Editor: Rangg
Vốn Tô Liễm còn nghĩ rằng Thương Từ Chi chỉ giả vờ giả vịt để được tan làm sớm.
Tuyệt không ngờ rằng cô thật sự để tài xế đưa đến dưới tầng của tòa nhà của tập đoàn Mục thị.
Năm giờ chiều, mặt trời nóng bức ngày hè cũng dần dịu lại, trời lam thăm thẳm tựa như một bức tranh sơn dầu được tô vẽ lại, ngay cả làn gió nhè nhẹ cũng khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Thương Từ Chi lên dây cót, lôi gương nhỏ ra chỉnh trang, trước khi bước vào trận chiến thì phải khiến mình trông thật cao quý lãnh diễm, không thể trêu chọc.
Dẫm lên giày cao gót nhanh chóng nâng cao khí thế cho bản thân, Thương Từ Chi bước xuống xe, đứng vững rồi gõ lên cửa kính nói với Tô Liễm: "Anh cứ ở ngoài này chờ, em đi một tí rồi xuống ngay."
Tô Liễm ra vẻ nghi ngờ nhìn khuôn mặt còn lóa mắt khoa trương hơn cả nắng gắt kia của cô.
Nhìn cái điệu bộ này của cô không biết là đang đi mượn đồ người ta hay là đi đòi nợ đây?
...
Tầng cao nhất tòa nhà Mục thị, thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc bỗng mở ra.
Tần Hựu thấy người phụ nữ xinh đẹp đang nghịch kính râm trong tay đi về phía mình thì lập tức đứng thẳng người, tất cả dây thần kinh đều bắt đầu có cảm giác bị kéo căng: "Cô Thương!"
"Thư ký Tần, thấy tôi ngạc nhiên lắm hả?"
Thương Từ Chi lướt qua người cậu ta đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc: "Mục tổng của mấy cậu đâu?"
Tần Hựu vội vã chặn lại: "Mục tổng đang họp ở bên trong."
Vừa nói cậu vừa nhường cho cô vị trí của mình: "Hay trước ngài cứ chờ một lúc, tôi lấy cho ngài cốc trà chiều."
Ấy vậy mà Thương Từ Chi cũng nghe lời dừng lại, lười biếng tựa vào vách tường, không hề nhúc nhích, nâng chiếc cằm thanh tú tinh xảo hất về phía cửa phòng làm việc đang đóng chặt: "Trông cậu chột dạ thế kia, bên trong đang họp hay là đang lén lút gặp gỡ tình nhân nhỏ?"
"..."
Tần Hựu biết ngay mà!
Cô Thương đây một năm không tới thì thôi, đã tới là y rằng cấp độ nguy hiểm thuộc năm sao.
Tần Hựu rất cung kính tiếp chuyện vị tổ tông nhỏ này: "Hôm nay nhóm quản lý báo cáo công việc, tuyệt không phải như những gì ngài nghĩ đâu."
Thấy đến cả mồ hôi lạnh từ trên trán của hắn cũng đã rớm ra, Thương Từ Chi cực kỳ vui vẻ, còn định trêu hắn thêm đôi câu nữa ——
Bỗng nhiên.
Phòng làm việc phát ra tiếng vang.
Cả tầng được thiết kế rất có tương lai, mang đến loại cảm giác thanh lãnh cao cấp.
Khi cửa được mở ra, hai hàng người dáng vẻ tinh anh bận âu phục giày da từ bên trong cũng bước ra khiến người ta chợt nghĩ tới tình tiết trong một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Thương Từ Chi huýt sáo một cái: "Úi ngầu nha."
Mồ hôi lạnh trên trán Tần Hựu chảy càng nhiều.
Huýt sáo với người đàn ông khác ngay trước mặt Mục tổng, cô Thương à, không phải cô đang muốn đâm đầu tự sát đó hả!
Càng ngầu hơn chính là...
Mục Tinh Lan không biết đã đứng ở cửa tự bao giờ, một thân âu phục hai hàng khuy màu đen [1], vẻ tuấn tú thanh cao khiến anh nổi bần bật cho dù đứng trong cả đám người mặc âu phục giày da giống mình.
[1] âu phục hai hàng khuy màu đen
Ban quản lý tưởng rằng Mục Tinh Lan ra ngoài tiễn bọn họ, được chiều đâm lo khom người về phía Mục Tinh Lan: "Mục tổng không cần đưa tiễn đâu, chúng tôi lập tức trở về làm việc."
Mục Tinh Lan hờ hững đáp lại nhưng cũng không động.
Anh bất động, những người khác cũng không dám động.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Hôm nay Mục tổng muốn gì đây?
Giây sau.
Bọn họ nghe thấy giọng nói dịu dàng trong trẻo của Mục tổng cất lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, qua đây."
Mọi người: "?"
Mục tổng đang nói chuyện với ai dzậy?
Tất cả vô thức nhìn theo tầm mắt của Mục Tinh Lan.
Thương Từ Chi phản xạ có điều kiện đeo kính mát lên che kín nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo xinh xắn và đôi môi đỏ mọng mềm mại tôn lên nước da trắng như trứng gà bóc.
Cho dù phong thái tản mạn nhưng cũng cực duyên dáng động lòng người.
Vốn Thương Từ Chi còn muốn kiêu căng dỗi anh xíu: Anh tưởng kêu tui qua là tui qua ngay, há chẳng phải đang làm chuyện mất mặt à.
Nhưng nghĩ tới mục đích mình đến đây.
Cô chậm rãi bước tới, đôi giày cao gót nhỏ nhắn giẫm lên nền cẩm thạch tạo ra âm thanh lanh lảnh nhịp nhàng.
Không phải là không cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung trên người mình, chẳng qua Thương Từ Chi không hề kinh sợ. Dù sao thì cô cũng đang đeo kính mát, nếu không phải phong thái lễ nghĩ đã khắc sâu vào trong máu từ tiểu học thì cô thật sự muốn bước đi kiểu thiếu nữ dấm dớ dở hơi lục thân không nhận đó đó. Đi kiểu thế thì mới xứng với tâm trạng lúc này của cô.
Chờ sau khi bóng dáng uyển chuyển ưu nhã của Thương Từ Chi tiến vào phòng làm việc, Mục Tinh Lan lạnh nhạt tự mình đóng lại cửa ngăn cách tất cả tầm mắt.
Nhóm quản lý đứng ở bên ngoài: "..."
Ầy, quê ghê.
Thì ra là bọn họ ảo tưởng, Mục tổng không phải ra tiễn bọn họ mà là ra nghênh đón vị tiểu thư xinh đẹp kia.
Nghe nói vị sếp lớn này nhà bọn họ tuổi còn trẻ đã tiếp quản tập đoàn Mục thị, nhìn thì đoan chính dịu dàng, quân tử như ngọc nhưng thực ra mánh khóe thủ đoạn hay cả sự quyết đoán đều đứng đầu, được cả giới kinh doanh công nhận là người đứng đầu trong bảng xếp hạng top những người không thể đắc tội nhất, ngoài ra anh cũng là người đứng đầu danh sách top những người được phái nữ yêu thích nhất, bằng chính năng lực của bản thân kéo cao giá trị sắc đẹp của toàn bộ người trong ngành tài chính và kinh tế.
Hơn nữa anh cũng nổi tiếng là người có tác phong cuộc sống cấm dục đứng đắn. Nhiều năm qua chưa có bất kỳ một người phụ nữ nào có thể làm anh phá giới.
Bây giờ tự dưng ở đâu chui ra một người phụ nữ minh diễm phong tình thế này, lại còn khiến Mục tổng chủ động cho cổ vào phòng làm việc, còn đóng cửa nữa chứ!
Quan hệ rất bất bình thường à nha...
Cả thảy nhóm người tinh anh đều tò mò không thôi.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người biết chuyện duy nhất có mặt tại đây —— Tần Hựu.
"Thư ký Tần, vị mới rồi là...?"
Tần Hựu khẽ mỉm, đối mặt với ánh mắt sáng như đèn pha của mọi người.
Hắn từ tốn nhả ra hai chữ: "Bí mật."
Quan hệ thông gia của hai nhà Mục - Thương năm đó bị hai vị cha già là truyền kỳ trong giới kinh doanh của Mục tổng và cô Thương liên hợp phong tỏa tin tức, không để truyền ra ngoài.
Cho nên hắn nào dám nói.
Chỉ có thể mặc cho đám người bọn họ tự suy đoán thôi.
*
Bên trong phòng làm việc.
Mới nãy cô vừa bước vào Muc Tinh Lan đã ném ra một câu: "Qua bên kia ngồi chờ một lát."
Sau đó thì tự mình làm việc của mình.
Thương Từ Chi ngồi trên ghế sô pha lật tạp chí kinh tế tài chính, nhàm chán chẳng có gì vui, hệt như cái tên Mục Tinh Lan này vậy.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi xử lý công việc trên bàn làm việc.
Nước da trắng ngần, sống mũi cao thẳng đỡ gọng kính nhỏ màu bạc, so với kính gọng vàng thì trông càng có vẻ văn nhã bại hoại.
Ha, đúng là cái mặt chuyên đi lừa gạt tấm lòng thiếu nữ!
Trên thực tế thì anh lạnh lùng nhạt nhẽo hơn bất kỳ người nào khác, thứ đàn ông chó má không có lương tâm.
Cho nên lúc đó cô đúng là trẻ người non dạ, bị cái vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, nhìn như người đàn ông dịu dàng đứng đắn này che mờ mắt, không biết đã tự động bỏ thêm bao nhiêu 'lớp filter' mới thấy anh tựa như thiên tiên hạ phàm tới lịch tình kiếp cùng tiểu tiên nữ cô đây.
May mà cô kịp thời quay đầu là bờ.
Chờ không nổi nữa.
Mọi kiên nhẫn của Thương Từ Chi dần cạn kiệt.
Dưới ghế sô pha được lót một lớp thảm dày, đây là tấm thảm năm ngoái cô tự tay chọn, giờ muốn hất giày cao gót ra, thoải mái dẫm lên đấy mấy cái.
Mím môi đỏ mọng, nhịn đi vậy.
Đỡ cho đến lúc đấy đàm phán một hồi cô để chân trần lại giảm mất một nửa khí thế.
Giờ giờ phút phút chú ý tiến độ làm việc của Mục Tinh Lan.
Chờ sau khi anh xử lý xong phần giấy tờ trước mặt, Thương Từ Chi nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt bước tới, nhất định phải khiến mình có khí thế có thể lập tức đè bẹp đối phương.
Khiến anh ngoan ngoãn trả lại du thuyền.
Đứng trước bàn làm việc, ngón tay thon dài của Thương Từ Chi đè lại bàn tay đang duỗi ra định lấy một phần giấy tờ khác của anh. Người cô hơi đổ về phía trước, từ trên cao liếc xuống người đàn ông đang ngồi trên ghế làm việc: "Bây giờ anh có thể trả lại du thuyền anh giữ hộ em lúc trước không?"
...
Bầu không khí yên tĩnh hai giây.
Sau đó Mục Tinh Lan lạnh tanh nhấc ngón tay nhỏ bé đang đè lên trên giấy tờ của cô ra, rút nó về.
Mở đống giấy tờ ra, không vòng vo hỏi: "Em cần du thuyền để làm gì?"
Lúc vừa thấy Thương Từ Chi xuất hiện ở công ty anh đã đoán được cô nhóc này nhất định có chuyền tìm anh.
Thế mà không ngờ rằng là vì du thuyền.
Trước kia Thương Từ Chi cảm thấy đàn ông cố gắng làm việc là mê người nhất, bây giờ thì ——
Là phiền nhất.
Hơi nâng cao giọng, cô đáp: "Em có quảng cáo cần dùng đến du thuyền, là chuyện vô cùng nghiêm chỉnh, anh trả lại cho em nhanh đi."
Mục Tinh Lan giữ đồ giúp cô là vi lo cô ngày ngày dùng du thuyền ra biển chơi đùa, bây giờ cô dùng cho công việc, Mục Tinh Lan không thể lấy chuyện công làm chuyện riêng cố ý cấm cản cô rồi.
"Ồ." Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại.
Sau đó lại hạ tầm mắt, bình tĩnh xem hết giấy tờ rồi ký xuống.
Nhìn điệu bộ thong dong, Thương Từ Chi cảm giác nắm đấm của mình cứng lại.
Ồ là có ý gì?
Mé nó rốt cuộc có trả hay không đây!!!
Bàn tay để trên mặt bàn gỗ màu đen của cô dần nắm lại.
Hít một hơi thật sâu ——
Người đàn ông liếc mắt nhìn mu bàn tay trắng nõn trái ngược với màu đen của mặt bàn.
Bỗng nói: "Hôm nay em không bay ra nước ngoài."
Thương Từ Chi: "!!!"
Cuối cùng Mục Tinh Lan cũng ngước mắt lên, thấy vẻ mặt khẽ biến của cô, từ tốn mở miệng: "Lừa anh?"
Thương Từ Chi: "..."
Anh không bị đãng trí à??
Giây sau, Mục Tinh Lan
dịu dàng tao nhã mỉm cười với cô: "Cho nên sao anh có thể tin rằng em sẽ dùng du thuyền làm chuyện nghiêm túc đây."
Vốn Thương Từ Chi sắp giở cái tính nóng nảy lại lập tức mềm như bún.
Coi như anh ác!
Cái đuôi bị túm chặt, Thương Từ Chi dần bình tĩnh lại.
Cô cảm thấy giờ mà ép buộc Mục Tinh Lan khả năng không có cửa, phải dùng trí.
Lông mi Thương Từ Chi khẽ rung, thình lình vòng qua bàn làm việc rộng lớn tiến về phía sau lưng Mục Tinh Lan, đôi tay nhỏ duỗi ra, khẽ chạm lên chiếc cà vạt được thắt chỉnh tề trên cổ anh, chun mũi: "Anh thắt cà vạt xấu thật đấy."
Ngay sau đó đầu ngón tay khéo léo vừa móc vừa kéo.
Vốn cà vạt được thắt chỉnh tề chợt lỏng lẻo.
Lả lơi buông thõng trên chiếc cổ trắng ngần thon dài của người đàn ông.
Mục Tinh Lan ngồi đó bất động, tầm mắt rơi xuống đống giấy tờ trải trên mặt bàn, tựa như không hề bị động tác của cô làm cho bận tâm.
Thương Từ Chi đứng trước mặt anh, đầu tiên làm bộ giúp anh vỗ vỗ phần cổ áo sơ mi không có bất kỳ vết nhăn nào, sau đó chăm chú giúp anh thắt lại cà vạt.
Thắt chặt cà vạt, Thương Từ Chi định lấy cái tính đổi lấy cái lý: "Mục tổng, sao em lại không dùng du thuyền nghiêm túc chứ?"
"Anh phải tin thái độ chuyên nghiệp làm việc của em, không thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử được, nếu không sẽ hủy hoại sự nhiệt tình tích cực đối với công việc của một cô gái, càng phá hủy sự ra đời của một siêu sao đang lên của nghệ thuật. Là tội ác tày trời, tội phạm của toàn vũ trụ đấy."
Từ góc nhìn của Mục Tinh Lan có thể thấy rõ dáng vẻ rủ mi nghiêm túc thắt lại cà vạt cho anh của Thương Từ Chi.
Chốc lát thu hồi tầm mắt, cũng không ngăn cản cô.
Thao tác của Thương Từ Chi mạnh như hổ.
Năm phút sau.
Nhìn chiếc cà vạt được thắt mất trật tự mà vẫn xinh đẹp kia, cô lùi dần về sau thưởng thức kỹ năng thắt cà vạt đầy nghệ thuật của mình.
Một năm không thắt cà vạt, quả nhiên kỹ thuật của cô vẫn tinh xảo y như trước.
Nếu mà vò loạn quả tóc ngắn kia của Mục Tinh Lan thì còn hợp với chiếc cà vạt này nữa.
Tuyệt đối vừa trẻ vừa ngầu lại còn đẹp trai.
Bàn tay nhỏ bé của Thương Từ Chi rục rịch duỗi về phía mái tóc đen của Mục Tinh Lan.
Thôi quên đi, thắt cà vạt cho anh đã là nể mặt lắm rồi nếu còn tạo kiểu luôn cho anh thì chẳng phải hời quá à.
Thương Từ Chi thưởng thức xong, hùng hồn duỗi tay đưa đến trước mặt Mục Tinh Lan: "Em thắt cà vạt cho anh rồi, điều kiện trao đổi là anh trả lại du thuyền cho em."
Nghe logic như ăn cướp của cô, cuối cùng Mục Tinh Lan cũng thả bút trong tay ra, hơi dựa ra sau ghế nhìn cô nhóc đứng bên chân mình: "Điều kiện trao đổi?"
"Chi Chi, anh thoả thuận với em bao giờ thế?"
Thương Từ Chi nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay văn phòng.
Bỗng nhiên cúi người xuống, hai tay đặt lên tay vịn.
Bá đạo nhốt anh trên ghế, rất có khí thế nói: "Nhưng anh cũng đâu có từ chối đâu."
Trong từ điển của cô, không từ chối thì chẳng khác nào đồng ý cả.
Khi ép gần lại đối mặt với anh, đôi môi đỏ mọng của Thương Từ Chi mím lại thành một độ cong nho nhỏ: "Mục tổng, không phải là anh muốn 'chơi' em đấy chứ?"
Hoàng hôn sắp buông xuống, ánh mặt trời ấm áp màu vàng xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt, một nửa hắt lên khuôn mặt đang cố tỏ ra lạnh lùng của Thương Từ Chi, tựa như mạ lên một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, mang tới dáng vẻ thần bí lạnh lùng như ẩn như hiện.
Mục Tinh Lan ngước mắt lên nhìn cô.
Thấy Thương Từ Chi sắp không giữ nổi vẻ mặt cao quý lãnh diễm của mình, cuối cùng người đàn ông mới bắt đầu hành động.
Anh ung dung thong thả cầm cổ tay đang chống hai bên người mình của Thương Từ Chi, hơi dùng lực, nháy mắt vị trí của hai người đã đổi cho nhau.
Người bị nhìn từ trên xuống giờ đổi thành Thương Từ Chi.
Vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt còn chưa tan hết cả người đã ngồi trên ghế làm việc của Mục Tinh Lan, tay vịn của ghế bị người đàn ông đè lại, vững vàng khống chế được.
Nếu không phải tình huống không đúng, Thương Từ Chi thật sự muốn hỏi Mục Tinh Lan chỗ mua cái ghế văn phòng này. Móa ơi cái ghế này thật sự rất thoải mái đấy!
Sao trước kia cô không qua đây ngồi thử cái ghế này nhỉ?
Tí thì tâm hồn treo ngược cành cây...
Thứ kéo lại suy nghĩ đang lơ lửng trên mây của cô về là hai cánh tay chống bên người cô của Mục Tinh Lan đang dần tiến lại gần.
Sóng mũi cao thẳng gần như áp sát chóp mũi cô, cách tầm một tấc thì dừng lại.
Hắn môi mỏng hé mở, từ tính giọng tựa như nỉ non: "Người bạn nhỏ, để cho ta dạy một chút ngươi, cái gì gọi là người trưởng thành đổi chác."
Đôi môi mỏng của anh hé mớ, giọng nói từ tính như thể đang thầm thì: "Bạn nhỏ, để anh dạy em thế nào là giao dịch của người trưởng thành."
Giao dịch của người trưởng thành?
Ss! (*tiếng xuýt xoa ấy*)
Thương Từ Chi hít một hơi khí lạnh, nháy mắt trong đầu hiện ra một loạt hình ảnh không thể miêu tả.
Không phải cái tên đàn ông già này muốn cùng cô làm chuyện bí mật của các cặp vợ chồng sau khi cưới đấy chứ!
Không được không được.
Sau này ở trong giới giải trí sẽ gặp mấy yêu cầu giao dịch nguy hiểm từ những tên đàn ông già giống như Mục Tinh Lan, nếu giờ cô đi nhầm đường thì sau này sẽ không ngừng lạc lối!
Thương Từ Chi chuẩn bị câu từ lý lẽ định từ chối anh.
Một khắc sau người đàn ông đã đứng lên, ung dung tháo chiếc kính văn nhã bại hoại trên sống mũi kia xuống, cài gọn nút áo âu phuc: "Đi thôi."
"Hả?"
Thương Từ Chi không kịp phản ứng trước quỷ kế của người đàn ông này.
Đi?
Đi đâu?
Thuê phòng à?
Cô khum đồng ý!!!
Thường Từ Chi ngồi bẹp dí trên ghế không chịu nhúc nhích.
Người đàn ông đi tới cửa, quay đầu lại nhìn cô, môi mỏng lạnh nhạt hơi nhếch lên rồi lại nhanh chóng bị đè xuống: "Cho em ba giây, suy nghĩ kỹ rồi nhớ đuổi kịp."
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: Iêm sợ bị cưỡng bức huhu...
Khum đâu chị gei, chị chỉ đen tối quá thôi ???????? Ảo tưởng là bệnh, phải trị!
Chuyên mục đề cử: 'Mỗi chương một bộ truyện'
Dạo này mình đọc truyện quá tạp nham nên chẳng ấn tượng mấy, cũng bớt đọc truyện mà xem phim nhiều hơn. Vậy nên chương này mình quyết định chuyển sang đề cử phim. Thực ra phim dạo này mình cũng xem tạp, từ Âu qua Mỹ rồi Hàn Trung các kiểu. Trước giới thiệu một bộ Anh mình xem khá lâu nhưng vẫn siêu thích và thỉnh thoảng xem lại nhé.
Sherlock - TV series: Chắc hẳn mọi người không quá xa lạ với cái tên này nữa nên chắc mình không cần phải giới thiệu nhiều. Mình xem bản 2010 của Benedict Cumberbatch và Martin Freeman. Phải nói xem xong series này (thực ra mới xem hết 2 phần vì lười:vv), mình đổ Benedict đứ đừ đư luôn, mình cực kỳ thích accent của Benedict ấy, nên bạn nào thích học chút giọng Anh Anh thì có thể ghé qua phim hoặc xem các video, audio của Benedict, vì accent của Benedict là RP, hơn nữa phát âm cực chuẩn và cực Anh. Ầy, nói về Benedict hơi nhiều nên ta lại lái về phim tí nhá. Trước mình hay xem Sherlock trên Netflix, nãy vì có ý định review cho mọi người nên ghé qua Netflix search thử thì lại khum có thấy, kỳ ghê ấy ????????. Bởi vì mới xem 2 phần nên mình chỉ có thể đánh giá bộ phim trong 2 phần. Là một trong những ít bộ phim được mình xem lại nhiều lần, theo đánh giá của mình kể từ nội dung đến hình ảnh, các chi tiết tình tiết đều gần như đạt điểm tuyệt đối. Bảo gần như là vì phim hố cha nhiều quá, cuối phần 1 mình khóc như choss, 2 mắt sưng húp. Cái sang phần 2 chỉ muốn tát mình vài phát cho tỉnh, phí nước mắt tôi quá đi thôi. Thêm quả phần 2 ban đầu mình không thích vợ John, không muốn John kết hôn ????, cái vừa chấp nhận bả thì phim cua khét cho quả kết muốn đấm biên kịch, dạo mấy năm nay xem phim để giải trí cũng thật không dễ dàng ಠ_ಠ
Anw, that's it for today. Trong khoảng thời gian sắp tới khả năng sẽ không có chương mới đâu vì mình bận + lười hh. Lần này lương tâm trỗi dậy là vì mình biết có một số bạn vẫn đang đợi mình. Mình thật sự rất cảm động và biết ơn vì điều đó, bản thân mình edit truyện chỉ để thoả mãn bản thân thôi nên mình thật sự cảm thấy hạnh phúc vì mọi người đã ủng hộ, vote và để lại bình luận cũng như lời nhắn dành cho mình. Mình sẽ cố gắng tranh thủ và bớt lười lại, bởi vì các tình iu và cũng bởi 1 trong số New Year's resolution của mình là bớt lười lại và hoàn thành 1 trong 2 bộ truyện đang edit trong năm nay. Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày gần nhất. Love u all ????????
Suýt thì quên, chúc mọi người Valentine muộn vui vẻ:vv
Truyện convert hay :
Bất Bại Cuồng Tế Diệp Thành