Editor: Tiểu Tiên Nữ
Sau khi đạt được sự đồng thuận, Nguyễn Tĩnh Xu và Kiều Nhậm Lương bắt đầu một vòng chung sống, nữ phụ trách việc bên ngoài, nam phụ trách việc trong nhà, vui vẻ hòa thuận.
Mới đầu, Nguyễn Tĩnh Xu vẫn còn nhớ tới thân phận minh tinh của Kiều Nhậm Lương, chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống.
Nhưng rõ ràng, ngay cả khi bị trầm cảm, Kiều đồng học vẫn là một người đàn ông không muốn mắc nợ người khác, anh chủ động nhận thầu mọi việc nhà, cùng việc chăm sóc Miêu Miêu và Husky hằng ngày.
Chiều thứ bảy, Nguyễn Tĩnh Xu mang theo Kiều Nhậm Lương và chú chó lông vàng Miêu Miêu, lái xe đến trung tâm thương mại.
Mặc dù hiện tại anh không có hộ chiếu nhưng lấy kinh nghiệm cô ngây người ở Úc đến tám năm cũng không bị chú cảnh sát nào kiểm tra, ra ngoài mua chút đồ chắc cũng không xảy ra chuyện gì.
Vào trung tâm thương mại, Tĩnh Xu dẫn Kiều Nhậm Lương đến thẳng khu vực quần áo nam.
5~10 đô la Úc một cái áo thun, 15 đô la Úc một cái quần thể thao, còn có 10 đô la Úc một đống vớ cùng đồ lót.
Tĩnh Xu để Kiều Nhậm Lương chọn size của mình. Bởi vì quần áo rẻ nên giá được viết rất lớn treo trên kệ.
Tĩnh Xu thấy Kiều Nhậm Lương đang nhìn chằm chằm vào giá: “Trông rẻ thế này thôi chứ chất lượng vẫn rất tốt, hơn nữa lương của tôi không cao, không đủ khả năng mua đồ đắt tiền.”
Kiều Nhậm Lương quay đầu lại nhìn Tĩnh Xu: “Tôi biết, tôi sẽ trả lại tiền cho cô”. Sau đó liền cầm quần áo vào phòng thử đồ.
Sau khi nghe được lời nói đó, Tĩnh Xu cảm thấy hơi xấu hổ, cô thì thầm: “Tôi, tôi không có ý này.” Cũng không biết anh có nghe thấy không.
Sau khi mua hết 45 đô la Úc tiền quần áo, Tĩnh Xu đưa Kiều Nhậm Lương vào siêu thị để chuẩn bị mua ít đồ ăn dự trữ cho việc sống chung.
Kiều Nhậm Lương đẩy xe mua hàng, nhìn người phụ nữ trước mắt đang so sánh giá của các loại rau trái cây.
Nhiều thứ được mua giảm giá. Hình như có thể tiết kiệm được một vài đô la cũng làm cho cô ấy vui vẻ.
Kiều Nhậm Lương nhìn Tĩnh Xu thuần thục nhìn vào màn hình máy tính rồi trả tiền.
Anh nhìn thoáng qua màn hình toàn tiếng Anh, ngoại trừ một số từ đơn giản, anh chỉ có thể hiểu tổng giá tiền – $42.8, cô bĩu môi, có vẻ hơi đắt. Kiều Nhậm Lương cúi đầu nhìn quần áo trong xe đẩy, hình như…đắt thật.
Nguyễn Tĩnh Xu cầm chìa khóa xe nhẹ nhàng đi về hướng bãi đỗ xe, theo sau là Kiều Nhậm Lương đang xách ba túi đồ, và chú chó Miêu Miêu không hài lòng với lịch trình ngày hôm nay.
Nguyễn Tĩnh Xu rất hưởng thụ dịch vụ của minh tinh, mặc dù minh tinh này chỉ một mình cô biết. Lúc giữa trưa Kiều Nhậm Lương chủ động giúp cô, cô liền yên tâm hưởng thụ dịch vụ của Kiều đồng học.
Năm, sáu phút lái xe, Nguyễn Tĩnh Xu về tới nhà, vừa vào cửa thì được mèo con Husky nghênh đón.
Kiều Nhậm Lương lặng lẽ cầm túi đồ vào phòng bếp, phân loại rau trái cây cùng các loại thịt bỏ vào tủ lạnh, lại đem quần áo Tĩnh Xu mua cho anh cất vào phòng ngủ cho khách, sau đó ngồi xuống ghế sofa bắt đầu xem TV.
Nguyễn Tĩnh Xu cũng không nói nhiều, cô phát hiện, vị minh tinh này không phải không thích nói chuyện, chỉ là bọn họ hai người không thân, tự nhiên sẽ không có gì để nói.
Là một cô gái nghiện Internet, Tĩnh Xu lấy