Lục Diệc Thâm nói: “Giao cho người nhà cô ta đi.”
Rồi anh không nói gì nữa, lái xe đi thẳng.
Từ Mạn cứ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Diệc Thâm nhận thấy cô có vẻ không ổn bèn nắm lấy tay cô, “Mạn Mạn, em không khỏe sao?”
Từ Mạn định lắc đầu.
Nhưng cơn đau từng đợt trong bụng cô khiến cô hốt hoảng.
Cô cúi đầu xuống, phát hiện thấy chiếc váy của mình bị dính máu, liền há hốc miệng ra, nhưng không thể thốt nên lời.
Lục Diệc Thâm đương nhiên cũng nhìn thấy, bàn tay anh run run, vội vàng lái xe nhanh hơn, đưa một tay ra nắm chặt lấy tay Từ Mạn.
Bàn tay cô giờ lạnh như băng.
“Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không sao đâu…”
Lục Diệc Thâm có hơi lắp bắp, không biết đang động viên Từ Mạn hay đang động viên chính mình.
Sắc mặt Từ Mạn càng lúc càng trắng bệch, máu chảy ra càng lúc càng nhiều.
“Diệc Thâm…” Cô rất muốn biết, tình cảm của anh dành cho cô rốt cuộc là gì.
Là vì cô đã cứu anh nên anh mới ở bên cạnh cô sao?
Nếu là như thế thì tình yêu này còn có ý nghĩa gì nữa?
“Mạn Mạn, em nghe anh nói, sẽ không sao đâu, mà cho dù có sao thì chúng ta vẫn còn trẻ, sẽ vẫn còn cơ hội mà.”
Lục Diệc Thâm lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.
Anh ôm lấy Từ Mạn cả người đầy máu chạy đến phòng cấp cứu.
Từ Mạn được đưa vào trong phòng.
Lục Diệc Thâm cả người cũng dính đầy máu, anh đứng bên ngoài, mắt cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Cứ như muốn nhìn xuyên qua đó.
Lý Mẫn nhận được tin vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lục Diệc Thâm cả người toàn máu đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật.
Không cần hỏi bà cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.
“Vẫn đang ổn mà không phải sao? Sao tự nhiên lại thế này?” Hai tay của Lý Mẫn run bần bật.
Bà rất sợ, nếu xảy ra bất trắc gì thì bà biết làm sao?
Bà sẽ không thể chịu đựng thêm nỗi đau mất người thân một lần nữa.
Đối với bà mà nói thì có thể không cần đứa bé, nhưng người mẹ thì phải được bình an vô sự.
Không phải bà máu lạnh vô tình, nhưng dù gì thì đứa bé ấy vẫn chưa ra đời, chưa từng nhìn thấy, chưa từng tiếp xúc thì tuy có tình cảm cũng sẽ chỉ rất nhạt nhòa.
Nhưng con gái thì lại do chính bà sinh ra.
Cố Ngôn cũng không biết nghe tin từ đâu mà vội vàng chạy đến.
Anh cũng hiểu rõ về sức khỏe của Từ Mạn, mấy tháng trước vẫn đang yên đang lành, sao đột nhiên lại thế