Editor: Tiểu Tiên Nữ
Đêm nay, Nguyễn Tĩnh Xu ngủ rất ngon, thân thể cảm giác thoải mái thanh tân không ít. Thời điểm tỉnh dậy, cô ngửi thấy mùi đất, chờ đến khi tỉnh táo, cô bị hoảng sợ bởi vị trí của mình.
Bầu trời xanh thẳm, dòng suối trong vắt, vùng đất rộng hơn mười mét vuông, dường như chỉ lớn như vậy.
Nhưng điều đáng sợ nhất đối với cô là ở một nơi chưa đến hai mét, có một người đàn ông đang nằm, một người đàn ông rất quen, anh ta ngủ thực an tường [1].
Nguyễn Tĩnh Xu không rõ đã xảy ra chuyện gì, tại sao vừa thức dậy toàn bộ thế giới đều thay đổi?
Bên cạnh chính mình còn có một người đàn ông đã được xác nhận qua đời, đổi lại là người khác cũng không thể bình tĩnh được.
Đột nhiên, anh ta cử động, mở to mắt mờ mịt nhìn vào bầu trời: “Đây là thiên đường sao?”
Nguyễn Tĩnh Xu nuốt nuốt nước miếng: “Anh, anh là Kiều Nhậm Lương?”
Anh nghe được, chống hai tay ngồi dậy, hai người liền như vậy đối diện, thẳng đến khi Kiều Nhậm Lương gật đầu, Nguyễn Tĩnh Xu rốt cuộc nhịn không được hét lên: “Anh không phải đã chết sao?”.
Nguyễn Tĩnh Xu không thể bình tĩnh được, cô cố gắng tránh xa Kiều Nhậm Lương.
Cô thừa nhận Kiều Nhậm Lương lớn lên không tệ nhưng hiện tại không phải thời điểm để hoa si, tất cả đều quá quỷ dị. Mà diện tích nơi này chỉ lớn đến thế, cũng không chạy xa được đến đâu.
Tuy rằng Kiều Nhậm Lương không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tình huống hiện tại tuyệt đối không bình thường. Một người tự sát không thành công thường không có dũng khí tự sát lần thứ hai.
Hương vị tử thần, nó quá khủng khiếp. Nhưng lời nói vừa rồi của cô gái lại làm Kiều Nhậm Lương trở nên mờ mịt, anh thật sự đã chết sao?
Anh quay đầu nhìn cô gái đang ôm bó đầu gối ngồi dưới đất cách đó không xa, một thân áo ngủ, biểu cảm trên mặt cô thay đổi liên tục: “Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!”. Sau đó Kiều Nhậm Lương liền nhìn cô gái kia biến mất ở trước mặt anh.
Cô ấy đã đi đâu? Kiều Nhậm Lương không xác định, về nhà sao, có lẽ vậy.
Còn anh, anh muốn về nhà không? Anh do dự, anh nghĩ anh không muốn.
Ngồi trên giường, Nguyễn Tĩnh Xu nhìn căn phòng của mình với ánh mắt sững sờ. Nếu không phải áo ngủ còn dính bùn đất, cô nghĩ rằng mình đang mơ.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Mảnh đất, dòng suối trong vắt, chẳng lẽ là một tùy thân không gian?
Nhưng tại sao trong không gian còn có một người, một người đàn ông đã qua đời đêm qua?
“A~”, Nguyễn Tĩnh Xu chạm vào xương quai xanh của mình, đau đớn khiến cô toát mồ hôi lạnh.
Cô chạy chân trần đến trước gương, trên xương quai xanh xuất hiện một hình xăm. Đồ án [2] này có chút quen mắt, hình như đã từng thấy, đúng rồi! Ngọc bội!
Khối ngọc bội kia là món quà bố cô tặng mừng cô thành niên trước khi đi du học. Nó là một khối ngọc màu trắng hình bán nguyệt. Bởi vì là món quà thành niên nên cô rất thích, vẫn luôn đeo ở cổ.
Bây giờ, ngọc bội biến mất mà trên xương quai xanh lại xuất hiện một hình xăm y hệt.
Không gian với cái này nhất định có liên quan, có lẽ… giọt máu biến mất ngày hôm qua và sự hồi sinh của