“Bẩn.” Lâm Vi Hạ thu tay của mình về.
“Tôi lại không ghét bỏ.” Giọng nói của Ban Thịnh sột soạt.
Cậu nhướng mi mắt liếc nhìn cô gái đang ở trước mặt, hôm nay Lâm Vi Hạ chạy bộ cho nên đã tháo máy trợ thính ra, mái tóc đen dài ở sau lưng như sa tanh được cô buộc lên, để lộ vầng trán trơn bóng, liên tục có những lọn tóc xòa xuống.
Cô thắt hai bím lồng đèn ở trước ngược, kết hợp với quần PE màu xanh trắng cô mặc hôm nay, vừa thanh thuần vừa hiện lên sự đáng yêu đầy sức sống.
Ban Thịnh vươn tay kéo thắt bím lồng đèn màu đen mềm mại ở trước ngực cô, ánh mắt quét qua người cô từ trên xuống dưới, thản nhiên nói:
“Làm sao ăn mặc giống một con linh vật vậy.”
Nói như vậy, nhưng lòng bàn tay sắp chạm vào bắp đùi trắng nõn, bị Lâm Vi Hạ đẩy ra: “Cậu mới là linh vật.”
“Đi thôi, đi đến bệnh viện.”
Đại hội thể thao diễn ra hai ngày nhanh chóng kết thúc, khi buổi lễ bế mạc bắt đầu, tất cả học sinh dưới khán đài đều ồn ào náo nhiệt, hiệu trưởng đang công bố bảng xếp hạng tổng thể của đại hội thể thao.
Hàng ngũ lớp 12-1, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng, nín thở chờ đợi, khi ban tổ chức ở trên sân khấu công bố —— Tổng điểm của đại hội thể thao lần này, đứng thứ nhất là lớp 12-1.
“Woa!!!”
“Trâu bò!”
“Bình thường không ra tay, ra tay một cái liền thuộc về lớp 1!”
Tập thể nhốn nháo lên, nữ sinh liên tục hò hét cười đùa, nam sinh thì đập tay ăn mừng, lão Lưu chủ nhiệm lớp đứng mỉm cười ở hàng cuối cùng.
Không biết là tên nam sinh nào bắt đầu giở trò, một người ôm đùi một bên của lão Lưu, hai nam sinh đứng ở phía sau, bọn họ cùng nhau ném lão Lưu lên trên không trung.
Lấy bọn họ làm trung tâm, càng lúc càng nhiều học sinh không sợ to chuyện, chạy đến vây vòng tròn lão Lưu, lão Lưu vẫn luôn nghiêm túc không kiềm chế được, một mặt hoảng sợ.
Mỗi khi bọn họ ném lão Lưu lên, có một nhóm người cười lớn hét lên:
“Chúng ta là lớp 12-1!”
“Chúng ta đứng thứ nhất!”
“Hạng nhất!”
Mọi người chen chúc lẫn nhau, thỉnh thoảng kề sát vai nhau.
Bởi vì có quá nhiều người ồn ào, nhân cơ hội đục nước béo cò này trả thù bạn học.
Không ngừng có người hét lớn: “Mắt kính của lão tử đâu?”
Có người nhân cơ hội để đánh bạn học: “Con mẹ nó chính mày dẫm lên kính của tao!”
“Quần áo của lão tử còn bị mày xé rách đây!” Đối phương đánh trả lại.
Lâm Vi Hạ đứng ở trong đám đông quay đầu tìm kiếm Ban Thịnh, cậu từ đầu đến cuối đều đứng ở đó.
Vừa quay đầu liền có thể nhìn thấy.
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười nhàn nhạt.
Nhiệt độ của gió vừa khéo thổi qua, bầu trời cũng xanh ngắt, tiếng cười của nam nữ sinh vang vọng khắp khuôn viên trường học.
Đây là 17 tuổi của bọn họ.
Buổi tối bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn trong thành phố, lão Lưu uống hai ngụm rượu trắng, cả người loạng choạng, lại bắt đầu phát biểu những lời khiến người khác chán ghét.
Lão Lưu ợ hai hớp rượu, một tay cầm ly rượu, tay kia chỉ vào đám học sinh đang run rẩy mở miệng: “Trong số học sinh thầy từng dẫn dắt, các em là nhóm học sinh ——”
“Tệ nhất.” Khâu Minh Hoa ném một hạt đậu phộng vào trong miệng.
Lời này lão Lưu đã nói ít nhất mười lần rồi, nói đến mức lỗ tai bọn họ đều sắp nổi vết chai, nhưng không ngờ Lưu Hi Bình cười hihi hai tiếng, lắc đầu:
“Là lứa giỏi nhất mà thầy từng dẫn dắt, ít nhất còn nằm trong top 3.”
Lời này làm cho những học sinh có mặt trong buổi tiệc vui vẻ không ngớt, bọn họ nâng ly chúc mừng, những tiếng cười và những tiếng cãi cọ va chạm vào trong ly thủy tinh.
So với sự náo nhiệt ở bên trong, bên ngoài khách sạn yên tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này, một nam một nữ đứng dựa vào trước tường nhả khói thuốc.
Ninh Triều ngậm một điếu thuốc trong miệng, nam sinh nghiêng mặt, vòng cung bên mặt cứng rắn mịn mà, cậu cầm bật lửa, bật lên ngọn lửa màu đỏ cam đưa qua.
Liễu Tư Gia cúi đầu, đôi môi đỏ mọng ngậm điếu thuốc trắng, thuốc lá sợi chạm vào lửa, khói thuốc từ từ bay lên trên.
“Cậu chạy rất nhanh.” Ninh Triều nhướng mày, xoay lật chiếc bật lửa trong tay.
Liễu Tư Gia nhả ra một làn khói, giọng nói đắc ý: “Tất nhiên rồi, tôi muốn làm gì thì phải làm tốt cho đến cùng.”
“Cậu đăng ký là vì Lâm Vi Hạ phải không, sợ không ai đăng ký sẽ khiến cậu ấy xấu hổ.”
“Liên quan gì đến cậu.” Liễu Tư Gia đáp.
Không phải, là bởi vì cậu.
Ninh Triều cúi đầu cười không phản bác lại.
Sau khi nói việc này xong, hai người đột nhiên trở nên trầm mặc, dường như không biết nói điều gì.
Nhưng bầu khí hòa hợp hiếm thấy, không như lúc trước, hai người ở cùng một chỗ chính là cục diện đối chọi gay gắt, làm thế nào cũng chướng mắt đối phương.
Một điếu thuốc rất nhanh đã hút xong, móng tay sơn gel dập tắt điếu thuốc, Liễu Tư Gia duỗi tay ra, đôi mắt hồ ly nhướng lên, nghiêm túc nhìn cậu:
“Chúng ta chính thức làm hòa nhé.”
Bắt tay không tính toán những thù hận trước đây.
Một bàn tay trắng như tuyết giơ ra, nhưng không nhận được sự phản ứng.
Liễu Tư Gia cau mày, vừa muốn thu tay về, Ninh Triều liếc nhìn một cái.
Nam sinh vươn tay ra nắm lấy lòng bàn tay của Liễu Tư Gia.
Ninh Triều đi thẳng qua người Liễu Tư Gia, không quay đầu lại đi về phía trước, vứt lại một câu: “Đi đây, nếu như lão Lưu bắt được chúng ta ở đây, tôi không muốn lại phải dính một miệng lông của cậu.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, cánh tay tôi không có lông! Tay cậu mới đầy lông đó!” Liễu Tư Gia đi theo phía sau, giọng nói bất mãn.
Một đám học sinh chuyển sang KTV hát hò.
Con người khi uống say, những sợi dây căng thẳng trong đầu óc sẽ được thả lỏng, Liễu Tư Gia uống hết ly này đến ly khác, say đến mức có thể hôn mê bất tỉnh trong giây tiếp theo.
Liễu Tư Gia gần đây say đắm điên cuồng cafe trong một thời gian dài, cô ta thích cảm giác tim đập nhanh, cảm giác chóng mặt.
Cảm giác đó, dường như hoàn toàn kiểm soát được cuộc đời của mình.
Nhưng bây giờ xem ra rượu cũng không tệ.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Liễu Tư Gia dâng lên một trận buồn nôn, bịt miệng lại chạy ra ngoài, hướng đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang ôm bồn cầu nôn mửa dữ dội.
Sau khi nôn xong Liễu Tư Gia loạng choạng đi đến bồn rửa mặt, vặn mở vòi nước, liên tục dội nước vào mặt.
Vòi nước bỗng nhiên bị tắt, không gian trở nên yên tĩnh, Liễu Tư Gia ngước đầu lên, quay đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của nữ sinh bên cạnh, nghiêm túc xin lỗi:
“Xin lỗi.”
Lâm Vi Hạ không phản ứng lại cô ta, rút một tờ giấy lau tay bản thân.
Liễu Tư Gia cũng không tức giận, Lâm Vi Hạ có quyền không chấp nhận lời xin lỗi này.
Lâm Vi Hạ vò khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác, không quay đầu lại mà rời đi.
“Tôi sẽ dùng phương thức của bản thân để bồi hoàn cho cậu.” Liễu Tư Gia hướng đến bóng lưng của Lâm Vi Hạ nói.
Bóng dáng của Lâm Vi Hạ cứng đờ, tiếp tục đi về phía trước.
Liễu Tư Gia nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm nhưng vô cùng mệt mỏi được phản chiếu trong gương, vặn mở vòi nước lần nữa.
Là từ khi nào ý thức được bản thân đã phạm sai lầm?
Là vô tình nhìn thấy được bức ảnh kia trên diễn đàn, hay là cơ thể càng ngày càng mệt mỏi?
Trong lần đại hội thể thao này Liễu Tư Gia nhìn thẳng vào nữ sinh kia một lần nữa, khi chạy bộ thân thể thiếu oxy, đầu óc trở nên trống rỗng, dường như sắp chết, người quan trọng nhất lướt qua trong đầu óc là cô ấy.
Cuối tháng, trong kỳ thi lớn và quan trọng nhất, Liễu Tư Gia bỏ thi hai môn, tất cả mọi người đều đang tham gia kỳ thi, chỉ có vị trí của Liễu Tư Gia trống không.
Bởi vì sự việc của Lâm Vi Hạ xảy ra, nhà trường đã ra lệnh đóng chặt căn phòng dụng cụ thiết bị bỏ hoang kia lại.
Liễu Tư Gia quay về nhà, trong nhà trống rỗng, không một bóng người.
Liễu Tư Gia bước vào bể bơi dưới đất trong nhà, giơ tay đóng cánh cửa lại, cánh cửa két két một tiếng, Liễu Tư Gia ôm đầu gối ngồi xổm trong bể bơi dưới lòng đất, bây giờ là mùa đông, cực kỳ âm u lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua, càng chìm vào bóng tối, Liễu Tư Gia nghĩ ngợi:
Cô ấy có phải cũng sợ hãi như vậy?
Cô ấy có phải cũng rất buồn không?
Cả một buổi tối, Liễu Tư Gia dựa vào tường, đôi môi tái nhợt vì lạnh, Liễu Tư Gia vừa mệt vừa đói, ngất đi vài lần.
Liễu Tư Gia lấy điện thoại từ trong túi ra, đăng nhập vào diễn đàn khuôn viên trường học của Thâm Cao.
Đó là bức ảnh Liễu Tư Gia vô tình nhìn thấy trên bài đăng được bàn tán nhiều nhất trước đại hội thể thao, bây giờ lấy ra xem thêm một lần nữa.
Chủ nhân của bức ảnh là hai nữ sinh.
Khi đó đang trong tiết học thể dục, Liễu Tư Gia đang tự tập luyện cho bài kiểm tra 100m, cô luôn có yêu cầu cao đối với bản thân, chạy ngắn là điểm yếu của cô, cho nên cô chỉ có thể tập luyện nhiều lần.
Khi chạy nước rút cuối cùng, Liễu Tư Gia vẻ mặt căng thẳng chạy về phía trước, lọn tóc đuôi ngựa được buộc cao bị gió thổi lên khuôn mặt đẹp đẽ, nhìn thấy Lâm Vi Hạ đang đứng ở điểm cuối cùng ôm áo khoác lặng lẽ chờ đợi, ánh mắt liền trở nên dịu lại.
Lâm Vi Hạ cũng mở đôi mắt màu hổ phách đợi cô chạy qua.
Bức ảnh được chụp vào khoảnh khắc này.
Mà tiêu đề là —— Cô, cô ấy.
Một giọt nước mắt pha lê rơi xuống bức ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại, nhanh chóng làm mờ đi tầm nhìn trước mắt.
Lâm Vi Hạ có lẽ sẽ không tha thứ cho cô nữa.
Nhưng cô phải trả lại cho cô ấy.
Liễu Tư Gia đã tự nhốt mình từ trưa đến 11 giờ tối, đem bản thân nhốt gấp đôi thời gian, bảo mẫu đến nhà dọn dẹp không tìm thấy người, lựa chọn báo cảnh sát xử lý.
Cuối cùng khi bảo mẫu định thay nước lau dọn cho bể bơi ở dưới lòng đất, đem người lật lại, lúc phát hiện ra, Liễu Tư Gia đã ngất xỉu rồi.
Khi lão Lưu biết được việc này, hung dữ phê bình Liễu Tư Gia một trận, đem hai tờ giấy trắng trả lại cho cô ta.
Khi Ôn Lê Diễm nhìn thấy bảng điểm của Liễu Tư Gia có hai môn bị điểm 0, không có bất kỳ phản ứng nào, quay người lại hung dữ giơ tay lên tát con gái ruột của mình một bạt tai.
Cơ thể của Liễu Tư Gia vốn đã yếu ớt, cả người không đứng vững trọng tâm liền ngã nhào xuống đất, gò má trắng nõn xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi, khóe miệng rỉ một vết máu.
“Phế vật.” Ôn Lê Diễm lạnh lùng nhìn Liễu Tư Gia từ trên cao.
Sau đó, Liễu Tư Gia không đến lớp một tuần.
Khi Lâm Vi Hạ biết được việc này chẳng nói câu nào, nhưng cây bút chì mà cô đang viết bị gãy làm đôi.
*
Sau khi cuộc thảo luận sóng gió qua đi, tất cả mọi người hồi tâm bắt đầu dốc hết tinh thần đổ vào việc học, học tập ở đây là chỉ chuyên tâm vào việc riêng của bản thân, nhưng bầu không khí trên lớp đã hòa hợp hơn rất nhiều.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến tháng 11.
Lâm Vi Hạ cũng đang nghiêm túc ôn tập, nhưng cô gặp phải một chuyện khó xử, hóa ra giáo viên mà cô quen biết trong cuộc thi ở Bắc Kinh đã tiến cử cô tham gia biểu diễn trong một sự kiện của nhãn hàng bên đó.
Cô cầm giấy mời suy nghĩ cả một ngày, quyết định từ chối.
Ban Thịnh đang cầm một cây bút dạ đánh dấu những thứ trên quả địa cầu của mình, nghe thấy tin tức này nhướng mí mắt nhìn cô một cái, hỏi cô.
“Tại sao thích đàn cello?”
Lâm Vi Hạ sững sờ một lúc, giọng nói nhàn nhạt: “Khi còn nhỏ tai phải bị mất đi thính giác, cũng có thể vì do môi trường xung quanh, tính cách luôn rất cô độc, nói ở mức độ lớn thì là ——”
“Âm nhạc đã cứu vãn tôi.”
Cô quả thực đã dựa vào âm nhạc để chống đỡ đến tận bây giờ, Lâm Vi Hạ dùng giọng nói qua loa để nói ra những lời này, nhưng Ban Thịnh biết, đàn cello đối với cô rất quan trọng.
“Vậy tại sao từ chối?” Ban Thịnh hỏi.
Lâm Vi Hạ chống cằm, cười một cái: “Bởi vì tôi tương đối thực tế, không phải là người sẽ sống trong truyện cổ tích.”
Lâm Vi Hạ biết, sau này đem nó trở thành chuyên ngành, theo đuổi ước mơ là điều không thể, điều kiện trong nhà cô không cho phép, mà cô cũng sẽ không làm như vậy.
Thỉnh thoảng có thể được biểu diễn đàn cello là rất tốt rồi, âm nhạc đối với cô mà nói, là một nơi nương tựa, là liều thuốc sẽ chữa lành mọi thứ.
“Trong hiện thực cũng có âm nhạc, nghe tôi nói,” giọng nói Ban Thịnh dừng lại, “đời người rất khó gặp được chuyện hoặc người mình thích.”
“Gặp được rồi thì phải nắm bắt lấy.”
Lâm Vi Hạ bị lời nói của Ban Thịnh thuyết phục, ngón tay vô thức xoa nắn ba chữ Lâm Vi Hạ được in trên thư mời, đầu ngón tay trở nên bỏng rát.
Cuối cùng Lâm Vi Hạ thay đổi chủ ý, liên hệ với giáo viên bên Bắc Kinh nói