Bầu không khí quyến rũ quấn chặt lấy hai người, âm thanh hít thở được khuếch đại, ánh sáng chiếu xuống đất, hai bóng người dần dần dựa vào nhau, bàn tay đặt trên eo cô càng lúc càng siết chặt, chiếc mũi cao của nam sinh chạm vào khuôn mặt của Lâm Vi Hạ, giống như một luồng điện, ngứa lại tê dại.
Các ngón chân của Lâm Vi Hạ duỗi thẳng ra, hai tay đặt trên ngực của nam sinh, hai đôi môi đang từ từ tiến lại gần, khi sắp dán vào nhau——
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên, bầu không khí mập mờ bị đánh vỡ trong chốc lát, nam sinh rời khỏi, buông hai cánh tay đặt trên eo cô, lùi về sau hai bước, lười biếng dựa lưng vào tường.
Lâm Vi Hạ chỉnh sửa lại quần áo bị kéo loạn, đi đến trước cửa, mở ra một khe hở, hỏi :
"Có chuyện gì vậy?"
"Cái đó Vi Hạ, cậu có đem dây sạc không?" Bạn học hỏi.
"Có, để tớ lấy cho cậu." Lâm Vi Hạ đáp.
Lâm Vi Hạ trở lại phòng, lấy sợi dây cáp sạc màu trắng trong túi ra, cuộn tròn lại đưa cho đối phương.
Bởi vì tình tiết phát sinh đột ngột này, Ban Thịnh bảo Lâm Vi Hạ đi tắm trước, cuối cùng hai người tự nằm trên giường riêng của mình.
Khi chuẩn bị đi ngủ, Lâm Vi Hạ trở người, định tắt ngọn đèn cuối cùng trên đầu giường.
Ban Thịnh bất thình lình lên tiếng :
"Đừng tắt."
Lâm Vi Hạ sững sờ, nói : "Được."
Sau khi trở về, mối quan hệ của hai người tốt hơn trước rất nhiều, cũng tìm thấy được một chút ăn ý của lúc trước. Lâm Vi Hạ bắt đầu chủ động gửi tin nhắn cho Ban Thịnh.
Nội dung tin nhắn đều là những thứ rất đơn giản thường ngày, khi Lâm Vi Hạ nằm ở nhà nghỉ ngơi, Thịnh Hạ sẽ nhảy lên trên sofa, ngoan ngoãn nằm phát ngốc trên ngực cô.
Lâm Vi Hạ sẽ đem áo khoác đắp lên người và trên lông của Thịnh Hạ, chụp một tấm hình của Thịnh Hạ gửi cho cậu, kèm theo câu tái bút :
【Ảnh chụp print club* của Thịnh Hạ [Hi]】
*Print club : Loại ảnh chụp từ trong buồng chụp ảnh ở trong siêu thị.
Hoặc là nhìn thấy hoàng hôn đẹp mê người, hoa vừa nở, Lâm Vi Hạ đều sẽ gửi cho Ban Thịnh. Cậu nhìn thấy tin nhắn căn bản sẽ trả lời, nhưng có khi trả lời rất muộn, khi đó Lâm Vi Hạ đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Thứ tư, Lâm Vi Hạ và Môn Tử cùng nhau đến căn tin ăn cơm, vừa đặt khay cơm xuống, Lâm Vi Hạ nhớ đến chụp bức ảnh gửi cho Ban Thịnh, đồng thời gõ chữ trong cuộc trò chuyện gửi qua.
Xia :【Hôm nay tôi ăn mì lạnh gà xé, còn cậu?】
Một lúc sau, màn hình điện thoại sáng lên, Lâm Vi Hạ vừa cầm đũa lên lại đặt xuống, nhấn vào xem, lời nói của Ban Thịnh luôn ngắn gọn không phí lời.
Ban :【Mì.】
Môn Tử ngồi bên cạnh cảm thấy không vừa ý, trực tiếp giựt lấy điện thoại của cô, nói : "Bữa cơm này cậu còn ăn nữa hay không? Mắt đều sắp rớt vào điện thoại rồi."
"Tiểu Tử, cậu đưa điện thoại cho tớ, tớ còn chưa trả lời tin nhắn của cậu ấy." Lâm Vi Hạ chắp hai tay, dùng đôi mắt sáng long lanh lại sạch sẽ nhìn Môn Tử, đáy máy hiện lên sự cầu khẩn.
Môn Tử lập tức bị mềm lòng, cái người Lâm Vi Hạ tính cách luôn lạnh nhạt, bề ngoài lại xinh đẹp như vậy, chỉ cần hơi nũng nịu một chút, đừng nói nam sinh chống đỡ không nổi, đến nữ sinh như cô còn chịu không được.
"Được được, nhưng trả lời xong cậu phải ăn cơm ngay cho tớ." Môn Tử đưa điện thoại cho cô.
Lâm Vi Hạ lập tức gật đầu, nhận lấy điện thoại trả lời tin nhắn Ban Thịnh, gõ chữ trong tin nhắn.
Xia :【Buổi chiều cậu có tiết không.】
Ban :【Có một tiết.】
Lâm Vi Hạ đọc tin nhắn, đầu ngón tay do dự một lúc, tiếp tục hỏi cậu :
Xia :【Vậy buổi chiều có muốn cùng nhau ăn cơm không?】
Tin nhắn sau khi gửi đi, Ban Thịnh không trả lời lại, màn hình điện thoại tối xuống, Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm một góc của điện thoại, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của của Môn Tử, cười trừ, đặt điện thoại xuống cầm đũa lên :
"Được được, tớ ăn đây."
Nhưng ngay cả khi đang ăn, tâm trí của cô từ đầu đến cuối đều đặt trên tin nhắn, khi Môn Tử nói chuyện Lâm Vi Hạ vừa nghe vừa nhìn trộm xem điện thoại có sáng lên hay không.
Sau khi ăn xong, điện thoại phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đến, nhấn vào xem, Ban Thịnh trả lời cô.
Ban :【Được.】
Sau khi rửa tay xong, cô vào phòng học nghỉ ngơi, học xong hai tiết tâm lý học liên tiếp cuối cùng cũng tan học, Lâm Vi Hạ ôm sách vở đi theo dòng người bước ra khỏi lớp học.
Nhiệt độ hôm nay lạnh ba độ, bầu trời âm u, tiếng gió thổi qua đều là đứt đoạn. Lâm Vi Hạ đứng ở trước cửa căn tin đợi người.
Hôm nay cô mặc chiếc áo khoác vải mohair tông màu đen trắng, đôi chân dài thẳng tắp dưới chiếc quần dài màu đen, chiếc khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt xa cách.
Thanh lạnh lại động người.
Khiến cho người qua đường thường xuyên liếc nhìn nhưng lại không dám tiến lên xin wechat của cô. Lâm Vi Hạ đợi khoảng năm phút, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Ban Thịnh hôm nay mặc chiếc áo khoác màu đen, càng tôn lên cả người cậu thêm thẳng tắp, dáng người cao lớn thon gầy, bàn tay ẩm ướt đang kẹp điếu thuốc, vẫn là tư thế thờ ơ đi về phía cô, ánh sáng đỏ tươi của những đầu ngón tay dưới phông nền trắng sẫm, cô luôn cảm thấy——
Cảnh tượng này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô rất nhiều lần.
Cậu đi về phía cô.
Cô đang đợi cậu.
Ban Thịnh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô :
"Đợi rất lâu rồi?"
Lâm Vi Hạ lắc đầu nói : "Không có, chỉ năm phút."
Hai người kề vai đi vào căn tin, hai người họ đều là những người có vẻ bề ngoài cực kỳ nổi bật trong đám đông, vừa bưng khay đồ ăn ngồi xuống, liền thu hút sự chú ý dồn dập của các sinh viên khác.
Lâm Vi Hạ chỉ gọi hai món, một món là thịt bò xào cần tây, món còn lại là trứng chiên hành tây, còn có một phần canh rong biển sườn heo.
Ban Thịnh tùy tiện gọi vài món, "leng keng" một tiếng, đặt khay thức ăn xuống bàn, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Lâm Vi Hạ nhớ đến lúc còn ở cao trung, khi hai người cùng nhau ăn cơm, cậu và cô đều thích ăn thịt bò xào cần tây, mỗi lần đều gọi món ăn tương tự giống nhau.
Nhưng vừa rồi khi cô đi đến cửa sổ gọi món, phần thịt bò xào cần tây cuối cùng đã bị cô lấy đi, khay thức ăn của Ban Thịnh không có món này, mà là món khác.
Nghĩ đến đây, Lâm Vi Hạ cầm đũa lên gắp một nửa thịt bò cần tây vào khay đồ ăn của Ban Thịnh. Cậu đang cúi đầu chậm rãi uống canh, nhìn thấy động tác của Lâm Vi Hạ thì nhướng mày.
"Cậu không phải rất thích ăn cần tây sao? Lúc ở cao trung thấy cậu thường xuyên ăn những món giống tôi." Lâm Vi Hạ nói.
Ban Thịnh chớp mắt hiểu ra, lông mi đen dài che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, cầm đũa gắp một miếng cần tây cho vào miệng, hai má chậm rãi chuyển động, nói :
"Cũng không tệ."
Hai người ăn cơm được một nửa, đột nhiên có người ôm một xấp tờ rơi dày cộp, lấy ra hai tờ đặt lên trên bàn của hai người, nhiệt tình nói :
"Mời học trưởng học tỷ xem một chút, hoan nghênh hai anh chị tham gia!"
Lâm Vi Hạ cầm tờ đơn lên xem một cái, là hoạt động "Chạy đêm huỳnh quang" do các sinh viên đại học Bắc Đại tổ chức, từ hồ Ngân của đại học Bắc Đại chạy đến ngọn núi Li Ngạn, mất tầm khoảng một tiếng đồng hồ.
Tương đương với một cuộc chạy marathon tầm ngắn.
Lâm Vi Hạ đang nghiêm túc đọc quy tắc tham gia được viết ở bên trên, Ban Thịnh đặt bát canh xuống, ngước mắt nhìn cô một cái, mở miệng :
"Cậu không được."
Lâm Vi Hạ vốn dĩ không muốn tham gia, bị cậu nói như vậy, thế là hỏi :
"Sao không được?"
"Cao trung." Ban Thịnh đưa ra hai chữ.
Cậu hiểu rõ Lâm Vi Hạ, thể lực của cô không tốt, chạy ngắn thì có thể, nhưng chạy dài thì không được.
Ban Thịnh vừa nói như vậy, Lâm Vi Hạ nhớ đến chuyện chạy tiếp sức ở cao trung, cô quả thực chạy không được tốt lắm, nhưng cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Ngữ khí của Ban Thịnh không tỏ ra xem thường Lâm Vi Hạ, nhưng cậu nói cô không được, cái thái độ chắc chắn đó khiến Lâm Vi Hạ nổi lên sự hiếu thắng.
"Tôi muốn tham gia." Lâm Vi Hạ nói.
Ban Thịnh nhướng mày, xoay chiếc nhẫn ở ngón trỏ, chậm rãi nói :
"Tùy cậu."
Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn mà cậu xoay ở ngón trỏ, bỗng nhiên rung động, mở mắt nhìn cậu nói :
"Nếu như trong cuộc thi lần này tôi giành được giải nhất, cậu tặng tôi chiếc nhẫn đó, được không?"
Động tác của Ban Thịnh dừng lại, cậu nhìn chiếc nhẫn bạc, cảm xúc trong đáy mắt vụt qua.
Cả hai người đều nhớ lại cuộc trốn chạy bên bờ biển năm lớp 12, cô xin cậu chiếc nhẫn đó. Cuối cùng hai người kết thúc không mấy tốt đẹp, khi Lâm Vi Hạ rời đi cũng không dám xin cậu chiếc nhẫn nữa.
Mà bây giờ, Lâm Vi Hạ lại chủ động cố gắng biến sự hối tiếc thành viên mãn.
"Có được không?" Lâm Vi Hạ hỏi cậu.
Ban Thịnh cuối cùng cho cô một đáp án không rõ ràng, cúi đầu uống một hớp canh, nói :
"Cậu giành được giải nhất rồi nói sau."
Sau khi Lâm Vi Hạ quay trở về nhà, cô nghiên cứu các quy tắc của cuộc thi, sau đó bắt đầu báo danh.
Đến bước này, mỗi ngày sau giờ học Lâm Vi Hạ đều sẽ đến sân thể dục của đại học Bắc Đại chạy nửa tiếng đồng hồ để rèn luyện khả năng chịu đựng của mình.
Thực ra cô cảm thấy chạy bộ cũng giống như học tập và đời người, có sự nhẫn nại, từ từ cố gắng là được.
Cuộc thi chạy đêm huỳnh quang được tổ chức vào thứ sáu tuần sau, hồ Ngân của trường học chật kín người, có hai đội ngũ hoành tráng, ngoài thí sinh và trọng tài ra, còn có rất nhiều khán giả đến cổ vũ và theo dõi cuộc đua.
Sau khi trời đổ mưa cả một tuần, thời tiết bỗng trở nên khô hanh, nắng ráo nhưng vẫn rất lạnh.
Lâm Vi Hạ mặc bộ quần áo thể thao màu xanh lá cây và màu trắng, cô tháo máy trợ thính ra, tóc búi cao lên, để lộ vầng trán đầy đặn, hai bên thái dương liên tục có những sợi tóc con xòa xuống, cả người thoạt nhìn rất sáng sủa lại xinh đẹp.
Cô đút hai tay vào túi, lặng lẽ nhìn đám đông xung quanh đang quan sát bên ngoài vòng tròn màu vàng, có những chàng trai đang cổ vũ cho bạn gái của mình, cũng có những người bạn thân tụm lại một chỗ vừa uống nước vừa nói chuyện.
Xung quanh rất náo nhiệt, khuôn mặt cũng rất nhiều, Lâm Vi Hạ nhìn những người đứng cổ vũ bên ngoài một vòng, không nhìn thấy Ban Thịnh.
Thực ra trước khi xuất phát ba tiếng, Lâm Vi Hạ đã gửi tin nhắn cho Ban Thịnh, hỏi :
【Cậu có muốn đến xem tôi tham gia cuộc thi không?】
Kết quả đến bây giờ Ban Thịnh cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Lâm Vi Hạ có chút ngẩn ngơ nghĩ, đây đã là một canh bạc rồi. Cô đang đánh cược xem bản thân có thể giành được hạng nhất, sau đó lấy được chiếc nhẫn của Ban Thịnh hay không.
Thực ra không nhìn thấy cậu đến, nói không thất vọng là giả. Có thể Ban Thịnh vốn dĩ không quá coi trọng canh bạc này.
Chỉ có cô quan tâm.
"Đang nghĩ cái gì vậy?" Môn Tử vỗ vai cô.
Lâm Vi Hạ hoàn hồn lại , mỉm cười : "Không có gì, chỉ là đang nghĩ tớ có thể giành được hạng nhất không."
"Cậu tất nhiên có thể! Chị em của tớ là người lợi hại nhất!" Môn Tử lập tức khen ngợi.
Trọng tài đội nón liên tục thổi còi, nhân viên công tác cũng bắt đầu thu dọn sân, các vận động viên cũng chuẩn bị đứng vào vị trí của mình.
"Đùng" tiếng súng vang lên, các thí sinh bắt đầu chạy về phía trước. Mỗi người đều có cách chạy của riêng mình, Lâm Vi Hạ cũng vậy.
Cô chạy trên đường đua màu đỏ ở trong cùng, cả quãng đường chạy bộ không ngừng có các khán giả chạy ra cổ vũ.
Chạy được nửa chặng đường, Lâm Vi Hạ không xem như bị rớt lại ở phía sau, cô hít thở sâu nheo mắt nhìn, bản thân có lẽ ở vị trí giữa đường đua. Nhưng càng chạy về phía sau, ngưỡng cửa chịu đựng của Lâm Vi Hạ càng giảm xuống, trên trán đổ ra lớp mồ hôi, nhịp tim cũng bắt đầu đập loạn xạ.
Lâm Vi Hạ chỉ có thể cố gắng duy trì hít thở, khua cánh tay chạy về phía trước.
Bầu trời tỏa ra màu xanh đậm mờ ảo, những ngọn đèn trắng treo bên đường, chiếu sáng con đường ở dưới chân. Gió đông thổi qua, Lâm Vi Hạ đã không còn cảm nhận được cái lạnh nữa, chạy lâu như vậy khiến toàn thân cô đổ đầy mồ hôi vì nóng.
Lâm Vi Hạ cảm thấy thân thể đang dần dần kiệt sức, luôn cảm thấy con đường ở dưới chân dài đằng đẵng, nhưng cô vẫn kiên trì như cũ, khẽ mở miệng để gió tràn vào họng, cổ họng của cô khô rát rất lợi hại.
Cô vẫn cố gắng chạy về phía trước, bình phục hô hấp của mình, nào biết vừa chạy đến khúc cua, tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại, cảnh tượng trước mắt liền biến mất, trong lòng Lâm Vi Hạ hoảng sợ, ở đây vậy mà có ngọn đèn bị hư hỏng.
Trước khi tham gia cuộc thi, cô đã hỏi kỹ ban tổ chức về địa điểm tổ chức mới báo danh tham gia.
Lâm Vi Hạ đang mở mắt cố gắng phân biệt con đường phía trước, đột nhiên giẫm phải một tảng đá trơn truột, chân bị vấp, mất đi thăng bằng, cả người mất kiểm soát ngã xuống dưới đất, khuỷu
tay và đầu gối ma sát với những tảng đá sắc bén, cơ thể truyền đến cơn đau nhức thấu tim.
Lâm Vi Hạ cố gắng bò dậy, nhưng dùng lực thế nào cũng không đứng dậy được, dứt khoát ngồi dưới đất kiểm tra vết thương.
Từng người ở phía sau lần lượt vượt qua cô, cũng có thí sinh có lòng tốt khi chạy ngang qua Lâm Vi Hạ, hỏi : "Bạn học, không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Vi Hạ nói.
Tầm nhìn của Lâm Vi Hạ rất tối, cô nhọc nhằn lật khuỷu tay lại, nhìn thấy phần da thịt bị đỏ ửng ở bên trên thì hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn bất tận không ngừng nổi lên, khiến cả người cô có chút chán nản, cũng thất vọng.
Cuộc thi chỉ còn lại một phần ba chặng đường, cô còn chưa chạy xong.
Cậu cũng không đến.
Lâm Vi Hạ khịt mũi, cảm thấy bản thân thật vô dụng, nhẫn lấy không được, còn khiến bản thân trở thành bộ dạng nhếch nhác như vậy.
Lâm Vi Hạ ôm lấy khuỷu tay, muốn giơ tay lên vỗ vào mặt của mình, ép sự ươn ướt ở vành mắt không được chảy ra, làm sao mà ngày càng lớn, cô càng trở nên yếu ớt như vậy.
Cô đang âm thầm thất vọng, đột nhiên cảm thấy một bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ xuống, giống như ôm Lâm Vi Hạ vào trong lòng.
Mùi hương gỗ mun lành lạnh quen thuộc.
Lâm Vi Hạ ngẩng mặt lên, phát hiện Ban Thịnh thế mà đang ngồi xổm trước mặt cô, cánh tay chống trên đầu gối, biểu tình u ám không rõ ràng, tia sáng nghỉ ngơi trên khuôn mặt của cậu, vẻ mặt lạnh lùng tràn ra một chút bất lực.
"Không phải đã nói giành hạng nhất sao?" Ban Thịnh thản nhiên hỏi cô.
"Tôi——xin lỗi nha, nói được nhưng không làm được." Lâm Vi Hạ cụp mắt xuống, kéo khóe miệng.
Bên cạnh liên tục có người chạy ngang qua, bọn họ đột nhiên nhìn thấy chàng trai cao 1m87 xuất hiện ở bên đường, bóng lưng đẹp, góc nghiêng cũng đẹp, khí chất lạnh lùng lại ngầu, có chạy thế nào cũng không xê dịch được bước chân.
"Mày con mẹ nó đến tham gia cuộc thi hay là nhìn trai đẹp vậy, mau chạy thôi!" Đồng bọn thúc giục nữ sinh.
"Tao xem một chút không được à, rất lâu rồi tao chưa thấy trai đẹp, tao muốn rửa mắt."
"Có đẹp thì cũng không phải của mày, không nhìn thấy trong mắt của trai đẹp chỉ nhìn chằm chằm nữ sinh kia à."
Vài tiếng bước chân vội vã rời đi. Lâm Vi Hạ ngồi dưới đất khôi phục lại sức lực, đang định vật lộn cố gắng đứng dậy, kết quả hai chân của cô đập vào không trung, Ban Thịnh cúi người qua, lòng bàn tay rộng rãi của cậu ôm lấy eo cô, tay kia xuyên qua khuỷu tay của cô, dễ như trở bàn tay ôm cô vào trong lòng, sải bước đi về phía trước.
Lâm Vi Hạ giật mình hét lên một tiếng, vẻ mặt luôn bình tĩnh không kìm được lúc này, nhỏ tiếng nói :
"Rất nhiều người."
"Vậy tôi vứt cậu xuống." Ban Thịnh cợt nhả cười, không hề cho cô một chút thể diện nào.
Cảm nhận được lớp vải trên ngực mình bị siết chặt, Ban Thịnh cảm nhận được sự bất mãn của Lâm Vi Hạ, cười hừ một tiếng, yết hầu chậm rãi chuyển động, có ý chỉ ra :
"Hôm nay không đội mũ."
Cao trung lần đó cậu thiếu niên cõng cô về nhà, biết cô xấu hổ, cởi chiếc mũ lưỡi trai xuống đội lên đầu cô.
Lâm Vi Hạ cũng nhớ đến chuyện này, ngón tay bấu chặt lớp áo của cậu. Cô dựa vào lồng ngực rộng lớn của Ban Thịnh, cảm nhận được nhịp tim đập rất nhanh, nguồn nhiệt trên người cậu thiêu đốt cô, nơi dựa vào cậu tê dại, chi chít giống như bị điện giật, cực kỳ bỏng rát.
Lâm Vi Hạ sợ bị rớt xuống dưới, đặt hai tay lên trên cổ của cậu, lòng bàn tay áp vào da thịt, cảm nhận được sự dao động khi cậu nuốt nước bọt.
Thân thể của Ban Thịnh có chút cứng đờ, cổ họng phát ngứa, ôm chặt cô tiếp tục đi về phía trước, cũng không quan tâm đến ánh mắt của những người qua lại.
Trên đường đi, giọng nói của cậu dừng lại, cười nhẹ : "Đoán được cậu sẽ thua."
"Tại sao?" Lâm Vi Hạ hỏi.
Ban Thịnh nhướng mày không tiếp lời, từ lúc Lâm Vi Hạ báo danh cậu đã kết luận được cô không thể chạy, cho dù các ngọn đèn trên đường đua sáng trưng.
Người có chứng quáng gà còn chạy cái gì.
Ban Thịnh ôm Lâm Vi Hạ đi đến lối ra vào, cúi người đặt cô vào ghế lái phụ, vòng qua một bên, mở cửa xe nhấc chân ngồi vào trong, đặt tay lên vô lăng, khởi động động cơ. Chiếc xe GTR phát ra tiếng nổ mạnh mẽ, giống như một ảo ảnh trên dây nỏ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của người qua đường.
Xe chạy đến gara dưới tầng hầm của bệnh viện, sau khi đỗ xe, Ban Thịnh đưa người đến khoa cấp cứu, Lâm Vi Hạ ngồi trên chiếc ghế dựa màu xanh, Ban Thịnh nhanh chóng gọi y tá đến, quay lại đứng trước mặt cô, mở miệng :
"Một lát nữa y tá đến xử lý vết thương cho cậu."
Ban Thịnh xoay người muốn đi, phát hiện có một bàn tay đang túm lấy vạt áo của mình, lớp vải màu đen bị nắm thành một cục trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn cô.
Lâm Vi Hạ ngước khuôn mặt sáng như ngọc lên, đôi mắt hết sức trong veo, cô không nói chuyện, chỉ nhìn cậu như vậy, đôi mắt hiện lên một chút nhút nhát.
Ban Thịnh vừa chạm mắt với cô liền hiểu cô có ý gì, cười nhẹ một tiếng, nhướng mày :
"Muốn tôi dỗ cậu?"
"Ừm." Lâm Vi Hạ gật đầu.
Ở một vài khía cạnh cô rất mạnh mẽ, nhưng trên phương diện đau đớn về thể xác như băng bó vết thương cô có chút yếu ớt. Về điểm này Lâm Vi Hạ ngược lại chưa từng thay đổi.
Ban Thịnh thu lại ánh mắt trên mặt cô, chậm rãi lên tiếng :
"Nhưng tôi phải đi nộp tiền."
Lâm Vi Hạ buông bàn tay đang nắm chặt áo của cậu ra, gật đầu nói được. Nam sinh ở trước mặt quay người, rời đi. Trên gương mặt của cô không lộ ra bất kỳ biểu tình không vui vẻ nào, chỉ là trong lòng có chút mất mát.
Cậu bây giờ đều không dỗ cô nữa.
Hai cánh tay mảnh khảnh chống trên ghế, hàng lông mi đen nhánh rũ xuống, thất thần suy nghĩ điều gì đó.
Tầm mắt của cô đột nhiên tối sầm lại, chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống phủ lên đầu cô, lớp vải có chút cứng ngắc bao bọc lấy toàn thân, chóp mũi nồng nặc mùi thuốc lá nhàn nhạt từ áo khoác của nam sinh.
Toàn là hơi thở của cậu.
Khiến người khác hít thở khó khăn.
Y tá rất nhanh đã đi qua, xử lý vết thương cho cô, bởi vì ánh mắt tiếp xúc với điểm mù, Lâm Vi Hạ chỉ cảm thấy đầu gối, khuỷu tay truyền đến cảm giác mát lạnh, sau đó là cơn đau nhức.
Cuối cùng thì cảm giác này cũng nhanh chóng trôi qua.
Sau khi xử lý vết thương xong, Lâm Vi Hạ vén chiếc áo khoác ở trên đầu ra, ôm nó ở trong lồng ngực, nói một tiếng cảm ơn với y tá.
Y tá đem bông khử trùng vứt vào thùng rác, mỉm cười nói với Lâm Vi Hạ : "Đừng khách sáo, chồng của em đặc biệt dặn dò chị, khi bôi thuốc cho em thì nhẹ nhàng một chút."
Hai chữ "chồng"* khiến khuôn mặt của Lâm Vi Hạ nóng bừng, cô vội vàng giải thích : "Không phải, bọn em vẫn đang học đại học——"
*Tiếng trung hai chữ: 老公.
"Oh, vậy bạn trai phải không, sau này cũng là chồng em thôi, em xem cậu ấy quan tâm em như vậy." Y tá trêu chọc cô.
Y tá sắp xếp mọi thứ xong, đem chiếc giỏ đựng thuốc rời đi. Lâm Vi Hạ ngắm nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng xếp hàng ở cửa sổ cách đó không xa.
Hai người hiện tại là mối quan hệ gì?
Dường như cái gì cũng không phải. Tất cả đều không rõ ràng.
Ban Thịnh thanh toán viện phí xong thì quay trở lại, cậu nhét hai túi thuốc vào tay Lâm Vi Hạ, định khom lưng nắm cánh tay cô để đưa người về nhà. Chiếc áo khoác màu đen trong tay của Lâm Vi Hạ phát ra âm thanh rung, cô mò vào bên trong, lấy điện thoại đưa cho cậu, cũng nhìn thấy người gọi đến hiển thị trên màn hình, ánh mắt liền thay đổi.
Ban Thịnh nhận lấy, nhấn nghe, sau đó đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
Khoảng năm phút sau, Ban Thịnh quay trở lại, mặc áo khoác vào, kéo Lâm Vi Hạ đứng lên, dẫn cô đi ra ngoài, đôi môi mỏng khép mở :
"Gọi cho cậu chiếc xe rồi, đang dừng ở bên ngoài, tôi còn có việc."
Ý nghĩa tại ngôn là để cô trở về nhà một mình.
Lâm Vi Hạ không tiếp lời, gật đầu. Hai người đi sát bên nhau, nhưng bầu không khí có chút lạnh lẽo, vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, liền có tiếng gió rít truyền đến, cuộn thêm những hạt cát mịn, Lâm Vi Hạ đưa tay lên che mắt, nhân cơ hội lặng lẽ tách ra khỏi bàn tay của Ban Thịnh.
Lâm Vi Hạ bước khập khiễng đi trên đường, khoảng trống giữa hai người đủ để chứa một người khác đứng vào. Ban Thịnh nhìn cô không nói gì.
Cô rõ ràng là đang tức giận.
Ban Thịnh cũng không bước lên đuổi theo cô, dường như lười biếng cho phản ứng, cậu lấy một điếu thuốc marlboro từ trong lòng bàn tay ra, cắn vào miệng, ngọn lửa màu đỏ cam bật ra khỏi lòng bàn tay, đường nét khuôn mặt của cậu hết sức gọn gàng.
Đến hút thuốc còn đẹp như vậy.
Chiếc xe taxi màu vàng đỗ cách đó không xa, Ban Thịnh dừng lại giơ tay lên, chiếc xe chậm rãi chạy về hướng bọn họ. Lâm Vi Hạ không dừng lại, tăng tốc bước về phía chiếc taxi.
Bàn tay trắng nõn kéo mở cửa xe, Lâm Vi Hạ cúi người ngồi vào bên trong, cô dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hôm nay trôi qua thật tồi tệ và mệt mỏi.
Tài xế hỏi cô đi đâu, Lâm Vi Hạ mở mắt báo địa điểm. Giọng nói vừa dứt ra, cửa xe "bốp" một tiếng bị mở ra, gió luồn vào bên trong, kèm theo tiếng còi vang của những chiếc xe chạy ngang qua ở bên ngoài.
Nam sinh nghiêng người lười biếng ngồi vào bên trong, áo khoác gió kéo lên đến xương quai xanh, ánh sáng bên ngoài cửa xe vừa vặn chiếu vào, rọi lên hình xăm bươm bướm màu đen trên người cậu, quen thuộc lại lạnh lẽo.
Tài xế khởi động xe chạy về phía trước, hai người đều không nói lời nào, tay của Lâm Vi Hạ đang đặt trên ghế, đột nhiên bị một bàn tay thon dài nắm lấy, sau đó cảm nhận được cậu tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình ra, vừa nắm lấy tay cô vừa đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay của cô.
Động tác của Ban Thịnh chậm rãi, ngón tay của hai người đan xen vào nhau, da thịt chạm da thịt, cuối cùng cậu đeo chiếc nhẫn bạc vào tay cô. Giọng nói thản nhiên của nam sinh lộ ra một chút than vãn lại kèm theo sự nuông chiều :
"Sao càng ngày càng giống trẻ con vậy."