Chuyển ngữ: Nguyễn Thị Nga
Cuối cùng Tống Nam Xuyên và Bùi Anh lại quấn lấy nhau lần nữa.
Bùi Anh nằm trên giường không sao nghĩ nổi: “Chẳng lẽ anh không bị lệch múi giờ à? Sao sinh lực lại dồi dào thế chứ?”
Tống Nam Xuyên đáp: “Không cần thiết, vừa thấy em sinh lực anh đã sung mãn ngay rồi.”
Bùi Anh: “...”
Cô lặng lẽ bò dậy đi tắm, sau đó Tống Nam Xuyên cũng vào theo.
Hai người lại giày vò trong phòng tắm thêm lần nữa rồi mới chịu đi ra. Lúc này đã qua một giờ rồi, Tống Nam Xuyên đưa cô đến nhà hàng Thiên Hạ ăn cơm trưa, sau đó bảo tài xế lái xe đưa cô về khu nhà.
Lòng Bùi Anh có hơi lo lắng, cô sợ lại nhìn thấy người đàn ông đứng dưới tàng cây kia, trong khi Tống Nam Xuyên lại mong hắn vẫn còn ở đó, như thế anh cũng đỡ mất công đi tìm.
Lúc bọn họ tới đó, Bùi Anh vội vàng nhìn quanh, dưới tàng cây trống trơn không có người đàn ông lần nọ. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm rồi nói với Tống Nam Xuyên: “Có lẽ cảnh sát đã dẫn hắn đi rồi.”
Tống Nam Xuyên không nói gì mà chỉ đưa cô đi vào trong khu nhà ở.
Tuy đã tới đây nhiều lần nhưng anh lại chưa từng lên gác. Giờ anh mới lạ lẫm đánh giá quanh vài lần, sau đó làm như bình luận: “Chỗ này nhỏ hơn so với tưởng tượng của anh, em nên chuyển đến chỗ anh sớm đi.”
Bùi Anh khép mi không quan tâm đáp lại, Tống Nam Xuyên tiếp tục nói: “Hơn nữa ở đây còn chẳng có bảo vệ, rất không an toàn, có phỏng bảo vệ cũng như không.”
Mấy câu này thì Bùi Anh không sao phản đối được, cô lấy áo quần trong tủ đồ ra một nửa, sau đó cho vào vali: “Mấy thứ còn lại đợi bao giờ trả phòng thì tới lấy sau vậy.”
Tiền thuê phòng ở đây đến tháng sau mới hết hạn, cho dù không ở đây thì cô cũng không muốn để cho chủ nhà kiếm trắng một tháng tiền thuê phòng.
“Ừ.” Tống Nam Xuyên thấy cô thu dọn xong bèn chủ động giúp cô xách vali, đi xuống tầng dưới.
Trong khu, hoa đào vẫn còn chưa nở hết, từng cánh từng cánh liền với nhau như những đám mây hồng. Hai ba con mèo nhỏ kêu meo meo vòng quanh chân Bùi Anh.
“Tiểu Hoắc, Tiểu Hoa.” Bùi Anh dừng bước lại nhìn chúng, hơi khó xử:“Tao đi rồi sẽ không ai cho chúng mày ăn nữa, phải làm sao đây?”
Tống Nam Xuyên cũng bị mấy con mèo dưới chân cô hấp dẫn: “Chậu đựng thức ăn anh vừa thấy trong nhà em là để cho bọn chúng ăn à?”
“Ừm, lúc trước em từng chụp ảnh đăng lên mạng, anh nhớ không?""
Nghe cô nói vậy Tống Nam Xuyên mới có phần ấn tượng, anh khẽ gật đầu, thấy hai mắt Bùi Anh đang lấp lánh nhìn mình: “Chỗ của anh có thể nuôi mèo không?”
Tống Nam Xuyên: “...”
Anh nhìn mấy con mèo dưới chân Bùi Anh, anh không thích nuôi thú cưng, hơn nữa cũng không có thời gian chăm sóc chúng, nhưng mà nếu như Bùi Anh thích, nuôi cũng không sao: “Ừ, dù sao chỗ anh cũng khá là rộng rãi, chúng có thể chơi trong vườn hoa, nhưng mà em phải tự chăm sóc chúng.""
“Được được"". Bùi Anh vui vẻ sờ đầu con mèo nhỏ, “Tiểu Hoắc, Tiểu Hoa, chúng mày có thể ở nhà giàu rồi đó!""
Tống Nam Xuyên bảo tài xế đi vào ôm đống mèo giúp họ, lúc Bùi Anh tới bắt một con mèo lông vàng, nó lại vô thức tránh ra. “Hình như Tiểu Hoàng không muốn đi cũng chúng ta, haiz.”
Tống Nam Xuyên nhìn con mèo vàng kia, nói với Bùi Anh: “Con mèo này lớn rồi, có lẽ nó không thích bị nuôi nhốt, nó thích cuộc sống lưu lạc ở bên ngoài hơn“.
....Được rồi.
Bùi Anh không đi bắt nó nữa, cô ôm Tiểu Hoắc Tiểu Hoa với cả một con mèo nhỏ mới gia nhập nữa đi. Trước khi lên xe cô còn chạy lên tầng mang thức ăn và chậu đi cùng.
“Trước tiên mình phải đưa bọn mèo này đi kiểm tra cái đã, nhân tiện tắm rửa sạch sẽ, anh sẽ bảo tài xế đưa chúng đến bệnh viện thú y”, Tống Nam Xuyên nói.
“Được.”
Lúc bọn chúng đang kiểm tra trong bệnh viện thú y, Tống Nam Xuyên và Bùi Anh đi mua một bộ dụng cụ để nuôi mèo. Lúc về nhà trời đã khá muộn rồi, Tống Nam Xuyên bảo người dọn thức ăn lên.
Mấy con mèo Bùi Anh mang về không thích ở trong phòng cho lắm, thế là cô để bọn chúng vào vườn hoa chơi, Tống Nam Xuyên thấy cô đi vào mới kéo vali mình mang từ nước ngoài về tới trước mặt cô: “Lần trước bảo sẽ tặng quà cho em, mở ra xem đi.”
Bùi Anh hơi bối rối nhìn anh: ""Tất cả mọi thứ trong vali này đều cho em cả ạ?”
“Ừ.”
Bùi Anh: “...”
Cô nhớ rõ ràng lúc đi Tống Nam Xuyên không mang vali đi mà, sao lúc về lại có một vali to như vậy, lại còn là loại chuyên dùng để đựng quà nữa chứ?
Quà này cũng lớn quá đi thôi!
Cô phấn khởi mở vali kia ra, bên trong đựng đầy quần áo, túi xách, giầy dép và mỹ phẩm.
Bùi Anh nhìn một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên hỏi Tống Nam Xuyên: ""Lúc anh đi qua cửa kiểm tra, hải quan không nghi ngờ buôn đồ đấy hả?”
Tống Nam Xuyên: “...”
“Thủ tục quá cảnh do Tiểu Trương xử lý”, anh nói: “Em nhìn xem có thích hay không đi.”
“Thích thích!” Bùi Anh gật đầu như giã tỏi.
Tống Nam Xuyên cười nói: "" Em còn chưa nhìn hết mà đã bảo thích rồi à?""
“Anh phải vượt cả trăm cay ngàn đắng để mua về cho em, đương nhiên phải thích rồi.”
Tống Nam Xuyên cười cười ngồi xuống. Anh lấy một lọ nước hoa và hộp kem dưỡng da ra: “Tiểu Trương nói mấy ngôi sao nữ nước ngoài toàn dùng loại này cả, nên anh mua cho em.”
“Vâng vâng, em cảm ơn!"" Bùi Anh cầm lọ nước hoa lên ngắm nghía một lúc, trên đó đều viết bằng Tiếng Anh nên cô không hiểu lắm, nhưng thương hiệu này đã từng nghe nói rồi. Tống Nam Xuyên đưa tay lên xoa mái tóc đen mềm mại của cô, hỏi: “Đúng rồi, buổi diễn thử hôm trước em nói thế nào rồi?”
“Sáng sớm hôm nay mới thử vai xong, em diễn được lắm, đạo diễn nói hai ngày nữa mới thông báo.”
Thật ra thì Bùi Anh rất có lòng tin vào diễn xuất của mình, ngoài Đào Đào ra, diễn xuất của ba nữ diễn viên còn lại cô đều thấy cả, chỉ riêng hành động và lời thoại cô đã vượt trội
rồi. Nhưng nếu muốn giành được một vai, các yêu cầu cũng khá là phức tạp, cho nên cô cũng chưa thể nói trước được điều gì.
Ngày thông báo kết quả, sáng sớm cô đã cầm điện thoại chờ được báo. Hình như Tống Nam Xuyên và cô có thần giao cách cảm, làm việc xong anh nói với Tiểu Trương: “Lúc trước Bùi Anh có tham gia thử vai trong một bộ phim, cậu thử hỏi xem đã có kết quả chưa.”
“Vâng.” Tiểu Trương đáp lời rồi đi ra khỏi phòng, chẳng bao lâu sau cậu ấy đã quay về báo cáo: “Giám đốc Tống, người phụ trách nói, đạo diễn cảm thấy Bùi Anh là người thích hợp nhất, nhưng mà người viết kịch bản lại thích Lý Tư Tư hơn, hình như cô ta là fan hâm mộ của Lý Tư Tư thì phải.”
Tống Nam Xuyên ừ một tiếng: “Cho nên kết quả thế nào?”
“Nếu không có bất ngờ gì thì chính là Bùi Anh.” Tiểu Trương nói đến đây lại hỏi tiếp một câu: “Bộ phim này là Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời phải không?”
“Hình như thế.”
Tiểu Trương ngập ngừng rồi nói tiếp: “Giám đốc Tống, có lời này có thể không hay lắm, nhưng mà tôi nghĩ anh nên biết thì hơn.”
Tống Nam Xuyên ngước mắt lên nhìn cậu: “Có gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Anh từng đọc bộ tiểu thuyết này chưa?""
“Dĩ nhiên là chưa.”
“Ừm...Sách của Phong Nam Lương có khá nhiều cảnh nóng, trong tiểu thuyết này nam nữ đều là diễn viên múa nên thường xuyên có cảnh tiếp xúc chân tay, hơn nữa nam nữ chính còn hay múa sát nhau.” Nhận thấy ánh mắt của Tống Nam Xuyên đang thâm trầm nhìn mình, Tiểu Trương nhanh chóng nói hết câu: “Mấy đoạn này đạo diễn có cắt đi không thì tôi không biết, nhưng trong nguyên tác còn có cảnh nam nữ chính luyện múa ở trong phòng thì bị cúp điện, sau đó họ phải nương theo ánh trăng để tiếp tục nhảy múa, kết quả là càng nhảy càng có cảm xúc, sau đó....”
Tiểu Trương nhìn anh một cái, trong mắt như muốn nói: “Đều là người lớn cả, đoạn sau anh tự hiểu.”
Tống Nam Xuyên không lên tiếng, Tiểu Trương trầm mặc một lúc rồi lại bổ sung thêm: ""Đây là cảnh duy nhất nam nữ chính nảy sinh quan hệ, cũng là một cảnh kinh điển trong nguyên tác, có lẽ đạo diễn sẽ không cắt đi đâu, với lại, nam chính trong phim này là Du Khải Trạch.”
Nhiệt độ trong phòng làm việc khá thấp, Tiểu Trương đứng trong phòng cũng thấy thấp thỏm theo. Anh từng tự hỏi có phải mình là người nhiều chuyện lắm đúng không, nhưng mà cho dù bây giờ anh không nói thì sau này Tống Nam Xuyên vẫn sẽ biết thôi mà, rồi đến khi biết chuyện có lẽ sự việc càng nghiêm trọng hơn nữa.
Theo Tống Nam Xuyên đã nhiều năm, tính tình của anh cậu đã sớm nằm lòng.
Tống Nam Xuyên ngồi trên ghế giám đốc trầm mặc một lúc lâu, sau đó anh mới bảo Tiểu Trương: ""Cậu nói với đoàn làm phim bên kia, tôi nghĩ Bùi Anh không thích hợp diễn vai này.”
Tiểu Trương hơi mím môi: ""Tôi biết rồi.”
Cậu đi ra ngoài trước, Tống Nam Xuyên lại gọi lại: ""Với cả cậu thử xem gần đây bên đó có phim nào tương tự như vậy không, cho Bùi Anh làm nữ chính.”
“Vâng."" Tiểu Trương đi ra, thuận tay đóng cửa lại.
Rốt cuộc thì giám đốc Tống cũng nhúng tay vào điện ảnh và truyền hình rồi, cậu còn tưởng anh ta không quan tâm đến việc mình bỏ ra hai trăm vạn cơ đấy.
Bùi Anh chờ đến 10 giờ sáng, Trần Thắng mới gọi điện cho cô. Bùi Anh nhìn thấy cuộc gọi hiển thị, cô hít sâu một hơi rồi nhấc máy: ""Giám đốc Trần ạ, chào anh.”
“À, Tiểu Bùi này.” Nghe giọng Trần Thắng có vẻ là không phải tin tốt, “Nữ chính của Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời cuối cùng vẫn là Lý Tư Tư.”
Kết quả này Bùi Anh cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng lúc nghe được thật cô vẫn thấy mất mát: ""Ồ, tôi biết rồi, cám ơn anh.""
“Này em cũng đừng nhụt chí, bộ này không được thì còn có bộ khác, bại dưới Lý Tư Tư cũng không oan uổng gì.”
“Vâng, tôi biết.”
“Vậy thì tốt, sau này tiếp tục cố gắng, sẽ có cơ hội tốt hơn thôi."" Trần Thắng an ủi.
Bùi Anh trò chuyện thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Cô nằm ườn trên ghế salon, nhìn đèn chùm treo trên trần đến thất thần.
“Meo~” Tiểu Hắc bò đến cạnh bên cô, Bùi Anh cũng bế nó lên luôn.
“Tiểu Hắc à“. Cô thì thầm gọi nhỏ: “Tao thử vai rớt rồi đấy“.
“Meo~” Tiểu Hắc ghé sát vào mặt cô liếm láp.
Bùi Anh bị nó liếm đến bật cười, trêu chọc nó vài lần thì đúng lúc điện thoại trên bàn vang lên. Bùi Anh liếc mắt nhìn, là Du Khải Trạch nhắn tin cho mình.
Du Khải Trạch: ""Hôm nay phim Khiêu vũ đã công bố nữ chính rồi, em biết chưa?""
Bùi Anh: “Ừ, vừa có người đại diện đã nói với em rồi [khổ sở] “
Du Khải Trạch: “Em đừng buồn, anh vừa hỏi thăm, vốn Dịch Phi Dược muốn chọn em kìa.”
Bùi Anh: “Sao? ""
Du Khải Trạch: ""Nhưng sau đó Tống Nam Xuyên nói em không thích hợp, bọn họ mới đổi thành Lý Tư Tư.""
Đăng bởi: admin