Ngày hôm sau, lúc Lâm Vi Hạ đến trường học, phát hiện những ánh mắt và tiếng bàn tán trên người cô càng trở nên dày đặc hơn, cô đặt cặp xách xuống, khi chuẩn bị lấy bánh mì sandwich ra ăn sáng, một khuôn mặt to tròn đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa cô sợ đến mức tim nhảy rơi một nhịp, Phương Mạt nghiêng đầu nói:
“Hóa ra tiên nữ còn phải ăn sáng nha.”
Lâm Vi Hạ đẩy trán cô ấy, giọng điệu không quá nghiêm túc: “Đúng, tớ không chỉ biết ăn sáng, một lát còn phải thu bài tập ngữ văn của cậu.”
Phương Mạt trợn to đôi mắt lấy lại tinh thần, vỗ vào đầu của mình, lập tức xoay người lại nói lầm bầm: “Xong rồi xong rồi, tớ còn chưa làm bài tập.”
Trước tiết tự đọc buổi sáng lớp học vẫn sôi nổi như cũ, Lâm Vi Hạ ngồi xuống ghế của bản thân làm việc, vừa nãy trêu chọc Phương Mạt khóe miệng vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, lúc Lý Sanh Nhiên và Liễu Tư Gia khoác tay nhau cùng nhau bước vào lớp, bầu không khí thay đổi thật vi diệu.
Có vài học sinh A mặc đồng phục vô thức nhìn về hướng Lâm Vi Hạ, ánh mắt mang theo ý tứ thương hại, đồng thời còn kèm theo chút chán ghét.
Lâm Vi Hạ không bị ảnh hưởng bởi những điều đó, tiếp tục sắp xếp bài tập của mình.
Lúc tập thể dục giữa giờ, Lâm Vi Hạ một mình đi xuống lầu. Liễu Tư Gia không đợi cô nữa, giống như nữ hoàng bị chúng tinh phủng nguyệt* ôm đi mất, mái tóc dài uốn xoăn màu nâu ở phía sau vẫn rực rỡ tỏa sáng như mọi khi.
*Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, tiếng A: all the stars twinkle around the moon–regard something or somebody as a core).
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lúc kết thúc, Lâm Vi Hạ đi theo đám đông lên lầu, ở góc quẹo cầu thang vô thức nhìn xuống bên dưới, Liễu Tư Gia được một nữ sinh ôm lấy cánh tay, đôi môi đỏ tươi cong lên thành một vòng cung.
Có người bên cạnh không cẩn thận va phải cô, Lâm Vi Hạ định thần lại, đặt tay lên tay vịn cầu thang, thu hồi ánh mắt đặt trên người Liễu Tư Gia, thuận theo đám đông đi lên lầu.
Hôm nay mặt trời rất đẹp, ánh sáng màu cam ấm, mang theo cảm giác trong suốt. Nhiều người chen chúc phơi nắng ngoài hành lang trước cửa lớp 11-1, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt. Lâm Vi Hạ phơi mình dưới nắng, cánh tay đặt trên lan can, ánh mắt thẫn thờ.
Ban Thịnh lười biếng dựa vào trên lan can, hơi cong lưng, một đường gờ nhẹ nhàng nhô lên, Khâu Minh Hoa sáp đến bên cạnh, hai người đang chơi máy bay không người lái.
Lý Sanh Nhiên đang sơn móng tay cho Liễu Tư Gia, Liễu Tư Gia trêu chọc: “Này, Lý Sanh Nhiên cậu có được hay không thế.”
“Tất nhiên rồi, có điều phải nắm chắc thời gian còn dư, một lát lão Lưu mà đến, dụng cụ làm móng của tớ nhất định phải thu dọn.” Lý Sanh Nhiên vỗ vào cánh tay Liễu Tư Gia.
Biểu tình trên khuôn mặt của Lâm Vi Hạ xa cách, không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong lòng lại giống nồi cơm điện gia dụng, không ngừng sủi bọt liên tục, “bíp” một tiếng trào ra ngoài.
Cô luôn luôn trân trọng tình bạn này, chỉ đáng tiếc, lời hứa hẹn của các nữ sinh mới lớn, tan vỡ rất nhanh giống như những tác phẩm nghệ thuật mỏng manh, trừ khi bạn phải luôn chăm sóc nó.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lý Sanh Nhiên thấy Ban Thịnh ở đây, nở nụ cười hỏi, có chút làm nũng: “Anh Ban Thịnh, cuối tuần tớ và Liễu Tư Gia đi biển lướt sóng, cậu có thời gian dạy bọn tớ không?”
Dưới ánh mắt mong đợi của nữ sinh, Ban Thịnh nắm tay cầm của chiếc máy bay không người lái trong tay, chậm rãi nhai kẹo cao su, không trả lời.
Ninh Triều cũng ở đây, cậu dựa vào một bên sờ cái đầu trọc của mình theo thói quen, liếc nhìn hai nữ sinh ở phía sau Lâm Vi Hạ, giọng điệu thản nhiên nói chuyện với Ban Thịnh, nhưng lại có ý ám chỉ:
“Này, buổi biểu diễn đàn cello hôm qua của em gái tôi cậu thật sự cho rằng cậu ấy tự làm hư sao? Không tra xem?”
Chỉ một câu như vậy, bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị vô cùng, ngay cả những bạn học đang náo loạn ở bên cạnh cũng dừng lại, đồng loạt nhìn sang Ban Thịnh, đợi cậu mở miệng.
Động tác cầm điều khiển từ xa máy bay không người lái của Ban Thịnh ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Lâm Vi Hạ, đôi lông mày áp bức, chậm rãi hỏi: “Có người đụng phải không?”
“Có.” Lâm Vi Hạ nhìn về sau.
Giây tiếp theo, Liễu Tư Gia ở phía sau gọi một tiếng: “Sanh Nhiên, cậu làm nước sơn dính ra ngoài viền rồi.”
Bị bóng người lay động chặn lại, Ninh Triều nhìn hai nữ sinh, một người vẻ mặt lạnh lùng như cũ, một người vẻ mặt hoảng loạn, cúi đầu lấy nước chùi móng tay để xóa lớp móng sơn màu đỏ dính bên ngoài.
Ninh Triều thấy vậy liền cười nhạt một tiếng.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Sắc mặt của Lý Sanh Nhiên không tốt lắm, vừa đúng lúc muốn nói chuyện, Ban Thịnh liếc nhìn qua, Lý Sanh Nhiên tự động im lặng.
Cậu nhìn Lâm Vi Hạ, ra hiệu cô tiếp tục nói, giọng điệu Lâm Vi Hạ ngừng lại, mỉm cười: “Có là không thể nào, là tôi ở trên sân khấu quá căng thẳng, vừa dùng lực thì làm đứt dây đàn.”
“Làm hư đàn của cậu, thật sự xin lỗi.”
Cổ của Ban Thịnh hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Vi Hạ, cùng cô xác nhận: “Xác định không có?”
Lâm Vi Hạ nhìn lại cậu, không có ai dám nói chuyện, càng sẽ không có ai dám ảnh hưởng đến phán đoán và quyết định của cậu.
Chỉ cần cô nói ra ấm ức của mình, cậu sẽ làm chủ cho cô.
Cô cũng biết nếu Ban Thịnh muốn kiểm tra thì rất dễ dàng tra ra được, giải quyết việc này đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay. Nhưng Lâm Vi Hạ vẫn lắc đầu, kiên định nói: “Không có, là bản thân tôi không cẩn thận.”
“Reng reng reng___” tiếng chuông vào học đúng lúc vang lên, các nam sinh nữ sinh lần lượt quay về lớp học, Lâm Vi Hạ đang chuẩn bị quay về, Lý Sanh Nhiên ôm lấy Liễu Tư Gia đi ngang qua người cô, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn cô một cái, “ầm” một tiếng đụng vào vai của Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ đau đớn bất giác cau mày.
*
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, vừa bước vào kỳ thi lớn, bầu không khí trong lớp liền trở thành giương cung bạt kiếm. Liễu Tư Gia vẫn sẽ cùng Lâm Vi Hạ nói qua lại vài câu, chỉ là giữa hai người đã có khoảng cách rất nhiều.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Người trong lớp tất nhiên nhìn ra được sự thay đổi giữa hai người, con người thường ngưỡng mộ với kẻ mạnh, vô thức lựa chọn phe phái. Nhóm nữ sinh kia hiển nhiên không còn quan tâm đến cô như trước, cũng không còn sự nhiệt tình như lúc đầu, thỉnh thoảng còn nhắm vào cô, nhưng Lâm Vi Hạ cũng thích nghi được.
Cô luôn có thể thích nghi với những sự thay đổi khác nhau của hoàn cảnh.
Trước kỳ thi ba ngày, Lâm Vi Hạ ngồi trong lớp học ôn lại bài vở, đám nữ sinh ngồi ở hàng đầu gây náo loạn, lúc này, âm thanh bàn tán mồm năm miệng mười truyền vào tai trái.
“Tư Gia, cậu đổi cặp sách rồi sao?”
“Woa, đây là bản giới hạn phải không, tớ lúc trước luôn muốn có chiếc cặp này, đáng tiếc mua không được.” Có nữ sinh giọng nói đầy ngưỡng mộ.
“Đúng vậy, sớm nên đổi đi, loại cặp sách kia không xứng với cậu, cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, còn luôn nhớ nhung đến đồ của người khác.”
Dường như đang nhắc nhở, Lâm Vi Hạ là một học sinh F, vốn dĩ không xứng làm bạn với bọn họ.
Giọng nói của Liễu Tư Gia hơi mất kiên nhẫn cắt ngang bọn họ: “Được rồi, đừng nói những thứ vô nghĩa kia nữa.”
Tiếng cười nói dần dần mất đi, động tác nắm chặt ngòi bút của Lâm Vi Hạ dừng lại, lội một chút trên trang giấy trắng, cô nhìn chiếc cặp kiểu Nhật Bản còn khá mới trong hộc tủ, là cái mà Liễu Tư Gia tặng.
Lâm Vi Hạ còn treo lá bùa may mắn của mình lên trên đó, thu lại tầm mắt đặt lên trên sách vở, tiếp tục ôn tập.
Buổi trưa tan học, Phương Mạt ngồi ở chỗ của mình sắp xếp sách vở gọn gàng xong, đang hết sức phấn khởi chuẩn bị cùng bạn học đi ăn cơm, nhìn thấy Lâm Vi Hạ ngồi một mình trên ghế làm bài tập, hỏi:
“Vi Hạ, một mình sao? Có muốn đi ăn cùng bọn tớ không?”
Lâm Vi Hạ mỉm cười dịu dàng: “Không sao, các cậu đi trước đi, tớ còn chút việc phải làm cho xong.”
Cô một mình cũng được. Đã có thể đi về phía trước dưới ánh nắng cùng người bạn tốt, thì cũng có thể đi một mình, làm một con thú đơn độc.
Lúc diễn ra kỳ thi cuối kỳ trời đổ cơn mưa, mưa rơi vào mùa đông lúc nào cũng âm u lạnh lẽo, buổi sáng khi đi ra ngoài Lâm Vi Hạ mặc một chiếc áo khoác dạ màu xanh sương mù, đội thêm chiếc mũ bê rê màu đen, tôn lên làn da trắng giống như ngọc bích đông lạnh, khí chất lạnh lùng lại đơn độc.
Trước khi ra cửa cô nhận được tin nhắn của Ban Thịnh, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo — —
【Ban: Có cần gia nhường một bước, để cậu vượt qua bài kiểm tra chiến thắng sự tài giỏi của tôi không.】
Đây cơ bản là việc không thể, có nhường cũng không thay đổi được, trừ khi Ban Thịnh bỏ thi. Lâm Vi Hạ không trả lời cậu, cầm ô đi ra ngoài. Kết quả vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Ban Thịnh ở bên ngoài đã đợi cô từ sớm để đưa cô đến trường.
Ban Thịnh mặc một chiếc áo khoác màu đen, vòng cung của góc nghiêng bên mặt trơn nhẵn, ngón tay cái của cậu xoa xương ngón tay trên mu bàn tay trái tay, đang hút thuốc, gò má co rúm.
Đẹp trai đến mức vô lý, khiến người đi đường thường xuyên đổ ánh mắt về phía cậu.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Vừa nhìn thấy Lâm Vi Hạ, Ban Thịnh dụi tắt điếu thuốc, xách bữa ăn sáng đi qua, nhìn lướt qua cách ăn mặc của cô hôm nay, đôi mắt lộ ra đầy ẩn ý, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc:
“Hôm nay mặc không giống anh em.”
Lâm Vi Hạ nhìn cậu đầy nghi hoặc: “Hả?”
“Giống tình nhân.”
… …
Trời đổ mưa liên tục ba ngày liền, đến kỳ thi cuối
cùng kết thúc, trời vẫn đổ mưa, nhưng học kỳ đã kết thúc rồi.
Cũng không phải không gặt hái được gì.
Lúc Lâm Vi Hạ ôm xấp tài liệu màu trắng bước ra ngoài, một đám người nháo nhào ở bên cạnh, cô nhìn thấy Liễu Tư Gia bị một đám người vây xung quanh.
Không biết Liễu Tư Gia nói gì với người bên cạnh, bọn họ lần lượt rời đi. Lâm Vi Hạ cầm dù đi về hướng Liễu Tư Gia, Liễu Tư Gia ôm cánh tay đứng ở đó, cả hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Liễu Tư Gia ôm cánh tay, liếc mắt nhìn cô, mở miệng trước : “Việc kia không phải tớ làm.”
“Ừm, tớ biết.” Giọng nói Lâm Vi Hạ từ tốn.
Cả hai người tương đối không có gì để nói, Lâm Vi Hạ lại nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn sự quan tâm của cậu trong học kỳ này, Tư Gia.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Mưa trở nên to hơn một chút, Lâm Vi Hạ mở dù ra hấp tấp chạy vào trong màn mưa được dệt thành những sợi dây mỏng, những giọt nước đập vào chiếc dù màu trắng trong suốt bay lượn vòng ra ngoài lần lượt tạo thành những bông hoa nhỏ.
Kỳ nghỉ đông đến rất nhanh, đúng lúc sắp qua năm mới, những chiếc đèn lồng màu đỏ được treo khắp nơi trên những con phố ở Nam Giang. Cô nhỏ đã đăng ký cho Cao Hàng học ba lớp luyện thi, làm cho cậu thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, cả ngày chỉ muốn chơi game luôn miệng kêu khổ.
Bởi vì năm mới đang đến gần, cửa hàng của cô nhỏ cực kỳ bận rộn, liền gọi Lâm Vi Hạ qua phụ giúp, mỗi ngày cô phụ trách ở quầy thu ngân, làm những công việc vặt như cắt các loại trái cây tươi, trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sau một ngày bận rộn cũng mệt đến toàn thân đau nhức.
Cả kỳ nghỉ đông, Lâm Vi Hạ không liên lạc với bất kỳ ai, Ban Thịnh ra nước ngoài, thỉnh thoảng gửi vài tấm ảnh cho cô.
Hai ngày trước năm mới, tiệm trái cây cuối cùng cũng đóng cửa nghỉ ngơi, ăn xong bữa cơm tối giao thừa, cô nhỏ phát mỗi người một phong bao lì xì màu đỏ, Cao Hàng liếc nhìn phong bao tương đối dày trong tay của Lâm Vi Hạ, giả vờ không hài lòng:
“Mẹ, bao lì xì của chị tại sao dày hơn của con?”
Cô nhỏ đang bưng một cái đĩa, không chút suy nghĩ thẳng tay đập cái đĩa vào đầu của cậu, trách mắng: “Con còn mặt mũi để nói, chị con ở cửa hàng cực khổ trong kỳ nghỉ đông này bao nhiêu, còn con? Bàn phím chơi game trong phòng đều sắp bị con làm bung keo dán ra rồi phải không.”
Cao Hàng lập tức thể hiện tài năng của mình, âm thanh tivi chiếu tiểu phẩm xuân vãn, bầu không khí ngược lại khá hài hoà. Lâm Vi Hạ giúp cô nhỏ dọn dẹp bát đĩa xong, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, thoáng nhìn chiếc điện thoại nằm trên ga nệm màu xanh, phát hiện màn hình điện thoại không ngừng sáng lên.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Lâm Vi Hạ cầm điện thoại ngồi trên giường, đăng nhập vào wechat, phát hiện Phương Mạt Ninh Triều gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô, cô mỉm cười trả lời từng người một, tin nhắn nhóm của lớp cũng cực kỳ náo nhiệt, lão Lưu cũng hiếm khi hào phóng ở trong nhóm, phát cơn mưa bao lì xì.
Lâm Vi Hạ nhìn vài lần đang định tắt màn hình điện thoại, đôi mắt đột nhiên bắt gặp Liễu Tư Gia xuất hiện trong danh sách trò chuyện của cô, cô nhắn vào xem, là một tin nhắn có hàng loạt các lời chúc năm mới, vừa nhìn liền biết là copy trên mạng, còn chưa kịp tỉ mỉ đọc, tin nhắn bỗng nhiên bị thu hồi, giao diện trò chuyện trống không.
Lát sau, Liễu Tư Gia gửi đến một tin nhắn, giọng điệu lạnh lùng như cũ: “Trượt tay, gửi cho hàng loạt người.”
Không biết Liễu Tư Gia thật sự gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho hàng loạt người vô tình gửi đến cho cô, hay là có ý thăm dò làm hòa, Lâm Vi Hạ nghiêm túc trả lời một câu:【Tư Gia, năm mới vui vẻ.】
Sau khi gửi tin nhắn xong, Lâm Vi Hạ liền đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra cô mặc đầm ngủ bằng vải bông, trên cổ và xương quai xanh đều bị hơi nước làm cho ửng đỏ.
Tay phải của cô dùng chiếc khăn màu trắng lau tóc, một bên cầm điện thoại ngồi trước bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy Phương Mạt gửi vài tin nhắn cho cô vào nửa tiếng trước.
Phương Mạt:【Aaaa, cậu xem động thái vòng bạn bè của Ban Thịnh chưa?】
Sau đó Phương Mạt gửi ảnh chụp màn hình, Lâm Vi Hạ nhắn vào kiểm tra xem, phát hiện đây là giao diện ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Khâu Minh Hoa. Người dùng có biệt danh Ban, ảnh đại diện tối đen như mực, đăng một bức ảnh bầu trời vào ban đêm, chú thích là: Đang đợi người nào đó nói chúc mừng năm mới với tôi.
Định vị ở Canada, giọng điệu có chút không rõ ràng, càng khiến người khác thêm suy đoán. Bạn bè chung của Khâu Minh Hoa và Ban Thịnh cùng bình luận ở bên dưới, đùa giỡn hay gây rối đều có.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
A:【Người nào đó là ai?】
B:【Năm mới vui vẻ, tôi là người nào đó.】
C:【Woa, Ban Thịnh đang ở Canada hả, năm mới vui vẻ nha.】
Khâu Minh Hoa sau khi đem trạng thái này tạo mã qr xong lo sợ thiên hạ chưa đủ loạn liền chụp màn hình gửi vào nhóm nhỏ riêng tư, kết quả một đồn mười, mười đồn một trăm, đến những bạn học không có wechat của Ban Thịnh đều biết việc này.
Phương Mạt còn đang bát quái:【Vi Hạ, người nào đó— — có phải là nói cậu không? Hihihihi.】
Lâm Vi Hạ cụp lông mi đang run run, giây tiếp theo, thanh tin nhắn hiển thị một tin nhắn đến, cô bấm vào xem, là giọng điệu thờ ơ như thường ngày của Ban Thịnh, cậu nói:
【Này, người nào đó.】
Lâm Vi Hạ cầm điện thoại bắt đầu cảm thấy thân máy phát nóng, những giọt nước không ngừng dọc theo sợi tóc nhỏ xuống màn hình điện thoại, rõ ràng là cậu không nói chuyện chỉ gửi một tin nhắn, nhưng lại giống như tự động dịch sang giọng nói trầm thấp vang bên tai.
Cô ở trong cuộc trò chuyện không ngừng nhắn rồi lại xóa đi.
Điện thoại ở bên Ban Thịnh hiển thị đối phương đang nhập, giống như không khống chế được, cậu bị cái dòng chữ đang nhập này làm cho ngứa ngáy, ấn giữ mic gửi tin nhắn voice qua.
Vừa ấn thả tin nhắn voice ra, giọng nói hơi khàn của nam sinh vang vọng trong căn phòng, mang theo một sự bất lực mờ ảo:
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
【Hôm nay là Tết Nguyên Đán, tôi ở nước ngoài một mình.】
【Tôi chỉ muốn cậu nói chúc mừng năm mới với tôi.】
Lâm Vi Hạ nhớ đến bức ảnh Ban Thịnh đăng lúc nãy, bầu trời ban đêm đen kịt, không có một vì sao xuất hiện, không giống như ở nhà bên này, pháo hoa bay khắp nơi ở vịnh Lệ Giang, cực kỳ náo nhiệt.
Cô đang gõ chữ, những giọt nước trên mái tóc nhỏ xuống màn hình, phương pháp nhập nhảy không ra tiếng trung, Lâm Vi Hạ dứt khoát gửi tin nhắn voice qua.
Một giọng nói mềm mại của nữ sinh truyền qua sóng điện từ không ổn định, cô nói chuyện mang theo chút nghiêm túc, giọng điệu đứng đắn:
—— Năm mới vui vẻ, Ban Thịnh.
Sau đó Lâm Vi Hạ đi sấy tóc, lúc quay lại kiểm tra tin nhắn, phát hiện Ban Thịnh chưa trả lời tin nhắn cô, đáy lòng có một loại cảm xúc khó tả, nhưng lại không để ý nữa.
Lâm Vi Hạ lướt điện thoại, bỗng nhiên, ngón tay dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ trên điện thoại rất lâu, cả người đột nhiên ngã ra sau nằm trở lại trên giường, mùi thơm ngọt ngào của cây trái ngoài cửa sổ phả vào trong không khí, từng chút một xông vào chóp mũi, không ngừng tấn công trái tim đang đóng chặt, ngứa râm ran.
Cánh tay đặt ngang sang một bên, màn hình điện thoại đang nắm chặt sáng lên, bên trên hiển thị đối phương đã đổi biệt danh, tên wechat bây giờ của Ban Thịnh gọi là: Nghe thấy rồi.
Dường như đang truyền đạt một câu trả lời không có ai hiểu được ngoài cô