Chuyển ngữ: Ciel
Đúng lúc này Bùi Anh cũng đang dùng máy vi tính của Nhậm San San, cô nhìn thấy được bài báo liên quan đến chuyện mình và Tống Nam Xuyên chia tay.
Tối hôm qua cô và Nhậm San San đều uống say bí tỉ, sáng nay cả hai người đều không sao dậy nổi. Lúc nãy khó khăn lắm Nhậm San San mới bò dậy đi đến phòng làm việc. Bùi Anh chẳng muốn làm gì nên ở nhà cô ấy rồi lên mạng.
Không ngờ vừa mở Weibo đã phát hiện mình và Tống Nam Xuyên lại lên tiêu đề rồi.
Đám “chó săn” (paparazi) nói như đinh đóng cột khẳng định chuyện hai người họ chia tay, làm như tận mắt mình trông thấy. Bùi Anh khẽ cau mày, cô và Tống Nam Xuyên cũng không hẳn là chính thức chia tay phải không? Bọn họ đinh ninh kết luận thế này làm cho cô còn không biết liệu mình và Tống Nam Xuyên có phải đã chia tay thật hay không nữa.
Bình luận bên dưới cũng vô cùng đặc sắc, đa số mọi người đều cười trên sự đau khổ của người khác, như kiểu đã sớm biết kết cục sẽ thế này rồi. Cũng có một số người hâm mộ gửi lời an ủi đến cô, lúc này Bùi Anh mới cảm thấy trong lòng ấm áp hơn một chút.
Cô không có bất kì phản ứng gì trước những chuyện thế này trên Weibo, chỉ có điều lúc cô vừa ăn sáng trở về thì phát hiện ra những bài báo vừa rồi đều đã bị xoá sạch.
Tống Nam Xuyên cho người làm sao? Cô nghĩ vậy, thoát Weibo rồi tắt luôn máy tính.
Hôm qua lúc cô rời khỏi nhà Tống Nam Xuyên chỉ lấy mỗi túi xách của mình, quần áo đồ đạc còn lại đều để ở chỗ anh ta. Nhưng bây giờ sao mà đi lấy được, may là lúc chuyển vào cô chỉ mang một nửa số quần áo, bây giờ trong nhà vẫn còn đồ sót lại.
Cô suy nghĩ một lúc, cô cũng không thể ở lại chỗ của Nhậm San San, người theo dõi cô chắc cũng không còn ở đó, thế thì cô về nhà cũng không sao đâu nhỉ?
A, Bùi Anh cầm di động lên, nhắn tin cho Trần Thắng: “Tổng giám đốc Trần à, anh có thể giúp tôi tìm một căn hộ được không? Nhà tôi thuê bây giờ không an toàn nữa, tôi muốn đổi chỗ ở.”
Trần Thắng trả lời cô rất nhanh: “Được, nhà của Đào Đào cũng là tôi thuê giúp cô ấy mà, cô có muốn thuê phòng ở cùng một khu nhà với Đào Đào được không?”
Bùi Anh từng đến nhà Đào Đào, tiền thuê ở đó cũng gấp đôi so với nhà của cô. Nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách khác, chắc chắn Trần Thắng tìm nhà sẽ nhanh hơn cô tự mình tìm kiếm.
Cô cắn răng, trả lời: “Được, cảm ơn anh“.
Trần Thắng: “Thế thì tốt, thuê được tôi sẽ liên lạc với cô sau”
Bùi Anh vừa cất điện thoại đi Trần Thắng lại gửi tin nhắn tới: ""Cô và Tống Nam Xuyên chia tay thật à?”
Bùi Anh: “...”
Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định không nói chuyện Tống Nam Xuyên đổi việc của mình: “Hôm qua chúng tôi cãi nhau một trận“.
Trần Thắng: “Đôi tình nhân nào mà chẳng cãi nhau, có vấn đề gì thì cố gắng giải quyết, hết giận rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.
Bùi Anh: Vâng, cảm ơn giám đốc Trần đã quan tâm.
Trần Thắng: Không có gì, vậy để tôi tìm nhà giúp cô.
Bùi Anh: Được
Giải quyết chuyện nhà ở xong, trong lòng Bùi Anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trước khi tìm được nhà mới cô vẫn phải tạm thời chuyển về khu nhà cũ, nhân tiện thu dọn đồ đạc luôn.
Cô gọi xe rời khỏi chỗ của Nhậm San San, sau khi đến nhà mình còn cẩn thận nhìn xung quanh mấy bận. Quả nhiên người đàn ông hay theo dõi cô không còn ở đây nữa.
Cô xuống xe taxi, đi về thật nhanh. Chỉ mới mấy ngày không trở về, tự dưng cô lại có cảm giác nhớ nhung thế này. Nằm trên giường nhắn tin cho Nhận San San: “San San, tôi về nhà mình rồi“.
Nhậm San San: “Cô không sợ gặp lại tên biến thái kia hả?”
Bùi Anh: Tôi có nhờ giám đốc Trần tìm nhà giúp, chắc hai ngày nữa có thể tìm được thôi.
Nhậm San San: Tốt quá, hôm nay lại có hàng mới về, sáng mai tới chụp ảnh nhé.
Bùi Anh:...Được
Cũng vào lúc này Tống Nam Xuyên đang chán chường ở nhà, sau khi say rượu thì cực kì khó chịu, bây giờ đầu anh vẫn còn đau. Anh nằm trên ghế sa lon trong phòng khách thất thần, bỗng nhiên lại nghe được mấy tiếng mèo kêu không to không nhỏ: “Meo”
Anh ngước mắt nhìn thử, là mấy con mèo hoang mà Bùi Anh mang về.
“Meo...” Tiểu Hắc đi tới bên ghế sa lon, ngước đầu nhìn anh, cái dáng vẻ này rõ ràng là muốn đòi ăn.
Tống Nam Xuyên bật cười: “Mẹ của mấy cưng đi rồi, không có ai đút mấy cưng ăn đâu“.
“Meo meo meo”, Tiểu Hắc kêu không ngừng, đầu Tống Nam Xuyên lại đau nhức một một hồi.
“Sợ bọn mày rồi đấy“. Anh đứng dậy khỏi ghế sa lon, đi xuống bếp tìm thức ăn cho mèo. Nói đến mấy con mèo này bình thường anh chẳng nhìn thấy bóng, nhưng khi đến giờ ăn thì tất cả đều có mặt.
Cũng thật tinh khôn.
Lấy một ít thức ăn cho mèo và nước, Tống Nam Xuyên đặt chậu thức ăn tới trước ổ mèo của chúng. Lúc này ba con mèo đều có mặt đông đủ, chăm chú ăn cơm.
Tống Nam Xuyên ngồi xổm nhìn bọn chúng, bỗng nhiên anh lại hứng thú sợ đầu Tiểu Hắc một cái.
“Meo” Tiểu Hắc bực mình vươn móng ra, cào lên tay anh một cái, để lại một vết đỏ rõ ràng.
Tống Nam Xuyên: “...”
“Được lắm, tao tốt bụng cho bọn mày ăn mà còn dám cào tao hả?” Tống Nam Xuyên nhướn mày, như cười như không nhìn nó.
“Meo” Tiểu Hắc lại kêu thêm một tiếng như đang nói: “Xúc phân*, đừng quấy rầy trẫm dùng bữa”
*ý nói người nuôi chó, mèo xúc phân cho chúng. Người yêu chó mèo đem so sánh với xúc đống phân, với về ngoài khôi hài để tạo không khí. Dùng để chỉ người cuồng chó, mèo.
Tống Nam Xuyên: “...”
Anh cảm thấy con mèo này còn thích hợp làm Tổng giám đốc ngang ngược hơn mình nữa.
...Rõ ràng trước mặt Bùi Anh chúng nó có vậy đâu!
Anh lại như muốn so cao phân thấp, xấn tới sờ đầu Tiểu Hắc một cái, lần này trước khi nó vươn móng anh đã tránh thật nhanh.
Nhìn Tiểu Hắc nhào hụt về phía trước, anh ngồi cười đắc ý.
Tiểu Hắc: “...”
Tên xúc phân này điên rồi hả?
Tống Nam Xuyên: “....”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh nghĩ anh đọc hiểu được ánh mắt con này.
Anh không tiếp tục để ý ba con mèo kia nữa, quay trở lại phòng bếp. Vốn dĩ cũng không thấy đói, bây giờ thấy bọn chúng ăn cơm anh cũng thấy hơi đói rồi.
Anh không muốn gọi điện kêu thức ăn ở ngoài nên đành mở tủ lạnh ra xem thử. Trong tủ còn một ít rau cải, là Bùi Anh mua. Anh lấy ra xem một chút lại bỏ vào tủ lạnh.
Sao tổng giám đốc ngang ngược có thể tự mình xuống bếp được chứ?
Đứng ở cửa tủ lạnh suy nghĩ một hồi, ánh mắt rơi trên gói miến ốc.
Cái này cũng là Bùi Anh mua về, vốn dĩ anh còn phản đối chuyện bỏ miến ốc vào tủ lạnh, nhưng nhìn xem, phản đối chẳng có hiệu lực gì.
Hơn nữa lúc trước trong tủ lạnh còn có hai gói miến, bây giờ chỉ còn lại một gói, nhất định là nhân lúc anh không ở đây Bùi Anh đã lén ăn một gói rồi!
Anh còn đang giận cô lén ở nhà nấu miến ốc, đột nhiên bật cười tự giễu.
Giận gì chứ Tống Nam Xuyên, người ta đã nói chia tay với mày, mày còn luôn nghĩ về cô ấy làm gì?
Anh lấy gói miến ốc trong tủ lạnh ra ném vào trong thùng rác, ba giây sau lại nhặt trở về.
Hôm nay tâm trạng của anh không tốt, muốn ăn đồ nặng mùi thử xem, để coi miến ốc này ngon như thế nào.
Dựa theo hướng dẫn trên bao bì, anh nấu nước sôi đổ vào miến ngâm mười phút rồi bắt đầu nấu. Gói miến vị măng chua vừa được mở, một mùi hương nồng nàn bay ra, Tống Nam Xuyên khó chịu nhíu nhíu mày.
Cái này có ăn được không? Anh do dự một lúc lâu giữa vứt và không vứt mới quyết định để măng chua xuống.
Tranh thủ lúc bắc nồi lên, anh nhanh chóng mở hết cửa số nhà bếp và phòng khách ra, những bao gì sau khi tháo cũng vất hết vào thùng rác.
Làm xong những việc này, rốt cuộc Tống Nam Xuyên cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Chờ nấu miến xong, anh múc thức ăn vào chén, vượt qua chướng ngại tâm lý nếm thử một đũa.
Miến nấu vừa đủ, không mềm cũng không cứng, măng chua cũng không có vị gì kì lạ thậm chí có thể nói là rất ngon, quan trọng nhất là anh bỏ thêm một gói dầu gia vị, cay đến mức đã ghiền.
...Anh cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.
Lặng lẽ ăn từng đũa một, lần thứ hai tự giễu trong ngày hôm nay.
Rốt cuộc một người có thể ảnh hướng đến người khác bao nhiêu đây?
Trước ngày hôm nay, anh nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày mình chui trong phòng bếp ăn miến ốc.
Buổi tối Bùi Anh không có hứng ăn cơm mà cũng lười ăn nữa, cô nằm trên giường nghe nhạc một lúc thì có tin nhắn mới.
Du Khải Trạch: Còn đang buồn vì việc chọn diễn viên của phim “Khiêu vũ” à?
Bùi Anh suy nghĩ một lúc, trả lời anh: “Không có, con người phải hướng về tiền* mà”
Bùi Anh: phía trước*...
*Tiền và phía trước là đồng âm, tiền đầu tiên nghĩa là tiền bạc, tiền thứ hai phía trước.
Du Khải Trạch: Ha ha ha [nhe răng] buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm, đừng buồn nữa.
Bùi Anh muốn từ chối anh ta theo bản năng, đột nhiên cô nghĩ đến lúc trước mình còn thiếu nợ người ta một chuyện, bèn trả lời: “Hay là tôi mời anh nhé, lúc trước đã nói là lần sau tôi mời rồi. Để tôi gọi cả Đào Đào nữa.”
Du Khải Trạch: Được.
Bùi Anh gửi tin nhắn cho Đào Đào, tự mình mời, vốn cô còn lo cô ấy có chịu tới hay không, không ngờ cô ấy đồng ý ngay.
Lần trước Du Khải Trạch mời khách ở Anh Đình, lần này Bùi Anh cũng chọn ở đó. Bởi vì cô là người mời cho nên tới sớm nhất, sau khi gửi tin nhắn số phòng bao cho Du Khải Trạch và Đào Đào, không lâu sau thì Du Khải Trạch đến.
Hai người không tính là quá thân quen, thật ra Bùi Anh vẫn còn hơi lúng túng, cũng may Du Khải Trạch là người nói khá nhiều, hai người nói chuyện một hồi, đế tài lại quay trở về chuyện
chọn diễn viên cho “Khiêu vũ“.
“Lần này tiếc thật, mặc dù người ngoài đều nói tôi là thái tử gia của Hoàn Vũ nhưng chút cổ phần trong tay tôi đều do ba cho cả, tôi ở Hoàn Vũ cũng không có quyền lên tiếng, chỉ có thể quyết định chuyện của mình thôi“. Du Khải Trạch có đôi phần xin lỗi giải thích với Bùi Anh.
Bùi Anh cười cười, có thể quyết định chuyện của mình đã khiến người ta hâm mộ lắm rồi, giống như cô đây ngay cả chuyện của mình cô cũng không quyết được: “Chuyện này sao mà trách anh, anh nói với tôi tin tức về việc thử vai tôi đã rất cảm ơn anh rồi“.
Du Khải Trạch hơi mím môi, hình như có hơi tức giận: “Vốn dĩ Dịch Phi Dược cũng thích cô, nhưng đến ngày công bố kết quả đột nhiên Tống Nam Xuyên lại nói muốn đổi người. Anh ta ỷ mình là cổ đông lớn của Hoàn Vũ nên muốn làm gì thì làm đấy“.
Ánh mắt của Bùi Anh trầm xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trước mặt, không nói gì.
Vừa lúc đó thì Đào Đào cũng tới, cô vừa giải thích với họ vì trên đường kẹt xe, vừa ngồi xuống chỗ của mình. Sau khi cơm nước xong, Đào Đào lại kéo họ cùng đi uống rượu. Lần này thử vai Đào Đào cũng không được chọn, trong lòng cô vẫn thấy không phục lắm, lúc uống rượu còn oán trách với Bùi Anh mấy câu, Bùi Anh cũng chỉ cười cười không đáp.
Hơn mười giờ, Bùi Anh thấy không còn sớm nữa nên ba người giải tán. Vốn cô muốn tự đón taxi về thì Du Khải Trạch gọi lại: “Đã trễ thế này rồi, hay là tôi đưa cô về.""
Bùi Anh từ chối: “Không cần đâu, như vậy làm phiền anh quá.”
“Không phiền gì cả, yên tâm đi, lúc nãy tôi không uống rượu.” Du Khải Trạch cười với cô: “Trễ như vậy cô về một mình không an toàn.”
Bùi Anh nghĩ đến người đàn ông theo dõi mình, lòng lại thấy lo lo. Cô do dự một lúc rồi cũng nhận ý tốt của Du Khải Trạch: “Vậy cảm ơn anh“.
Đào Đào là do trợ lý của cô ấy đưa đến, lúc này cũng là trợ lý đến đón về. Du Khải Trạch nhìn trợ lý đón cô ấy đi xong mới lái xe đưa Bùi Anh trở về: “Giám đốc Trần của các cô cũng thiên vị quá đi, Đào Đào làm gì cũng có người đi theo, còn cô ngay cả trợ lý cũng không có“.
Bùi Anh khẽ cười không để ý: “Ai bảo Đào Đào kiếm được nhiều tiền hơn tôi chứ?”
Du Khải Trạch nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Cô đừng nản chí, những bộ phim của Hoàn Vũ đều là tác phẩm xuất sắc cả, họ còn nhiều kịch bản hay khác nữa, tôi sẽ để ý giúp cô, cuối cùng cũng có cơ hội thôi.”
“Cảm ơn anh“.
Du Khải Trạch cười một tiếng: “Không cần khách sáo vậy đâu, cô có thực lực rồi cũng sẽ có ngày nổi tiếng mà.”
Bùi Anh cũng cười theo, thì ra vị đại thiếu gia của Hoàn Vũ này cũng không xấu như trong lời đồn đại.
Sau khi Du Khải Trạch lái xe đến dưới nhà Bùi Anh thì cầm chiếc kính mác to đùng yêu quý của mình đeo lên. Bùi Anh nhìn bộ dạng này của Du Khải Trạch lại nhớ tới lần trước anh ta bị người hâm mộ nhận ra, cô phì cười thành tiếng. Du Khải Trạch nhìn cô: “Cười gì thế?”
“Không, chỉ là đột nhiên nhớ đến lần trước anh bị người hâm mộ bao vậy, cuối cùng làm sao mà anh thoát ra được thế?”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Du Khải Trạch vẫn còn thấy sợ hãi: “Cô nhắc lại mà không thấy ngại à, lần trước hai người không thèm suy nghĩ đã chạy thẳng một mạch, sau đó nhờ cảnh sát đến giúp tôi.”
“Sặc, anh báo cảnh sát?”
“Còn cần tôi phải báo cảnh sát sao? Kẹt xe như thế đủ để cảnh sát giao thông chú ý rồi.”
Bùi Anh cười cười, cởi dây an toàn rồi xuống xe: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Du Khải Trạch gật đầu, nhìn theo bóng cô rời đi.
Lúc này Tống Nam Xuyên đã nằm trên giường rồi, tối qua thì uống say, hôm nay thì tỉnh táo, cho nên anh cũng cảm thấy bên cạnh mình vô cùng trống trải, làm thế nào cũng không sao ngủ được. Anh lấy điện thoại ra, mở Wechat của Bùi Anh, nhìn một lúc lâu nhưng không biết phải nói với cô ấy điều gì.
Nghĩ nghĩ hết năm phút, cuối cùng lại ném điện thoại về chỗ cũ.
Cả đêm không ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng Tống Nam Xuyên đã dậy. Sau khi anh cầm điện thoại xem đồng hồ thì bắt đầu tiếp tục ngẩn người nhìn wechat của Bùi Anh.
Bây giờ hai người đang chiến tranh lạnh, ai không kìm lòng được tìm đối phương trước thì thua. Anh nhìn chằm chằm avatar của Bùi Anh ít nhất cũng nửa giờ, cuối cùng đành ngồi dậy.
Thua thì thua đi, anh là đàn ông kia mà, nhường cô một chút thì có làm sao đâu!
Anh gõ tin nhắn “Chào buổi sáng”, nhưng trước khi gửi lại thấy sợ. Nghĩ một lúc rồi quyết định dạo một vòng trên Weibo của Bùi Anh, xem gần đây cô ấy có gì mới không.
Hai ngày nay Bùi Anh cũng không đăng Weibo, nhưng Tống Nam Xuyên vừa lên mạng lại thấy được tin tức đứng đầu ngày hôm nay.
“Bùi Anh và Du Khải Trạch đêm khuya ở quán bar! Thái tử gia của Hoàn Vũ đi làm hộ hoa sứ giả, tự mình đưa Bùi Anh về nhà!”
Chân mày Tống Nam Xuyên nhíu lại, bài báo này viết rất cặn kẽ, ngay cả bọn họ uống gì ở quán bar cũng viết ra đầy đủ. Trong bài báo còn có không ít hình ảnh, đều là hình chỉ có Bùi Anh và Du Khải Trạch, địa điểm thì có ở quán bar cũng có cả dưới lầu nhà Bùi Anh.
Mặc dù bây giờ còn rất sớm, nhưng những cư dân mạng dậy sớm cũng bùng nổ luôn rồi.
“Thủ đoạn của Bùi Anh không tệ nhỉ! Đầu tiên là tổng giám đốc Tống sau đó là Du đại thiếu gia! Chất lượng cũng cao ghê!”
“Du Khải Trạch là của Đào Đào nhà chúng tôi! Cấm người thứ ba nhúng tay vào!”
“Cần Bùi nữ thần viết một quyển hướng dẫn dụ dỗ đàn ông, nhất định tôi sẽ mua orz”
“Mới vừa chia tay với Tống Nam Xuyên lại quyến rũ Du Khải Trạch...[tạm biệt]”
“Ôm Bùi Bùi của chúng tôi đi, chúng tôi keo kiệt đâu! [mỉm cười]”
“Tôi cũng cười, bây giờ paparazi chỉ kiếm sống bằng tin tức của Bùi Bùi nhà tôi đúng không?”
“Du Khải Trạch cũng chẳng phải loại tốt lành gì:)”
“Mấy fans của Đào Đào đúng là siao ghê*, không phải họ nói Du Khải Trạch và Đào Đào là một cặp sao, giờ vẫn tin à?”
*siao ý là buồn cười, khôi hài.
Nhìn tên của Bùi Anh và Du Khải Trạch không ngừng xuất hiện cùng nhau, Tống Nam Xuyên đùng một tiếng gập màn hình máy tính lại.
Anh bảo cô đi tìm Du Khải Trạch thì cô đi thật à? Bình thường sao không thấy nghe lời như vậy!
Lòng như lửa đốt, Tống Nam Xuyên hung hăng đá vào bàn một cái, “Ầm”, tức giận không bớt được bao nhiêu, đầu ngón chân lại lại hơi hơi đau nhức
Đúng lúc đó điện thoại lại vang lên hai tiếng, anh không buồn nhìn mà bắt máy luôn: “Chuyện gì?”
Tiểu Trương bị giọng nói tức giận ngút trời của anh làm cho giật mình, nơm nớp lo sợ phía bên kia điện thoại, anh nói: “Tổng giám đốc Tống à, không phải anh nhờ tôi tìm giúp cô Bùi một kịch bản phim sao, tôi tìm được rồi.”
Bời vì anh cảm thấy chuyện Tống Nam Xuyên và Bùi Anh chia tay mình cũng có trách nhiệm, cho nên Tiểu Trương cực kì hiệu suất đi tìm kịch bản ngay, hy vọng hai người họ mau mau hòa thuận lại.
Thế mà Tống Nam Xuyên nghe lời anh xong lại càng tức giận hơn: “Ai muốn quản cô ta đóng phim gì! Để cô ta đi tìm Du Khải Trạch đi!”
Anh nói xong ném điện thoại ra ngoài, đi hai vòng quanh phòng lại nhặt điện thoại lên.
“Cậu mới nói tìm được bộ phim nào?” Anh hỏi Tiểu Trương bằng một giọng điệu cực kì không tốt.
Tiểu Trương vội vàng đáp: “Là một tác phẩm của đại thần bên Phổ Giang*, tác giả tên là Nước nấu chanh!”
*Diễn đàn đăng tải truyện tương tự như Tấn Giang
“Tôi chỉ mới nghe nước nấu thịt bò thôi.”
“Đúng rồi đó! Bộ tiểu thuyết lần này của cô ấy tên là “Thịt gào thét giữa trung tâm thế giới”!”
Tống Nam Xuyên: “...”
Cái này là cố tình trêu chọc anh đấy hả?
Đăng bởi: admin