Chuyển ngữ: Fei Ying
Hai hôm nữa là ngày khởi hành của Tống Nam Xuyên, trước hôm đi, anh kéo Bùi Anh ân ái suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Bùi Anh tiễn anh ra sân bay. Ngồi đợi trong phòng chờ, Tống Nam Xuyên cứ dặn đi dặn lại: “Anh đã mở dịch vụ điện thoại quốc tế cho em rồi, nhớ ngày nào cũng phải gọi cho anh đấy.”
“Nhưng mà nếu đúng lúc anh đang làm việc thì sao?”
“Nghe điện thoại của em cũng là việc quan trọng mà.”
“Phụt.” Bùi Anh không nhịn được bật cười thành tiếng, “Anh làm tổng giám đốc mà tùy hứng quá đấy.”
Tống Nam Xuyên nhíu mày, nói tiếp: “Mỗi ngày phải nhớ anh ba lần.”
Bùi Anh chớp chớp mắt: “Bốn lần không được à?”
Tống Nam Xuyên nghiêng đầu hôn lên môi cô một cái: “Tất nhiên là càng nhiều càng tốt.”
Đôi tình nhân trẻ vẫn đang lưu luyến chia tay thì Tiểu Trương vô cùng “phá đám” bước lại gần gọi anh: “Tổng giám đốc, đến giờ lên máy bay rồi.”
Tống Nam Xuyên thoáng cau mày, mặc dù trong lòng không nỡ nhưng vẫn buông Bùi Anh ra: “Anh đi đây, chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ ăn cơm đúng giờ.”
Bùi Anh đáp: “Anh mới phải nhớ ăn uống đầy đủ ấy, đừng vì bận rộn mà bỏ bữa đấy.”
Tống Nam Xuyên bật cười: “Mỗi ngày, công việc làm anh bận rộn nhất chính là nhớ em.”
Bùi Anh: “...”
Sáng nay có phải sếp Tống nhà anh lén ăn vụng mật ong không thế? Ngọt mồm không chịu được...
“Được rồi, anh đi đây, gặp lại sau nhé.” Tống Nam Xuyên trao cho Bùi Anh một nụ hôn tạm biệt rồi đi cùng Tiểu Trương tới cửa lên máy bay.
Bùi Anh đứng chờ đến khi bóng anh đi khuất rồi mới một mình quay trở lại ra ngoài.
Lúc đi là tài xế của Tống Nam Xuyên đưa cô đi, bây giờ tài xế vẫn đang chờ ở ngoài bãi đỗ xe. Thấy Bùi Anh đi ra, anh ta lễ phép hỏi: “Cô Bùi, bây giờ cô đi đâu?”
Bùi Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đưa tôi trở về nhà trọ của tôi đi.”
“Được.” Tài xế đáp lời. Chiếc xe đắm mình trong ánh nắng mặt trời, từ từ lăn bánh tới nơi mình cần đến.
Điện thoại của Bùi Anh bỗng đổ chuông, cô cầm máy lên nhìn thử, là tin nhắn wechat của Du Khải Trạch gửi cho cô.
Nhắc đến Du Khải Trạch, cảm giác của Bùi Anh vẫn khá là phức tạp. Ban đầu, khi hai người gặp nhau ở trường quay Lưu Quang Nghê Thường, cô vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách, nhưng Du Khải Trạch lại vô cùng tự nhiên add wechat của cô.
Trong cái giới này, dù anh ta lấy lòng một cách vô tình hay cố ý thì cũng khiến Bùi Anh phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng thái độ của Du Khải Trạch trong mối quan hệ giữa hai người vẫn rất đúng mực, không làm cho người khác cảm thấy mất tự nhiên.
Bùi Anh mở weixin ra, xem tin nhắn mà anh ta gửi đến.
Du Khải Trạch: “Hoàn Vũ mua bản quyền phim điện ảnh “Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời”, hiện tại đang casting, vai nữ chính còn chưa quyết định được, cô có hứng thú tham gia thử vai không?
Bùi Anh hơi bất ngờ, đúng là trước đó Du Khải Trạch có nói sẽ giúp cô để ý đến phim này, nhưng sau khi công khai mối quan hệ với Tống Nam Xuyên, cô cứ tưởng anh ta sẽ không giúp mình nữa, không ngờ anh ấy lại tiết lộ tin tức này cho mình đầu tiên.
Nên nói anh ấy tình cảm bao la hay tốt bụng đột xuất đây?
Tuy nhiên bộ phim điện ảnh “Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời” lại khiến cô hứng thú. Bình thường Bùi Anh không hay đọc tiểu thuyết, nhưng tên của bộ truyện này cô đã từng nghe qua. Nguyên tác “Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời” được viết bởi Nam Phong Lương, một tác giả chuyên về đề tài tình cảm mới nổi tiếng gần hai năm trở lại đây. Tác giả này mới xuất bản được hai cuốn truyện, nhưng cả hai đều được bán rất chạy, thu hút một lượng độc giả không nhỏ. Nếu dùng từ thông dụng hiện nay để miêu tả thì đây chính là một tác giả tiêu biểu dòng văn học mạng.
Có thể coi đây là cơ hội tốt nhất trong sự nghiệp của Bùi Anh, nếu có thể giành được vai nữ chính trong bộ phim này, danh tiếng của cô sẽ phất lên như diều gặp gió.
Cô cầm điện thoại di động, suy nghĩ một lúc rồi trả lời Du Khải Trạch: “Cảm ơn anh rất nhiều vì đã báo cho tôi tin tức này, tôi sẽ hỏi công ty đại diện của mình, cố gắng giành lấy vai diễn này.”
Du Khải Trạch: “Được.”
Bùi Anh nhìn câu trả lời của anh, trong đầu lại nảy ra suy nghĩ mình làm vậy có phải đang qua cầu rút ván không? Nhưng những việc kế tiếp cô không muốn tiếp tục gây phiền hà cho anh.
Chỉ có điều lúc này đây, có vẻ như cô vẫn đang nợ người ta một mối ân tình.
Cô suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn thứ hai: “Lần sau nếu có thời gian, chúng ta rủ thêm Đào Đào cùng ăn một bữa cơm nhé, lần này tôi mời. ^_^”
Aizz, mặc dù cô không thể nào thích nổi Đào Đào nhưng không thể không thừa nhận thời điểm này cần dùng tới cô ta.
Du Khải Trạch gửi lại cho cô một chữ “Được“.
Không muốn suy đoán tâm tư vị đại thiếu gia này thêm nữa, dù sao cô đã có lời mời cơm để trả món nợ này rồi. Cô thoát khỏi Wechat, bấm gọi số điện thoại của Trần Thắng.
Tín hiệu điện thoại nhanh chóng được kết nối, Trần Thắng ở đầu kia hỏi: “Tiểu Bùi à, có chuyện gì vậy?”
Bùi Anh nói: “Tổng giám đốc Trần, em nghe nói “Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời” đang tuyển vai nữ chính, em có thể tham gia thử vai được không?”
Trần Thắng ngẩn người, Hoàn Vũ mua bản quyền phim điện ảnh là chuyện còn chưa công bố ra ngoài, casting cũng tiến hành bí mật, dự kiến khi chắc chắn rồi mới công bố cùng với thông tin tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, không biết Bùi Anh nghe tin này từ đâu?
Nhưng thời buổi này, mỗi người đều có những mối quan hệ riêng, cô có thể nghe được tin tức này, có lẽ là... Tống Nam Xuyên nói cho cô biết? Trần Thắng càng nghĩ càng cảm thấy có lý, anh không hỏi thêm gì nhiều: “Đúng là có chuyện này, tôi cũng vừa nhận được tin, nhưng Đào Đào cũng định tham gia thử vai nữ chính đấy.”
Ánh mắt Bùi Anh khẽ dao động, Trần Thắng quả thực chỉ báo với Đào Đào. Mặc dù bây giờ cô đã nổi tiếng hơn so với trước kia, nhưng anh ta vẫn thiên vị Đào Đào. Đào Đào nổi tiếng hơn cô, thế nên Trần Thắng có thái độ này cô cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, cô hỏi như bình thường: “Mỗi công ty chỉ được phép cho một nghệ sĩ tham gia thử vai thôi sao?”
“Không phải...” Trần Thắng suy nghĩ một lát rồi trả lời cô, “Tôi nghe được tin đồn Lý Tư Tư cũng sẽ tham gia casting vai nữ chính này. Cô cũng biết đây là một ngôi sao lớn, cạnh tranh khá gay gắt... Thế này vậy, tôi sẽ gửi hồ sơ của cả hai người, cô và Đào Đào, coi như là phương án an toàn kép, không biết chừng một trong hai người lại có thể đánh bại được Lý Tư Tư đấy.”
“Vâng, cảm ơn Tổng giám đốc Trần.”
“Cảm ơn với không cảm ơn gì, bên hãng phim phải lọc hồ sơ cá nhân một lần, sau khi thông qua mới thông báo thời gian địa điểm casting cho ứng viên, cô chờ tin tức của tôi nhé.”
“Vâng.” Kết thúc cuộc điện thoại, Bùi Anh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nói là “thoáng” bởi vì cô biết được tin Lý Tư Tư cũng tham gia thử vai. Lý Tư Tư là nữ minh tinh số một trong nước, được mệnh danh là “nữ thần của đám trạch nam” trong giới “giang hồ”, có mấy triệu fan hâm mộ trên weibo.
* Trạch nam: Otaku, ý chỉ những người chỉ thích ngồi ở nhà.
Thông vậy, Bùi Anh quyết định không nghĩ nhiều thêm nữa, chuyện cần làm bây giờ là cô nên đọc thử nguyên tác “Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời“.
Bùi Anh mất hai ngày để đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết, đúng lúc này Trần Thắng cũng thông báo cô và Đào Đào đều qua được vòng kiểm duyệt hồ sơ đầu tiên, có thể chuẩn bị thử vai.
Ngày casting là năm ngày sau, địa điểm thử vai ở tòa cao ốc của Hoàn vũ. Bởi vì nữ chính trong nguyên tác là một vũ công, cho nên trong phim tất nhiên không thể thiếu các cảnh quay nhảy múa.
“Đạo diễn nói, bộ phim này sẽ không dùng diễn viên đóng thế, toàn bộ các cảnh khiêu vũ diễn viên phải tự mình thể hiện, cho nên năm ngày nữa phần thử vai cho hai người sẽ là thể hiện vũ đạo đó.” Trần Thắng vừa nói chuyện điện thoại với Bùi Anh, vừa gửi video tài liệu đến hòm mail của cô, “Tôi vừa gửi đoạn video cho giáo viên vũ đạo biên đạo lại rồi, hai người cùng nhảy đoạn này khi đến thử vai đi.”
“Vâng.” Bùi Anh ngồi trước máy vi tính, nhận được mail của Trần Thắng thì mở ra xem ngay. Đoạn phim chỉ dài nửa tiếng đồng hồ, nhưng đối với một người sinh ra đã không phải là vũ công mà nói, đây cũng là một thử thách lớn rồi.
Bùi Anh xem qua một lượt, có lẽ giáo viên đã cân nhắc đến việc cô và Đào Đào hầu như không biết khiêu vũ, cho nên các động tác được sắp xếp chủ yếu là các động tác cơ bản, nhưng thỉnh thoảng lại có mấy động tác xoay tròn, cũng hơi khó rồi đây.
“Đạo diễn phim này là Dịch Phi Dược, trong giới ông ta nổi tiếng là nghiêm khắc và khó tính, em phải tập luyện bài nhảy này tốt vào, nhất định phải nghiên cứu thật kỹ.”
“Vâng, em biết.” Đại danh Dịch Phi Dược Dịch đạo diễn Bùi Anh đã nghe thấy từ lâu, bởi vì yêu cầu của ông trong công việc rất cao, đã tốt rồi còn cần phải tốt hơn, thậm chí có thể nói là hà khắc, có người còn gọi đùa ông là Kiều Dĩ Thần giới điện ảnh nữa.
“Tốt rồi, MV của em cũng đúng dịp quay xong, mấy ngày này dành thời gian chuyên tâm học nhảy nhé, anh tìm được một giáo viên vũ đạo, có người chỉ bảo học cũng nhanh hơn.”
“Vâng, cảm ơn anh Tổng giám đốc Trần.”
“Mấy ngày tới giáo viên vũ đạo đều ở đây, nếu em và Đào Đào rảnh thì cứ đến đây nhé.”
“Vâng, được ạ.”
Bên này Bùi Anh giống như ngồi trong lò lửa chuẩn bị thử vai phim mới thì ở nước ngoài xa xôi, công việc của Tống Nam Xuyên cũng tuần tự phát triển theo từng bước.
Cuộc họp với đối tác kéo dài từ sáng đến đầu giờ chiều mới kết thúc, Tống Nam Xuyên từ phòng họp đi ra, nói Tiểu Trương sắp xếp sửa sang lại toàn bộ ghi chép về cuộc họp vừa rồi, anh cần phải nghiên cứu thêm một chút.
Tiểu Trương biết anh dành toàn bộ thời gian cho công việc là muốn hoàn thành tất cả sớm một chút để trở về nước gặp Bùi Anh. Nhưng mà không ăn không uống chỉ làm việc như vậy e là cơ thể không chịu nổi.
Nếu lý do là Bùi Anh, vậy thì anh ta chỉ có thể sử dụng cô để trấn áp Tống Nam Xuyên: “Tổng giám đốc à, lúc anh đi, cô Bùi đã dặn dò anh phải ăn uống đầy đủ mà.”
Tống Nam Xuyên: “...” Anh cúi mắt khẽ cười nhẹ một tiếng, nhìn Tiểu Trương hỏi: “Nếu tôi không ăn cơm, cậu có định lén lút báo cáo với cô ấy không?”
“Tôi không dám.” Tiểu Trương cúi đầu vô cùng khôn khéo.
Tống Nam Xuyên vẫn tủm tỉm như trước, đi vào trong thang máy vừa mở ra: “Đi thôi, đi ăn cơm trưa, chắc phòng ăn còn chưa đóng cửa đâu.”
Anh cùng Tiểu Trương đi vào một nhà hàng bán đồ ăn Âu mà hai người thường tới, lúc này đúng là giờ cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, nhưng bởi vì Tống Nam Xuyên là chỗ quen biết cũ với ông chủ nên phòng bếp đồng ý phục vụ tiếp cho anh.
“Món ăn hôm nay là Tôm hùm sốt kiểu Mỹ.” Đồ ăn của Tống Nam Xuyên do đầu bếp chính tự mình phục vụ, anh ta và Tống Nam Xuyên là chỗ quen biết lâu năm, cũng là một trong những đầu bếp Tống Nam Xuyên thích nhất.
“Cám ơn.” Tống Nam Xuyên cầm dao nĩa lên nếm thử một miếng, ánh mắt nhất thời biến đổi, “Không hổ danh Tôm hùm là món chính át chủ bài, Anh Anh...”
Theo bản năng anh ngẩng đầu lên, muốn cho Bùi Anh nếm thử, nhưng đột nhiên anh lại phát hiện ra, chỗ đối diện không có một bóng người.
Tiểu Trương giả vờ như không nghe thấy gì cả, tiếp tục im lặng ngồi bên cạnh, tựa như không tồn tại.
Sau đó Tống Nam Xuyên cũng ý thức được mình đang ở nước ngoài, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, ngay cả tôm hùm trong khay dường như cũng không vừa miệng nữa.
Đầu bếp chính không hiểu gì nên cứ đứng một bên, thấy anh đột nhiên dừng lại, ông còn cho là đồ ăn mình nấu có vấn đề gì: “Anh Tống, tôm hùm có vấn đề gì sao?”
Tống Nam Xuyên ngẩng đầu cười với anh ta: “Không, rất ngon.”
Ngon đến mức anh rất muốn chia sẻ nó với Bùi Anh.
Anh chụp một tấm ảnh, gửi cho Bùi Anh: “Buổi trưa hôm nay ăn tôm hùm, ngon lắm ấy, lần sau anh sẽ đưa em đi cùng ăn, nhất định em sẽ rất thích.”
Bảy giờ sáng Bùi Anh mơ màng tỉnh dậy mới phát hiện rạng sáng nay, Tống Nam Xuyên gửi cho mình một tấm ảnh tôm hùm.
Bùi Anh: “...” Sáng sớm đã báo cáo rồi.
Nhưng mà hình tôm hùm này nhìn qua đúng là ngon thật.
Hôm đó Tống Nam Xuyên đi rồi, cô chỉnh đồng hồ báo thức trên điện thoại di động tăng thêm giờ New York. Bây giờ ở New York đã qua buổi trưa rồi, cô yên tâm gọi điện thoại qua.
Điện thoại mới reo một tiếng Tống Nam Xuyên đã nghe máy: “Anh Anh, nhớ anh không?”
Bùi Anh chun mũi đáp: “Mới sáng sớm tỉnh dậy đã thấy anh gửi hình tôm hùm, đúng là nhớ anh ghê.”
Tống Nam Xuyên cười nói: “Lần sau sẽ đưa em cùng đi ăn,
nhân tiện đi chơi khắp nơi thăm quan luôn nhé.”
“... Uh.”
“Bên kia bây giờ mới bảy giờ sáng, em dậy sớm thế? Có công việc mới à?”
“Vâng.” Nói đến đây, Bùi Anh trở nên sôi nổi hơn, “Có một bộ phim điện ảnh lớn, đang tuyển vai nữ chính, em chuẩn bị đi thử vai, sáng sớm hôm nay phải đến công ty tham gia lớp học vũ đạo.”
“Lớp học vũ đạo?”
“Vâng, nhân vật nữ chính là một vũ công, đạo diễn muốn bọn em thi khiêu vũ.”
“Ra là vậy.”
Bùi Anh ngồi dậy từ trên giường, đi vào phòng tắm: “Thôi không nói chuyện với anh nữa, em sắp phải đến công ty học rồi.”
“Được, nhớ ăn sáng.” Tống Nam Xuyên vừa nói vừa hôn cô qua loa thoại.
Bùi Anh nghe tiếng hôn vang lên từ đầu kia, cả khuôn mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Ăn sáng xong cô xuống lầu cho mèo ăn, sau đó như thường lệ bắt xe tới phòng làm việc.
Giờ học buổi sáng chính thức bắt đầu lúc chín giờ, nhưng cô thường đến phòng học sớm hơn, làm nóng cơ thể trước, sau đó tập nhảy theo video.
Sắp chín giờ, Đào Đào cũng đã tới, Bùi Anh gật đầu với cô ta, coi như là chào hỏi rồi tiếp tục kéo giãn gân cốt.
Hôm nay Đào Đào cũng giống như Bùi Anh, mặc một cái áo lót dành cho người vận động kết hợp cùng quần thể thao, cô ta đi tới bên cạnh, học Bùi Anh kéo giãn gân cốt: “Bùi Bùi, gần đây tổng giám đốc Tống nhà cô đi nước ngoài rồi à?”
Ánh mắt Bùi Anh lóe sáng, thản nhiên nói: “Ừ, anh ấy nói có chút việc ở nước ngoài cần xử lý.”
“À.” Đào Đào đáp lời, nghiêng đầu nhìn cô, “Ngài Tống là đại cổ đông của Hoàn Vũ, cô có nghe được từ anh ấy tin tức nào không vậy?”
“Tin tức gì?”
“Ví dụ như có phải vai nữ chính Khởi Vũ đã chấm sẵn cho Lý Tư Tư không?”
Bùi Anh đổi chân kéo người qua, ngước mắt nhìn cô ta. Có lẽ Đào Đào không hẳn chỉ muốn hỏi có phải Lý Tư Tư đã được chấm sẵn, mà còn muốn hỏi có phải cô cũng nhờ Tống Nam Xuyên sắp xếp bên trong không nữa kìa?
Cười với Đào Đào một tiếng, Bùi Anh đáp: “Mặc dù Tống Nam Xuyên là đại cổ đông của Hoàn Vũ, nhưng anh ấy cũng có công ty riêng, chuyện của Hoàn Vũ anh ấy không có thời gian quan tâm mấy.”
Lời này cô nói hoàn toàn là sự thật, việc kinh doanh công ty của Tống Nam Xuyên đã khiến anh bận bịu lắm rồi, bên Hoàn Vũ anh chỉ ném vào đó hai mươi tỉ, còn lại rất ít nhúng tay vào.
“Ra là vậy.” Đào Đào đáp lại, cũng chẳng biết là tin được mấy phần.
Rất nhanh giáo viên dạy vũ đạo đã tới, sau khi cô nhận được video ngày hôm qua, giáo viên dạy vũ đạo quyết định tăng thêm giờ học, hôm nay được chia thành nhiều bài nhỏ để giảng dạy cho Đào Đào và Bùi Anh
Có thầy dạy quả nhiên học nhanh hơn so với mình tự học qua video, hôm qua Bùi Anh mất cả đêm để tập nhảy theo video mà ngay cả động tác trong 30 giây cũng không học xong, hôm nay học theo thầy, chỉ cần một giờ đã học được toàn bộ các động tác đơn giản.
“Độ khó của các động tác trong bài nhảy này không cao, nhưng đối với những người không có căn bản thì vẫn không đơn giản, mấu chốt là phải siêng năng tập luyện, tập nhiều sẽ quen và để ý chi tiết hơn.” Giáo viên vừa giảng giải vừa uốn nắn động tác của hai người.
Kết thúc một ngày học, Bùi Anh tạm thời có thể nhớ được các động tác, nhưng muốn nhảy đẹp thì như cô giáo đã nói thì phải tập luyện rất nhiều.
Buổi chiều Đào Đào còn có công việc khác, đến ba giờ thì phải đi, sau khi kết thúc giờ học, Bùi Anh ăn tối, nghỉ một lát rồi lại tiếp tục tập nhảy.
Cô đứng trước gương tập nhảy mấy lần, đôi lúc vẫn quên vài động tác, phải xem lại video mới nhớ được, nhưng đây chưa phải là khó khăn lớn nhất. Điểm khó nhất chính là động tác xoay vòng tròn, động tác xoay của cô hiện tại không hề tốt. Bùi Anh quyết định tập luyện nhuần nhuyễn các động tác khác, sau đó mới quay lại thử sức với động tác này. Thời gian luyện tập cứ thế trôi đến chín giờ, đèn đường đều bật sáng. Bùi Anh thu dọn đồ đạc, ra cửa bắt xe về nhà.
Xe taxi tấp vào ven đường để cô xuống, Bùi Anh xuống xe đi về phía cửa khu nhà, mới đi được mấy bước thì hoảng hốt nhận ra, dưới tàng cây có một người đàn ông đang đứng.
Cô lơ đãng cau mày, cố gắng chọn chỗ sáng đèn mà đi. Lúc đi qua cái cây kia, cô để ý nhìn kỹ, dưới bóng cây quả thực có một người đàn ông xa lạ đang đứng. Vóc dáng hắn không cao, mặc một cái áo khoác màu đen, chân đi giày thể thao màu trắng.
Bùi Anh vội bước nhanh chân hơn qua gốc cây đó, nhưng cô phát hiện ra hình như người đàn ông kia thật sự đang đi theo phía sau mình. Khu nhà cô ở là dạng nhà mở, mặc dù có bảo vệ gác cổng nhưng bình thường chủ yếu chỉ có trách nhiệm nhận hàng chuyển phát nhanh chứ không ghi thông tin của những người ra vào khu.
Bùi Anh lắng nghe tiếng bước chân phía sau, không kiềm chế được mà rảo bước nhanh hơn. Người kia vẫn cứ đi theo đến tận tòa nhà cô ở mới chịu dừng lại. Bùi Anh chạy thẳng lên lầu ngay lập tức. Sau khi khóa trái cửa phòng rồi, trong lòng cô vẫn còn hơi sợ hãi. Vừa nãy người kia đang theo dõi cô? Hay là cô nghĩ nhiều quá? Những tin tức về các cô gái trí thức còn độc thân bị kẻ biến thái theo dõi nảy lên trong đầu từng tin một, Bùi Anh bị chính những suy nghĩ của bản thân dọa sợ.
Cô uống một hớp nước tự an ủi, sau đó khóa trái toàn bộ cửa sổ lại.
Buổi tối hữu kinh vô hiểm qua đi, sáng sớm hôm sau cô vẫn tới phòng tập vũ đạo bình thường. Vì bị ám ảnh bởi người đàn ông hôm qua, hôm nay cô ra về sớm hơn mọi người, lúc về đến nhà còn chưa đến tám giờ. Nhưng người đàn ông đứng dưới tàng cây hôm qua lại xuất hiện. Tính cảnh giác của Bùi Anh lập tức được đẩy lên cao nhất. Trong túi xách của cô có mấy loại mỹ phẩm dạng lọ phun sương, cô cố gắng nhớ vị trị để chúng, định lúc khẩn cấp sẽ lôi ra xịt thẳng vào mắt đối phương. Bùi Anh hơi cúi đầu cố gắng tránh tiếp xúc với ánh mắt đối phương, nhưng lúc đi ngang qua cái đây đó đột nhiên cô nghe được tiếng cười hì hì từ người đàn ông kia.
Bùi Anh hoảng sợ, tim như sắp nhảy bật ra ngoài, chạy thật nhanh về phía phòng bảo vệ gác cửa. Phòng bảo vệ chỉ có một người phụ nữ trung niên đang xem ti vi, thấy Bùi Anh bước vào không hề vui vẻ nhìn về phía cô: “Cô cần gì? Giao hàng chuyển phát nhanh à?”
“Không phải.” Bùi Anh thở ra một hơi, nhìn ra phía ngoài, người đàn ông kia vẫn đứng dưới tàng cây nhìn về phía cô. Bùi Anh vội vàng quay mắt lại, nói với người phụ nữ trong phòng bảo vệ: “Người đàn ông kia tôi không hề quen biết nhưng hình như anh ta đang theo dõi tôi, cô không nên để anh ta đi vào đây nữa.”
“Theo dõi cô?” Người bảo vệ nhìn về hướng tàng cây rồi quay đầu nói với Bùi Anh, “Người kia đã đứng ở đó từ lâu rồi, hình như đang đợi cô đấy.”
“Không phải...” Bùi Anh mím mím môi, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt không kiên nhẫn của người bảo vệ, những lời sắp nói ra khỏi miệng đều bị cô nuốt xuống.
Thôi đi, nếu ngày mai người kia vẫn tới, cô sẽ đi báo cảnh sát ngay.
Về đến nhà, giống như hôm qua, Bùi Anh khóa toàn bộ cửa sổ, cửa chính thật kỹ, còn chưa kịp thở phào một hơi thì chuông điện thoại đã đột ngột vang lên.
Bùi Anh bị hù dọa thiếu chút nữa đã hét lên thành tiếng, cuống quít lấy điện thoại ra xem, thì ra là Tống Nam Xuyên.
Cô ổn định tinh thần, đứng dậy nghe điện thoại: “Xuyên Xuyên.”
Ở đầu dây bên kia, Tống Nam Xuyên im lặng một giây, sau đó mở miệng hỏi: “Em có chuyện gì à? Sao nghe giọng em có vẻ không bình thường?”
Suýt nữa thì Bùi Anh đã kể chuyện có người đàn ông lạ đang theo dõi cô, nhưng lời đến khóe miệng rồi cô lại kìm nó lại. Tống Nam Xuyên giờ đang ở nước ngoài, không thể trở về ngay lập tức, cô nói chuyện này với anh chỉ khiến anh thêm lo lắng mà thôi. Hơn nữa chắc chắn công việc của anh rất bận, cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh.
Bùi Anh cười một tiếng rồi nói: “Hai ngày nay chỉ tập vũ đạo, vô cùng mệt mỏi.”
Tống Nam Xuyên nghiêm túc nói: “Em đừng cố quá, em là người phụ nữ của một tổng giám đốc, anh đã nói anh sẽ nuôi em.”
Bùi Anh bị lời nói này của anh chọc cười: “Anh vừa nói y như một tổng giám đốc ấy.”
Tống Nam Xuyên cười cười: “Bây giờ vui hơn chưa?”
“Vâng.”
“Nhưng anh nói sẽ nuôi em là thật, đừng giày vò bản thân đến mức quá mệt, biết chưa?”
“Em biết rồi.”
“Hai ngày nữa anh sẽ về, em muốn quà gì, anh sẽ mang về cho em?”
“Ừ...” Bùi Anh suy nghĩ một lát, “Bên đó có cái gì?”
Tống Nam Xuyên trả lời: “Các nhãn hiệu túi xách, quần áo, giày dép nổi tiếng, tặng em một bộ nhé?”
“Ha ha ha, quá được.” Bùi Anh không nhịn được bật cười, nghe tuyệt thật đấy.
Tống Nam Xuyên nói tiếp: “Được rồi, nếu mệt thì ngủ sớm đi, chúc em có một giấc mơ đẹp.” Cuối cùng lại bổ sung thêm, “Tốt nhất là mơ về anh.”
Bùi Anh nở nụ cười đáp lại: “Vâng, ngủ ngon Xuyên Xuyên. À không phải, giờ này ở bên đó nên chúc anh buổi sáng tốt lành mới đúng.”
Tống Nam Xuyên cười khẽ: “Được rồi, mau đi ngủ đi, bé cưng Anh Anh.”
“Vâng, bảo bối Xuyên Xuyên.” Bùi Anh cúp điện thoại, tất cả bất an và thấp thỏm đều không cánh mà bay.
Ngày tập nhảy thứ ba, cũng là ngày thứ năm Tống Nam Xuyên đi công tác.
Qua hai ngày tập đi tập lại, Bùi Anh đã thuộc lòng các động tác vũ đạo rồi, mặc dù còn vài động tác làm chưa được đúng nhưng cô vẫn quyết đinh bắt đầu thử sức với động tác xoay vòng.
Giáo viên dạy nhảy Kim Thiên cũng chủ yếu dạy cho cô vài kỹ thuật xoay vòng, chú tâm đứng bên cạnh chỉ dạy cô.
Hôm nay buổi chiều Đào Đào mới tới, nhảy được hai giờ lại đi. Bùi Anh cũng không để tâm đến cô ta, tiếp tục đứng trước gương xoay tròn từng vòng một. Đang cảm thấy dần dần đã tìm được cảm giác, nhưng có thể vì thời gian tập luyện quá dài khiến chân cô bị mất sức, trong lúc bất cẩn thì lại bị trẹo chân.
“A.” Bùi Anh kêu lên đau đớn, chậm rãi đi tới bên tường ngồi xuống. Mắt cá chân hơi sưng đỏ, khi bất động thì không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần dùng chút lực sẽ thấy hơi đau.
Giáo viên kiểm tra vết thương cho cô: “Không sao, bị thương không nặng lắm, chườm nước đá xong sẽ không sao nữa.”
“Vâng.” Bùi Anh thử cử động, cô lo không biết liệu ngày kia có thể nhảy được không.
“Hôm nay cô về nghỉ ngơi đi đã, ngày mai sẽ đỡ hơn, hôm nay cũng không cần nhảy lại nữa.”
“Vâng.” Bùi Anh chậm rãi đứng lên, thu dọn đồ đạc rồi ra về. Vì để bảo đảm ngày kia có thể nhảy được, trước tiên cô tới bệnh viện kiểm tra rồi sau đó mới bắt taxi về nhà. Cô không ngờ rằng, dù bây giờ trời còn chưa tối nhưng người đàn ông xa lạ đứng dưới tàng cây kia đã xuất hiện ở đó rồi.
Đăng bởi: admin