Bỡ ngỡ, khó tin những mông lung vẫn còn day dưa trong đầu thì sau một đêm lấy lại tinh thần Lạc Băng cũng ngầm tin rằng sự thật cô đã được sống lại.
Nguyên vẹn trở về con người bằng xương bằng thịt thật sự không còn là một linh hồn bay theo gió không một ai thấy được.
Cho nên bắt đầu từ những giây phút này cô thật sự rất quý cuộc sống này.
Sau khi trang điểm sơ qua nhìn mình trong gương, khuôn mặt trái xoan trắng noãn nà mỗi đường nét đều toát lên khi chất yêu kiều xinh đẹp.
Chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp chiếc váy kiểu dáng bút chì ôm sát cơ thể mãnh mai tôn lên đường cong cơ thể phái nữ mềm mại, mỗi cái nhấc chân cũng khiến người khác đắm chìm.1
Làn môi đỏ hài lòng nhếch lên, cầm lấy túi xách rồi mới ra khỏi phòng.
Nhưng vừa ra đến cửa cô đã đụng phải Tô Triết, giống như cả đêm anh ta không trở về phòng vừa gặp Lạc Băng đi ra Tô Triết mím môi nhìn xung quanh không có người liền kéo tay Lạc Băng ra ban công phía sau.
- Buông Tôi ra, anh làm gì vậy?
Anh ta nắm rất chắc như sợ cô chạy mất vậy, ra đến nơi Lạc Băng liền vung mạnh tay thoát khỏi.
Cô bây giờ không còn là Lạc Băng ngu dốt của ngày nào, bây giờ nơi nào bị người đàn ông này chạm vào cô liền thấy khó chịu vô cùng..1
- Tiểu Băng em sao thế? em đang giận anh chuyện gì sao?Hôm qua nghe em ngất xỉu, anh rất lo lắng bỏ hết tất cả chạy vào bệnh viện nhưng bác sĩ lại bảo em xuất viện rồi.Không ngờ em lại chạy đến chỗ An Tử Song.Rồi trở về em lại nói chia tay với anh, chẳng phải chúng ta đã thống nhất dù em có kết hôn với An Tử Song chúng ta vẫn sẽ âm thầm bên nhau.Anh vẫn ở đây chờ đợi em hay sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói cho anh biết đi Tiểu Băng.
Nhìn vẻ bi lụy còn có đau lòng của anh ta, trong lòng Lạc Băng một chút cũng không có sự cảm