ấy đã nắm vững thần thái và tâm lý nhân vật bằng cách nào.
Cậu ấy chỉ trả lời hai chữ: Đọc sách.”
Cánh phóng viên nhìn nhau, không hiểu ra làm sao.
Hiệu trưởng bật cười: “Khi ấy tôi cũng ù ù cạc cạc, hỏi cậu ấy đã đọc sách gì.
Sau đó, cậu ấy kể ra một dãy sách.
Để nắm bắt thần thái và tâm lý của nhân vật, đứa trẻ này không chỉ đọc nguyên tác của bộ phim ấy mấy lần, mà còn đọc mấy chục quyển sách miêu tả tâm lý ăn mày, thậm chí còn xem rất nhiều phim để so sánh và tham khảo.”
Lúc này, cánh phóng viên cũng xúc động.
Hiệu trưởng nói lời cuối: “Trước ngày hôm nay, tôi không hề biết bạn học Giản Tinh vẫn luôn làm nghiên cứu học thuật, cậu ấy cũng chưa bao giờ kể về chuyện này với bất cứ ai.
Tôi tin, trong tương lai, dù là ở lĩnh vực nào, bất kể là giới khoa học hay giới biểu diễn, bạn học Giản Tinh đều có thể đạt được thành tích xuất sắc.
Tôi lấy làm tự hào vì trường tôi có một sinh viên như vậy.”
Buổi phát trực tiếp vẻn vẹn mười phút, khán giả đón xem ban đầu là 10 nghìn, đến cuối đã lên gần 10 triệu.
Trong phòng trực tiếp, vô số người vì đoạn này của hiệu trưởng mà rưng rưng nước mắt, trở thành fan của Giản Tinh.
“Đờ mờ, dân học giỏi đều đỉnh thế này à? Thành tích tốt quả nhiên muốn làm gì cũng được! Tôi đi học đây, đừng ai cản tôi!”
“Huhuhu, sao lại có người ưu tú thế này cơ chứ! Đúng là đến lấy nước mắt của tôi mà.”
“Sau này tôi là fan