Chuyển ngữ: Mèo lang thang
Tháng ba đầu xuân.
Những cánh hoa đào nở rộ ven đường bị từng cơn gió xuân cuốn phất, cánh hoa hồng nhạt bay lả tả trong gió cuộn vòng cuộn vòng, nhẹ nhàng tắp vào ô cửa sổ của một tòa nhà ở ven đường, cùng ánh nắng sớm mai đỗ lên tấm chăn trong căn phòng trắng muốt.
Trên chăn đơn nhạt màu, điện thoại di động đột nhiên bật sáng, tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng vang lên khắp căn phòng.
Bùi Anh vươn tay trái từ trong chăn ra, lần mò bên gối, mắt vẫn nhắm tịt nhận điện thoại: “A lô...”
Giọng lơ mơ ngái ngủ, như kiểu chỉ một giây sau thôi cô sẽ lại ngủ thiếp đi.
“Mấy giờ rồi mà cô vẫn còn ngủ thế hả? Đừng quên buổi chiều phải qua đây chụp ảnh đấy!”
Giọng nói réo rắt vang dội của Nhậm San San khiến Bùi Anh tỉnh táo lại đôi phần, cô hàm hồ lầm bầm một tiếng: “Biết rồi...”
Sau khi cúp điện thoại, cô xem thời gian hiển thị trên điện thoại di động, còn chưa tới chín giờ... Làm cô còn tưởng mình đã ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa luôn rồi chứ, cho nên Nhậm San San mới phải gọi điện tới như muốn đòi mạng thế này.
“Ai ----” duỗi người, Bùi Anh lười biếng ngồi dậy, mái tóc đen mượt mà óng ả đổ tràn xuống eo ngay lập tức.
Loẹt quẹt dép đi tới cạnh côn, cô không đi rửa mặt ngay mà việc làm đầu tiên lại là mở máy tính ra, đăng nhập vào blog.
Năm bình luận mới, ba tin nhắn riêng mới, rất tốt, gộp lại cả ngày hôm nay cũng còn chưa quá hàng đơn vị.
Tâm trạng khá tốt, cô mở bình luận ra.
“Kỷ Mạn làm người ta buồn nôn quá! Rác rưởi!”
“Ghét nhất cái loại con gái nhà giàu như Kỷ Mạn, không coi ai ra gì, tam quan [1] bất chính, có một người cha giỏi giang thôi mà, lấy đâu ra cảm giác ưu việt đó không biết? [mỉm cười]”
[1] Tam quan: thường đề cập tới thế giới quan, các giá trị, quan điểm về cuộc sống.
“Ỷ dáng người hơi đẹp một tẹo mà đã hận không thể cởi sạch trước mặt nam chính rồi hả. #Kỷ Mạn giúp đoàn làm phim tiết kiệm được không ít vải vóc đó#”
“Ghét nhân vật Kỷ Mạn này ghê, cũng không thích cô. [tạm biệt]”
“Mấy người buồn cười thật, nhân vật là nhân vật, diễn viên là diễn viên, ghét Kỷ Mạn thì cũng không nên chạy tới đây để mắng chửi chứ?:) Dù ra sao đi nữa thì Bùi Bùi chân dài miên man à, em là fan cuồng của chị nha, chụt chụt chụt!”
Bùi Anh chớp chớp mắt, Kỷ Mạn là một vai trong bộ web drama mà cô nhận năm ngoái, một nữ phụ có tiền có thế và ác độc. Tuy bộ phim này được sản xuất với kinh phí hạn chế, nhưng hai diễn viên đóng nam nữ chính lại nhờ nó để làm bàn đạp bắt đầu bước vào tầm mắt của công chúng. Cũng vì thế, blog đăng ký ba năm mới được mấy trăm ngàn fans của Bùi Anh cũng nghênh đón một số lượng bình luận và tin nhắn cao nhất từ trước đến nay --- tuy rằng đến chín mươi chín phần trăm đều tới mắng chửi cô thì điều đó cũng vẫn cho thấy cô cũng được người ta chú ý.
Có điều Bùi Anh cũng không quá để ý đến việc họ đang nói cái gì, hơn nữa từ khi web drama kết thúc, số người đến mắng cô đã càng ngày càng ít, hôm nay chỉ có năm bình luận mới, trong đó còn có một bình luận bênh vực mình.
Cô cong môi cười cười, chạy tới phòng tắm rửa mặt.
Căn hộ cô thuê này có một phòng nhỏ rộng chưa tới ba mươi mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách. Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng cũng may vị trí và thiết bị lắp đặt không hề tệ.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ xong, cô cầm vội ổ bánh mỳ trên bàn đi xuống lầu.
Lúc Bùi Anh bước ra cửa, vừa lúc có một cơn gió xuân thổi qua, làn váy đỏ rực tung bay cùng hoa đào khắp chốn.
“Meo ~” Dưới lầu, hai, ba con mèo hoang không biết từ lúc nào đã chạy tới gót chân, đảo qua đảo lại quanh chân cô. Mấy con mèo hoang này cô từng gặp nhiều lần, trước đây cũng từng cho chúng nó ăn, không ngờ đến bây giờ chúng nó lại chạy tới tìm cô đòi ăn như quen thuộc lắm.
Bùi Anh không khỏi mỉm cười, để miếng bánh mì còn dư trong tay lại hết cho chúng nó.
Đi tới đầu đường, cô vẫy taxi đến thẳng phòng làm việc của Nhậm San San.
Tài xế taxi lén lút nhìn nhìn cô liên tục, khi dừng lại chờ đèn đỏ, rốt cuộc anh ta cũng mở miệng hỏi: “Người đẹp à, cô là minh tinh phải không, sao tôi cứ thấy trông cô hơi quen quen ấy nhỉ?”
Bùi Anh cười hỏi ngược lại: “Thật sao?”
“Đúng vậy, rõ ràng tôi đã thấy cô trên mạng rồi.” Tài xế gật gật đầu, càng nhìn càng cảm thấy cô gái xinh đẹp quá, đặc biệt là đôi chân, quá quyến rũ luôn rồi. Anh ta lại lén lún liếc nhìn đùi cô, rồi vội vàng ho khan một tiếng, nhìn về phía trước.
Cửa hàng của Nhậm San San nằm gần bờ sông, vùng lân cận có một khu dân cư, bên lề đường đa phần là một số cửa hàng nhỏ.
Bùi Anh xuống xe, đi thẳng vào một tòa nhà nhỏ theo phong cách Địa Trung Hải. Nhậm San San đang ngồi trong ăn mỳ, thấy cô đi vào, bất thình lình nghẹn luôn sợi mỳ đang ăn: “Khụ... khụ...khụ..., sao cô lại tới vào giờ này?”
Bùi Anh kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô ấy: “Thế sao tự nhiên mới sáng sớm cô đã gọi tôi làm gì?”
“Tôi sợ cô ngủ quên, phải biết phòng ngừa chứ.” Cô ấy lại hút một sợi mỳ, rốt cuộc mới nhớ ra hỏi Bùi Anh một câu: “Cô đã ăn sáng chưa?”
Bùi Anh lắc đầu.
Nhậm San San nói: “Quán mỳ bên cạnh vẫn còn đang bán đấy...” Cô ấy nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, “Mà thôi, buổi chiều còn chụp ảnh, tốt nhất cô đừng ăn nữa.”
Bùi Anh: “....”
Nhậm San San rót cho cô ly nước, máy tính xách tay cũng đẩy đến trước mặt cô: “Cô xem đi, bộ web drama máu chó mà cô diễn ấy, nam nữ chính đều đã nhận được phim mới rồi, sao chỉ có một mình cô vẫn phọt phẹt thế nhỉ, fans thì chả thêm được mấy mống, người mắng chửi sau lưng thì lại có một đống.”
Bùi Anh không để tâm nhướn mày: “Họ mắng tôi chứng tỏ tôi diễn tốt chứ sao.”
Nhậm San San cười mắng: “Cô đúng là lạc quan quá mức.”
Nhưng mà cũng phải thôi, với cái vận may của Bùi Anh, không lạc quan một chút sợ là không sống nổi.
Sau khi Bùi Anh tốt nghiệp, cô vào làm tài vụ ở một công ty nhỏ, kết quả không tới một tháng, công ty đã đóng cửa vì kinh doanh không tốt. Sau đó bạn bè giới thiệu cô tới một khách sạn gia đình, cũng làm tài vụ, kết quả không tới một tháng, khách sạn cũng bị các ban ngành liên quan cưỡng chế ngừng kinh doanh để chỉnh đốn vì không đáp ứng được công tác phòng cháy chữa cháy, cô lại thất nghiệp thêm lần nữa.
Nhưng mà cũng may đúng dịp, khi làm việc ở khách sạn cô đã quen biết Trần Thắng,
một người đàn ông tự xưng là tổng giám đốc kiêm người đại diện của phòng làm việc Thắng Cảnh.
Anh ta hỏi Bùi Anh, người đẹp à, cô có hứng thú làm ngôi sao không?
Bùi Anh những tưởng, lẽ nào mình đã hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai rồi, lòng tràn đầy vui vẻ bước chân vào thế giới giải trí. Trần Thắng để cô và một nữ sinh ghép thành một nhóm nữ, mới vừa phát hành được một single, thành viên kia đã bị một công ty lớn đào đi, nhóm đành giải tán. Sau đó Bùi Anh phát triển độc lập, Trần Thắng lại nhận cho cô một bộ phim truyền hình, mặc dù chỉ là nữ phụ nhưng vai diễn này cũng khá có vai trò, kết quả là quay chưa được mấy tập, bên đầu tư đột nhiên rút vốn, không chỉ phải ngừng quay toàn bộ, mà ngay cả cát sê mấy tập đã quay đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được.
Sau đó cuối cùng Trần Thắng cũng nhận ra, cô gái này ấy à, hình như đường vận may có gì đó khá đặc thù thì phải.
Sau khi Bùi Anh vào công ty vẫn không phát triển được, công việc đã không nhiều, vậy mà chỉ có khoảng một nửa trong số đó là có thể hoàn thành thuận lợi, cho tới hôm nay, cô vẫn là một nghệ sĩ nhỏ vô danh tiểu tốt như ngày trước.
Bởi vì công việc thu nhập được không nhiều, Bùi Anh cùng với Nhậm San San hùn vốn mở một cửa hàng, chuyên bán trang phục nữ, Nhậm San San là cô chủ lớn, cô là cô chủ nhỏ kiêm người mẫu.
“Ai, tôi vẫn hay suy nghĩ, cửa hàng của chúng ta làm ăn không lớn nổi, nói không chừng là do cô ám đấy.” Nhậm San San hút xong sợi mỳ cuối cùng, bưng bát lên húp canh. Bùi Anh bĩu môi, không thèm để ý đến kẻ thiếu “gia giáo” không coi ai ra gì nọ.
Nhậm San San để bát xuống, nửa đùa nửa thật cười nói: “May mà ngày xưa cô không thi đậu tiếp viên hàng không, nếu không chắc mỗi ngày đều có máy bay rơi mất, haha.”
Bùi Anh: “... “
Lúc cô học cấp ba cũng định thi học viện hàng không thật, nhưng mà bị đánh trượt vì tiếng anh quá kém. Bây giờ nghĩ lại... Nhậm San San nói không phải là không có lý.
Cô yếu ớt thở dài một hơi, Nhậm San San ở bên tỏ vẻ vô cùng kinh sợ: “Đại mỹ nữ à, đừng có gợi cảm thế chứ, tôi không có phúc để hưởng đâu.” Đầu ngón tay cô ấy nhấp nhấp chuột mấy lần, ánh mắt lóe lên hưng phấn, “Cho cô xem anh chàng đẹp trai này này, kích thích lắm.”
Bùi Anh nhìn màn hình, gần như trong phút chốc cô đã bị người đàn ông trên đấy hấp dẫn hoàn toàn từ ánh nhìn đầu tiên.
“Thế nào, đẹp trai không? Tống gia Tống tam công tử, đúng chuẩn cao ráo, giàu có, đẹp trai.” Nhậm San San cũng hiếm khi háo sắc nhìn chằm chằm màn ảnh đến xuất thần.
“Ừm, rất đẹp trai...” Đặc biệt đối với loại mê trai đẹp như Bùi Anh thì quả thực là giết người không đao, “Tam công tử nhà họ Tống, Tống Nam Xuyên, mua 20 triệu cổ phần của Ảnh Nghiệp Hoàn Vũ, ý định tiến quân đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh quy mô lớn...”
Cô đọc côi viết đi kèm hình ảnh trên blog, thoáng giật mình: “Không chỉ đẹp trai mà còn lắm tiền thật đấy...”
Nhậm San San lại chẳng hề kinh ngạc tẹo nào: “Bây giờ mấy công ty gia đình kiểu này ai ai mà chẳng thích thò một chân vào lĩnh vực điện ảnh chứ, đâu phải cô không biết. Chân trước mới vừa thò vào, ngay lập tức đã có nữ minh tinh sán tới sao.”
Cô ấy lại nhấp nhấp chuột vài lần, nói với Bùi Anh: “Ầy, Tạ Hàm này, trước đây cô cũng từng hợp tác với cô ta phải không? Hôm qua còn bị chụp chung với Tống tam công tử đó, còn “nhìn rất thân mật” đấy.”
Cô trực tiếp trích dẫn miêu tả của phóng viên, sau đó ném một ánh mắt quyến rũ như tơ về phía Bùi Anh: “Hay là cô cũng suy tính thử xem? Cô nhìn cô này, trước lồi sau cong, lại còn chân dài miên man, cái gì cũng tốt hơn Tạ Hàm kia hết cả, cô ta còn dám tiến tới, cô cũng nhanh chân tóm lấy đi chứ còn chờ gì nữa.”
Bùi Anh nghiêng đầu nhìn cô vài giây: “Không lẽ cửa hàng của chúng ta làm ăn không khá nổi là vì cô nhàn rỗi quá à?”
Nhậm San San: “... “
Bị chê trách là quá rảnh rỗi. Nhậm San San kiểm kê lại các trang phục mùa xuân mới thêm lần nữa, nhanh chóng chuyển sang công việc chụp ảnh vào buổi chiều. Bùi Anh ngồi trước gương trang điểm, yên lặng để chuyên gia trang điểm làm việc.
Các đường nét trên khuôn mặt của cô sắc nét hơn so với người Châu Á bình thường, thỉnh thoảng còn bị nhầm là con lai, khuôn mặt trái xoan và mái tóc thẳng đen mượt dài tới eo tôn lên nét đẹp nữ tính đặc trưng của Phương Đông.
Khi cô chụp ảnh, Nhậm San San ở bên cạnh giám sát, chụp một mạch xong mười lăm bộ áo quần, Bùi Anh mệt phờ người nằm bẹp trên ghế sa lon không buồn nhúc nhích.
Nhậm San San ngắm hiệu quả của mấy bức ảnh kia, cảm thấy không tồi chút nào, rốt cuộc cũng nảy lòng từ bi ném cho Bùi Anh một ổ bánh mì: “Cô ăn trước lót dạ đi, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
“Ờ...” Bùi Anh ỉu xìu nằm bẹp trên ghế sa lon gặm bánh mì, thuận tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Thắng.
Bùi Anh: Tổng giám đốc Trần à, gần đây có việc gì em nhận được không anh?
Trần Thắng: Tiểu Bùi à, không phải em vừa diễn một bộ web drama đó à?
Bùi Anh: Đấy là chuyện của năm ngoái rồi...
Trần Thắng: Thật sao? Ha ha, anh lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt lắm [nghịch ngợm], em chờ chút, anh xem xem.
Bùi Anh cầm điện thoại di động chờ nửa phút, Trần Thắng gửi hồi âm: “Có một việc thật đây.”
Đăng bởi: admin