Khi Giản Tinh và Thẩm Tiêu đến khách sạn, người của Giải trí Tinh Đồ đã đến gần hết, thấy hai người vào cùng nhau, cũng không ai nói gì.
Từ Đêm hội phim ảnh, có thể thấy quan hệ của hai người rất tốt.
Đây là lần thứ hai Giản Tinh tham gia tiệc thường niên của công ty.
Năm ngoái cậu và Phó Nguyên ngồi ở góc cuối cùng, còn năm nay vị trí của cậu được sắp xếp ở nơi rất gần.
Cậu không quen ai trên bàn, đành cười lễ phép gật đầu chào họ, sau đó ngồi im.
Trải qua Đêm hội phim ảnh, cả giới giải trí không ai là không biết Giản Tinh, nhưng tiếp xúc gần với cậu vẫn là lầu đầu tiên.
Mọi người tò mò quan sát cậu, sau đó chủ động bắt chuyện nhiệt tình.
Trước sau Giản Tinh luôn mỉm cười, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mọi người.
Có chỗ dựa là Nghiêm Lâm Trung, Giản Tinh vẫn không hề làm giá, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến mọi người kinh hãi, đồng thời sinh lòng quý mến, người vây quanh cậu nói chuyện càng lúc càng nhiều.
Người ngồi cạnh Giản Tinh là một nữ ca sỹ cực kỳ nổi tiếng, cô nhìn Giản Tinh, hai mắt sáng bừng.
Đang định kéo ghế dịch lại gần Giản Tinh, một người chợt đứng vào giữa hai người họ, mọi người đang trò chuyện sôi nổi nháy mắt im bặt.
Giản Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Tiêu ở bên cạnh, cậu chớp mắt nghi hoặc.
Thẩm Tiêu không nhìn cậu, chỉ mỉm cười nhạt và hỏi người trên bàn: “Không để ý tôi thêm một cái ghế chứ?”
Mọi người choáng váng, nhưng nhanh chóng hoàn hồn: “Không để ý, đương nhiên không để ý, mời Tiêu thần ngồi.”
Thẩm Tiêu gật đầu, nói với người phục vụ đi qua, rất nhanh đã người mang ghế đến, đặt thêm một bộ bát đũa, Thẩm Tiêu điềm nhiên ngồi vào giữa Giản Tinh và vị nữ ca sỹ kia.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, trong mắt cùng là sự khiếp sợ.
Thẩm Tiêu là thị đế, vẫn luôn là nhân vật chính của Giải trí Tinh Đồ.
Tiệc thường niên năm nào anh cũng ngồi ở bàn chính, ngay cạnh tổng giám đốc.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động ngồi vào chỗ khác.
Nhìn thị đế Thẩm tự nhiên gắp thức ăn cho Giản Tinh với sự cưng chiều chẳng mảy may che giấu, mọi người trợn tròn mắt, dường như đã phát hiện ra việc gì kinh khủng lắm.
Trên bàn chính, Thẩm Dật nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, lại nhìn sang thị đế Thẩm vừa ăn vừa hầu hạ người nọ ở nơi không xa, ánh mắt lóe lên sự đen tối.
Tiệc năm nay giống năm ngoái, ăn uống, bốc thăm trúng thưởng, biểu diễn.
Năm ngoái Giản Tinh trúng quà nhỏ, năm nay mãi đến khi bốc giải nhất xong vẫn không có tên cậu, đôi mắt sáng như sao chẳng buồn bã bao nhiêu, chỉ kích động vỗ tay cho nghệ sỹ trúng giải nhất trên sân khấu.
Thẩm Tiêu nhìn động tác của cậu, khóe miệng bất giác cong lên.
Cảnh này lọt vào mắt Thẩm Dật, mắt anh lóe sáng, giơ tay gọi trợ lý luôn đứng chờ lệnh sau lưng, ghé vào tai người nọ nói gì đó.
Trợ lý nọ dường như có phần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, đi vào hậu trường.
Bốc thăm trúng thưởng xong, bữa tiệc cũng gần kết thúc.
Đúng lúc mọi người tưởng thế là hết, MC bỗng bước lên sân khấu lần nữa, kích động nói: “Tổng giám đốc hết sức tán thưởng thành tích năm nay của mọi người, thế nên cố ý tăng thêm một giải đặc biệt, giải thưởng là một chiếc xe sang.”
Chìa khóa xe được nhân viên lễ tân bưng lên.
“Oa!” Hội trường lập tức vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
“Nhưng mà!” MC ngắt lời mọi người, bổ sung thêm, “Người trúng thưởng phải hoàn thành trò chơi được chỉ định thì mới có thể lấy phần thưởng đi.
Nếu không hoàn thành thì chỉ có thể tiết kiệm tiền cho tổng giám đốc thôi.”
Tiếng hoan hô càng vang hơn, kèm theo cả tiếng cười ầm ĩ.
Thẩm Tiêu nghe đến đây, ấn đường giần giật.
Xuyên qua đám đông, đối diện với đôi mắt sâu xa của Thẩm Dật, anh thấy rõ hàng mày dưới kính hơi nhướng lên.
Lòng Thẩm Tiêu nổi lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, khi những con chữ quay cuồng trên màn hình bốc thăm dừng lại, tên của Giản Tinh bất ngờ xuất hiện.
Tiếng reo hò và tiếng huýt sáo vang lên, Giản Tinh vẫn đang ngẩn người, còn chưa hoàn hồn đã bị mấy nghệ sỹ ồn ào xung quanh kéo dậy đẩy lên sân khấu.
MC đương nhiên nhận ra Giản Tinh, giọng khoa trương: “Uầy, thì ra người trúng thưởng là Sao Nhỏ học giỏi được mệnh danh là ma vương trò chơi của chúng ta, xem ra khó mà giữ nổi ví tiền của tổng giám đốc rồi.”
“Ha ha ha ha.” Hội trường cười ngặt nghẽo.
MC quay sang cười nói: “Tuy nhiên, thử thách hôm nay của chúng ta không phải trí tuệ mà là sự thấu hiểu.
Cậu Giản, muốn có được xe sang, cậu phải hoàn thành hai nhiệm vụ một văn một võ.
Quy tắc trò chơi là, cậu chọn một người bạn ở hiện trường, cùng cậu hoàn thành hai phần hỏi đáp và nhảy múa.
Nếu cậu và bạn của cậu có thể hoàn thành hai nhiệm vụ một cách ăn ý, tối nay có thể lái chiếc xe sang này về nhà luôn.
Còn nếu có câu nào hai người trả lời khác nhau hoặc nhảy khác nhau, thì coi như thua.”
Giản Tinh chớp mắt, nhìn về phía Thẩm Tiêu.
Không chỉ Giản Tinh, tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Tiêu.
Lúc này, người có ngốc đến mấy cũng nhận ra, hoạt động này nào phải thử thách Giản Tinh, rõ ràng là chuẩn bị cho Thẩm Tiêu.
Những người thông minh đã đoán được, câu hỏi của trò chơi chắc chắn sẽ rất chấn động, nghĩ đến đây, mọi người bắt đầu kích động.
MC cười hì hì hỏi: “Cậu Giản, không biết cậu đã chọn được người để hoàn thành nhiệm vụ với cậu chưa?”
Giản Tinh im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Tiêu nhìn sự đắc ý lộ ra nơi khóe miệng Thẩm Dật, ánh mắt anh tối đi, đang định đứng dậy thì nghe thấy âm thanh trong trẻo của Giản Tinh nói: “Tôi chọn… anh Phó.”
Thẩm Tiêu nhướng mày, nhìn người nở nụ cười sáng sủa trên sân khấu, lại ngồi trở về.
Trong hội trường, tất cả mọi người đều đứng hình.
Anh Phó? Anh Phó nào? Ngay cả vẻ mặt nghìn năm không đổi của Thẩm Dật cũng lóe lên sự bất ngờ.
Không biết có phải nhờ Giản Tinh không, vị trí của Phó Nguyên năm nay cũng gần sân khấu hơn nhiều.
Anh ngồi cùng bàn với mấy người đại diện khác, chẳng có mấy ai để ý đến anh, anh cũng không thèm để ý đến họ, cả buổi tối lo tìm trăm phường nghìn kế để bắt chuyện với Diêu Mai ngồi bên tay trái.
Lúc nghe thấy Giản Tinh gọi mình, Phó Nguyên vẫn đang không biết xảy ra chuyện gì, ngơ ngác bị người ta kéo lên sân khấu, đứng cạnh Giản Tinh.
MC nhắc lại quy tắc, công bố đề bài gồm hai cửa.
Cửa thứ nhất, hai người chia nhau trả lời 5 câu hỏi, nếu đáp án đều giống nhau thì qua cửa.
Cửa thứ hai, hai người phải nhảy cùng một điệu, nếu tất cả các động tác đều giống nhau thì qua cửa.
Ngược lại thì coi như thất bại.
Phó Nguyên nghe cái hiểu ngay, đây là nhắm vào Thẩm Tiêu mới đúng.
Cả thế giới hay Giản Tinh không biết nhảy, cậu biết nhảy tổng cộng mấy điệu, chỉ có nhảy cùng với Thẩm Tiêu thôi.
Anh nhìn Giản Tinh, quay đầu đối diện với ánh mắt âm u của Thẩm Tiêu ở bên dưới, mấy lạng thịt chẳng còn là bao trên mặt không nhịn được run rẩy.
Anh lại gần Giản Tinh, lẩm bẩm: “Tiểu Tinh à…”
Giản Tinh khích lệ: “Không sao, anh Phó, nếu thua thì thôi.”
Mặt thịt của Phó Nguyên rung rung, ngay cả trái tim cũng run run.
Tim đau, thịt càng đau.
Kia là xe sang đấy, đập tiền lương một năm của anh vào cũng chưa ăn thua gì đâu.
Nhân viên nhanh nhẹn đưa bảng viết cho hai người, đợi hai người đứng sang hai bên, MC bắt đầu đặt câu hỏi cho Giản Tinh.
“Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi cậu Giản, số đo ba vòng của bạn cậu là bao nhiêu? Không được đoán bừa đâu, chúng tôi sẽ đo ngay tại đây đấy.”
Thẩm Tiêu đưa mắt nhìn Thẩm Dật, ánh mắt âm u.
Thẩm Dật theo dõi chăm chú, vẻ mặt điềm nhiên vô tội.
Hội trường vang lên tiếng thổn thức.
Úi chà chà, câu hỏi này khá quá ta.
Trừ người thân mật nhất, ai rảnh nhớ số đo ba vòng của người khác làm gì.
Nếu người trước mặt Giản Tinh là Thẩm Tiêu, nếu cậu trả lời đúng…
Không được nói, không được nói.
Người thông minh lòng rõ như gương, nhìn Giản Tinh và Phó Nguyên một cách tiếc nuối, dường như đã đoán được kết quả.
Dù sao đối với Phó Nguyên dạo gần đây mà nói, số đo ba vòng đã có sự thay đổi cực lớn.
Cứ một dạo là Phó Nguyên lại gầy đi một vòng, e là ngay cả bản thân anh cũng không nhớ nổi số đo ba vòng của mình, huống chi là người khác.
Nhưng khi họ nhìn thấy con số giống hệt nhau của hai người, thậm chí không khác với số liệu đo được tại hiện trường là bao, mọi người đều choáng váng.
Phản ứng đầu tiên là, họ đoán bừa.
Phó Nguyên đoán được suy nghĩ của mọi người, anh hơi lúng túng, chủ động giải thích: “Trước kia tôi nhịn đói để giảm béo, thế là bị đau dạ dày.
Giản Tinh tức giận, bắt đầu giám sát việc giảm béo của tôi, yêu cầu tôi gửi cân nặng và số đo hàng ngày cho cậu ấy, để tiện cho cậu ấy kịp thời điều chỉnh kế hoạch giảm béo giúp tôi.”
Cả hội trường xôn xao, nhất là những người đại diện khác của công ty, họ nhìn hai người đứng trên sân khấu với vẻ không thể tin nổi.
Không phải nghệ sỹ đều là tổ tiên của họ ư? Không phải toàn bắt họ nịnh bợ cung phụng ư? Sao đến lượt Phó Nguyên lại biến thành thế này?
Chắc chắn là cố ý nói cho oai, chắc chắn.
MC cũng không ngờ câu hỏi khó nhất lại thành ra thế này.
MC cười ruồi: “Anh Phó hạnh phúc thật đấy.
Câu hỏi thứ hai, xin hỏi cậu Giản, sinh nhật âm lịch của bạn cậu là ngày bao nhiêu?”
Người ở hiện trường lại xì xào.
Nghệ sỹ nhớ được sinh nhật của người đại diện đã hiếm lắm rồi, ai mà nhớ được ngày âm lịch chứ.
Cố ý không cho người ta thắng được xe sang à.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy đáp án giống nhau lần nữa, không khỏi kinh hãi.
Phó Nguyên cười giải thích, anh là người phương Bắc, sinh nhật quen dùng ngày âm, Giản Tinh là người phương Nam, tập tục của quê nhà cũng là ngày âm.
Trên thực tế, trước khi Giản Tinh vào công ty, Phó Nguyên chẳng tổ chức sinh nhật bao giờ.
Một mình anh thì tổ chức sinh nhật làm gì đâu.
Nhưng từ khi có Giản Tinh, bất kể là ngày âm hay ngày dương, anh đều nhận được lời chúc sinh nhật của cậu.
Nếu Giản Tinh không phải đóng phim, cậu còn nấu món anh thích và tổ chức sinh nhật cho anh một năm hai lần.
Bởi vì Giản Tinh nói, đón hai lần sinh nhật, có thể ước hai điều.
Nói đến đây, Phó Nguyên bùi ngùi, anh vào nghề mười mấy năm, dẫn dắt biết bao nghệ sỹ, nhưng chỉ có một người nhớ rõ sinh nhật của anh.
Phó Nguyên nhìn Giản Tinh, sắc mặt phức tạp.
Những người đại diện khác bên dưới cũng phức tạp không kém.
Bọn họ là người phục vụ nghệ sỹ, đặt tay lên ngực tự hỏi, nghệ sỹ mà họ dẫn dắt sẽ đặt họ trong lòng như thế ư? Những người đại diện vẫn luôn xem thường Phó Nguyên, lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc hâm mộ anh.
MC cười nói: “Xem ra câu hỏi thứ ba rất đơn giản với hai người rồi.
Cậu Giản, xin hỏi ba món bạn cậu thích ăn nhất là gì?”
Quả nhiên lại cùng một đáp án.
MC cười nói: “Xem ra cậu Giản thật sự rất hiểu anh Phó đấy nhỉ.”
Phó Nguyên cười đắc ý: “Tiểu Tinh nấu ăn ngon, tôi thường đến nhà cậu ấy ăn chực, toàn nấu những món tôi thích thôi.”
Câu nói khiến biết bao người bên dưới hâm mộ.
Có mấy ai ngồi dưới không phải người tinh tường đâu, trong tay Phó Nguyên có tài nguyên gì, họ rõ hơn ai hết.
Giản Tinh có chỗ dựa là ông Nghiêm nhưng vẫn bằng lòng đối xử với Phó Nguyên như vậy, tuyệt đối không phải để lấy lòng.
Không phải lấy lòng, còn có thể là gì đây?
Đúng là khiến người ta vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Đương nhiên, ghen tị nhất là người nào đó đang mím chặt môi.
Phó Nguyên đang cười đắc ý, cảm nhận được ánh mắt sắc như dao đến từ nơi nào đó bên dưới, anh vội nghiêm mặt, đứng thật ngay ngắn.
MC hỏi câu thứ tư: “Xin hỏi cậu Giản, việc đầu tiên mà bạn cậu làm sau khi thức dậy mỗi ngày là gì?”
Úi! Tất cả mọi người nhìn sang Thẩm Tiêu.
Trừ người thân mật khăng khít nhất, ai biết những người khác hằng ngày làm gì đầu tiên chứ? Đào hố