Lúc Lạc Băng lên lầu muốn về phòng mình thu dọn,vừa lên cầu thang Tô Triết chẳng rõ từ đâu xuất hiện chắn đường của cô.
.
Lạc Băng có chút nóng giận vừa mới gặp Tô Tuyết Giao bây giờ lại đến Tô Triết.
Tô Triết muốn cố gắng không đến gần Lạc Băng nhưng anh ta không làm được.
Hình ảnh cô và An Tử Song ngọt ngào bên nhau khiến Tô Triết nhớ đến ngày xưa bọn họ cũng đã từng như thế.
Tại sao bây giờ cô không còn là của anh ta nữa.
An Tử Song là người đến sau, là người thứ ba chen vào tình cảm của bọn họ.
.
Anh ta suy nghĩ làm sao cũng không thể cam lòng.
Nghĩ đến đâu lòng Tô Triết đau đến đó, anh ta không thể chấp nhận được rằng cô đã thật sự không cần anh ta nữa.
.
- Anh muốn nói chuyện với em.
Lạc Băng không muốn lời qua tiếng lại với Tô Triết.
Cô nhìn căn phòng cuối hành lang phía sau anh ta, ánh mắt có chút lo ngại nhưng không phải lo cho mình mà lo rằng Tô Triết sẽ trả giá cho sự ngu ngốc của bản thân.
Lạc Băng không kiên nhẫn nói.
- Những gì cần nói tôi đã nói rõ, nếu là chuyện công việc thì cứ trao đổi với Giản Nhu.
Còn bây giờ thì phiền anh tránh đường.
Tô Triết sâu sắc nhìn vào mắt Lạc Băng, anh ta muốn dò xét xem tâm tư của Lạc Băng.
Hoặc ánh mắt đó còn chất chứa tình cảm xót lại dành cho anh ta hay không.
Nhưng lục lọi thế nào cũng chỉ nhận lại một ánh mắt đầy chán ghét của cô như nhấn chìm anh ta vào hố băng lạnh giá.
.
Tô Triết bị ức chế cảm xúc một thời gian quá lâu.
Anh ta làm liều tiến tới nắm lấy tay Lạc Băng rồi kéo về phía mình.
- Băng, em đừng đối xử với anh thế này nữa có được không? Anh thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Xem như anh cầu xin em có được không?
- Buông ra, tôi nói anh buông ra.
.
Lạc Băng không nghĩ Tô Triết dám ra tay với mình.
Cô có chút vội vàng, vùng vẫy nhưng Tô Triết nắm rất chặt không có ý thả ra
Anh ta điên thật rồi.
.
Tô Triết mắt đỏ lên, cơ mặt cũng vặn vẹo khổ sở.
.
- Tiểu Băng, anh mới là người yêu em thật lòng.
Còn An Tử