“Đừng hận anh, đừng hận anh… Anh cũng rất hận chính mình… Sao có thể gây ra việc tồi tệ thế này chứ?”
Lý Mẫn đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện bên trong.
Bà dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ dưới đất rồi ra ngoài.
Không hỏi gì cả.
Lúc trước, bà muốn trách móc Lục Diệc Thâm, nhưng giờ bà chỉ hi vọng cả hai có thể làm lành, đứa bé bình an ra đời.
Khi Lục Diệc Thâm bế Từ Mạn ra ngoài, căn phòng đã được dọn dẹp xong.
“Anh ôm em ngủ được không?”
Giọng nói của Từ Mạn rất khẽ.
Lục Diệc Thâm gật đầu đồng ý.
Từ Mạn nằm ngửa, Lục Diệc Thâm nằm bên cạnh ôm lấy cô, để cô gối đầu lên tay mình.
Gương mặt Từ Mạn ngoài những vệt nước mắt ra thì trông vô cùng bình tĩnh.
“Trong điện thoại của anh có nhạc không?” Từ Mạn hỏi.
“Có.” Lục Diệc Thâm vội lấy điện thoại ra, điện thoại vốn đã tắt máy từ lâu.
Anh mở máy, bên trong chẳng có bài nhạc nào cả, bởi với anh mà nói thì chỉ cần vài bài nhạc chuông đơn giản là được.
“Em muốn nghe gì?”
Anh liền lên mạng tải chương trình nghe nhạc xuống.
Từ Mạn vẫn nhìn trần nhà, bình thản nói: “Hồi học đại học, em thích nghe nhất là bài Đồng Thoại… Luôn mơ ước có một ngày, em và anh sẽ cùng diễn một câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn, nhưng sự thật đã chứng minh em quá ảo tưởng rồi…”
“Chắc em không biết là anh hát rất hay.”
Lục Diệc Thâm đặt điện thoại xuống, ôm lấy Từ Mạn, lời bài hát nhẹ nhàng phát ra từ môi anh.
Quên mất đã bao lâu rồi không còn được nghe tiếng em, kể cho anh nghe câu chuyện mà em thích nhất nữa.
Anh đã nghĩ thật lâu,