Nhà vệ sinh rất rộng, câu nói này không ngừng vang vọng lại. Giọng nói của Lâm Vi Hạ lạnh nhạt, cô ngẩn người nhìn chằm chằm điểm đen trên trên bức tường trắng ở phía đối diện, khi cô nói ra câu này không thể tưởng tượng ra biểu tình của cậu.
Lâm Vi Hạ cảm nhận được cơ thể của Ban Thịnh không kiểm soát được mà cứng đờ lại, sau đó từ từ buông lỏng bàn tay đang ôm lấy eo cô
Toàn bộ sức lực ràng buộc trên người cô được buông ra, hơi thở trên người cậu cũng từ từ tiêu tán, sau đó hoàn toàn biến mất.
Sau khi Ban Thịnh rời đi, nhà vệ sinh vắng vẻ chỉ còn lại một mình Lâm Vi Hạ, cô đứng bất động tại chỗ ngơ ngác một lúc, cô bước tới trước gương rửa tay, rút ra hai tờ khăn giấy xì mũi, sau đó vò thành một cục vứt vào thùng rác.
Thực ra lời vừa rồi Lâm Vi Hạ nói Ban Thịnh không chỉ là lời tức giận, còn có một chút mờ mịt. Sự việc đã phát triển đến mức này, cô đã không thể nghĩ được làm sao để tiếp tục kiên trì.
Lâm Vi Hạ lên lớp như thường lệ, đến thư viện ôn bài, và đến nhà Tống Dĩ Hàng làm trị liệu tâm lý định kỳ cho cậu bé. Không có Ban Thịnh, cuộc sống của cô tĩnh lặng như mặt hồ, trong lòng không còn nhấp nhô, bởi vì cậu mà sinh ra núi gào biển gầm.
Giữa chừng, Ban Thịnh gọi cho cô hai cuộc điện thoại, hết thảy bị cô ấn tắt, sau đó màn hình điện thoại không sáng lên thêm lần nào nữa.
Chỉ là một lần, rất tình cờ, cửa kính của một số phòng học trong tòa nhà giảng dạy phía bên khu kỹ thuật đã bị vỡ do bão tuyết, sinh viên ở bên đó mượn phòng học của bọn cô bên này để học một tuần.
Thứ tư, tuyết lớn.
Trận tuyết này rơi rất gấp lại dày, khắp nơi đều bao phủ lớp tuyết trắng xóa, Lâm Vi Hạ ôm sách vở đi bộ trong khuôn viên trường học, sau lưng không ngừng vang lên âm thanh tuyết đè gãy cành cây, cơn gió lạnh thấu xương chui vào trong da thịt, vô thức siết chặt quần áo trên người, tăng tốc bước chân bên dưới.
Một tiết học có 15 phút nghỉ giải lao, học xong nửa tiết học, Lâm Vi Hạ đóng cuốn sách《Tâm lý xã hội》lại, cầm bình giữ nhiệt bước ra khỏi phòng học định đi đến cuối hành lang để rót nước nóng.
Đi ngang qua một dãy phòng học, trên đường đi có một bạn học quen biết chào hỏi với cô, Lâm Vi Hạ mỉm cười đáp lại, tầm nhìn vô tình di chuyển, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ánh mắt ngưng trệ lại một lúc.
Cậu mặc chiếc áo hoodies màu đen, cả người lười biếng dựa vào lan can, hơi hạ vai xuống, cậu cắn một điếu thuốc trắng trong miệng, vừa định châm thuốc, bên cạnh có người nói chuyện với cậu, nghiêng mặt, các đường nét tôn lên một vòng cung thờ ơ.
Ban Thịnh đứng ở đó, chính là trung tâm của cậu chuyện.
Lâm Vi Hạ nắm chặt chiếc bình giữ nhiệt trong tay, cụp mắt xuống, không liếc ngang liếc dọc mà lướt ngang qua bọn họ. Trước mặt có một nữ sinh chân dài đi tới, bước chân của cô ấy có chút hoạt bát, khi đi ngang qua Ban Thịnh thì dừng lại, cũng học theo cậu, đặt hai tay lên lan can, nghiêng đầu hỏi cậu :
"Ban Thịnh, vụ cá cược bóng đá 10 giờ tối nay, quán bar Zero cậu có đến hay không."
Đúng lúc này, một cơn gió vù vù thổi qua, giọng nói của Ban Thịnh nghe có chút không chân thật, cậu cúi đầu châm thuốc, "tách" một tiếng, điếu thuốc bốc cháy, trong lúc ấp úng, đôi môi mỏng phả ra một làn khói trắng, bay đến bên cạnh Lâm Vi Hạ, cậu nói :
"Đến."
Lâm Vi Hạ vô thức siết chặt lòng bàn tay, móng tay trở nên trắng bệch, gân xanh nhạt nhấp nhô, đi ngang qua hai người họ.
Môn Tử là người đầu tiên nhận ra sự bất thường của Lâm Vi Hạ, khi hai người cùng nhau ăn cơm, Lâm Vi Hạ thường gắp hai đũa thì không ăn nữa, nói chuyện với cô cũng lơ đễnh, mất hồn.
"Hạ Hạ, cậu làm sao vậy?" Ngữ khí của Môn Tử lo lắng, "Nếu có chuyện gì thì nói ra sẽ càng dễ chịu hơn."
Lâm Vi Hạ do dự một lúc, đem mọi chuyện xảy ra trong thời gian này kể cho Môn Tử nghe, lúc bắt đầu Môn Tử còn trả lời "ừm", "ra vậy", nghe đến phía sau Môn Tử lập tức nổi giận :
"Tớ không nghe nhầm chứ, cậu một lòng một dạ muốn kéo cậu ta ra khỏi vũng lầy, cuối cùng cậu ta bảo cậu xuống xe?"
Lâm Vi Hạ gật đầu, cô đứng dậy ngồi lên ghế sofa, xách một chiếc gối đệm đặt lên tay vịn, áp cả má lên đó, vẻ mặt mệt mỏi, thất thần hỏi :
"Có phải tớ đã quá miễn cưỡng rồi không?"
Trước đây nghe người khác nói, sau khi hai người yêu nhau chia tay, thì dựa vào mức độ nhớ nhung của một bên mà đến kiểm nghiệm tình yêu này. Những năm này, Lâm Vi Hạ phát hiện bản thân vẫn không quên được Ban Thịnh, cho nên sau khi gặp lại, cô rất cố gắng đến gần cậu.
Nhưng Ban Thịnh thì sao, luôn là bộ dạng không thể đoán được, cậu sẽ dây dưa với Lâm Vi Hạ, cũng chơi mập mờ, nhưng sẽ không thành thật về mọi thứ, hai người bình tĩnh hòa nhã nói chuyện.
Cô cố gắng đi vào cánh cửa trong trái tim của Ban Thịnh, nhưng cậu đã đóng cửa lại.
Môn Tử ngồi bên cạnh, điện thoại phát ra tiếng "ting ting", nhấn vào xem, trong lòng liền sáng tỏ. Cô quay đầu nhìn dáng vẻ không có sức sống của Lâm Vi Hạ nguyên một tuần nay, đột nhiên nổi lên ý tưởng :
"Hạ Hạ, cuối tuần có cuộc vui, ở khu nghỉ dưỡng gần Bắc Kinh, lái xe qua đó mất khoảng hai ba tiếng, vừa vặn là cuối tuần, cậu đi không, dắt cậu đến đó để giải sầu."
Nhìn thấy Lâm Vi Hạ vẫn đang cụp mắt suy nghĩ, Môn Tử tiếp tục thuyết phục cô : "Đi nha, thay đổi môi trường, nói không chừng những chuyện mà cậu nghĩ không thông lại lập tức thông suốt thì sao."
"Được." Lâm Vi Hạ cuối cùng cũng đồng ý.
Môn Tử tạm biệt Lâm Vi Hạ, khi bước ra khỏi nhà của Lâm Vi Hạ bầu trời đã tối sầm xuống, hôm nay cô trang điểm màu khói, tóc màu tím rất xinh đẹp, mặc áo khoác da, ăn diện theo phong cách mạnh mẽ, chuẩn bị đi tham gia một bữa tiệc.
Đột nhiên có hứng, Môn Tử giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh selfie, tìm wechat của Ninh Triều, gửi tấm ảnh qua.
Bên trên cuộc trò chuyện hiển thị bảy tám dòng tin nhắn, hầu hết đều là cuộc trò chuyện một chiều của Môn Tử :
【Ninh sir, cậu có muốn thưởng thức cơ bắp của cậu không, tôi đã đặt nó làm hình nền đấy.】
Ninh Triều không trả lời. Qua hôm sau Môn Tử lại hỏi :【Ăn cơm chưa? Ninh sir?】
【 Ninh sir, cậu thích người con gái như nào vậy?】
Tin nhắn gửi đi rất lâu, trôi qua năm tiếng Ninh Triều mới trả lời, ngữ khí vẫn là không gần tình người và lạnh nhạt :
【Trừ giống cậu ra, tôi đều thích.】
Môn Tử là ai chứ, trái tim kim cương, là loại ném xuống đất không thể vỡ. Nam sinh mà cô nhìn trúng, chỉ phân hai loại cô muốn hay không muốn, muốn thì nhất định phải đuổi đến tay.
Ninh Triều càng không để ý đến cô, cô càng phấn khởi.
Sau khi gửi ảnh qua, Môn Tử ở trong khung trò chuyện gõ chữ tạo ra tiếng tách tách, hỏi :
【Đẹp không?】
Lúc này tin nhắn vừa gửi đi, dường như không đến năm phút màn hình đã sáng lên, Ninh Triều trả lời một chữ :
【Xấu.】
Môn Tử nhướng mày, khịt mũi một cái, lẩm bẩm một câu không có mắt nhìn, có chút tức giận nhét điện thoại vào trong túi, đi đến bên đường chặn một chiếc xe để đi đến bữa tiệc.
Vừa đến bữa tiệc, tâm trạng không vui vẻ của Môn Tử liền bị cuốn trôi, cô ở trong bữa tiệc uống đến mức say khướt, cuối cùng một người bạn đưa cô về nhà.
Môn Tử trở về nhà, đá giày cao gót sang một bên, lao vào toilet ôm bồn cầu nôn mửa, sau khi nôn xong Môn Tử dựa vào cánh cửa loạng choạng đi ra ngoài, ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang.
Sau khi tẩy trang xong, Môn Tử đi tắm rửa, nước nóng làm bỏng làn da khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều, sau khi tắm xong, Môn Tử mắt nhắm mắt mở đi vào phòng ngủ, kéo lê chiếc dép dưới chân, bò cả người lên giường.
Môn Tử mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhớ đến điều gì đó, cô trở mình bò dậy, lấy điện thoại từ dưới gối ra, cô lại nhớ đến chuyện buổi chiều gửi ảnh qua, Ninh Triều nói cô xấu.
Càng nghĩ càng tức giận, thế là Môn Tử uống say rồi cầm điện thoại lên lại chụp một bức ảnh khác, sau đó nằm xuống giường, gửi tấm ảnh qua, không nói gì.
Ninh Triều khi nhận được tin nhắn này gần khoảng 11 giờ tối, đèn trong ký túc xá sắp tắt, điện thoại bên cạnh gối phát ra tiếng rung, nhấn vào xem, lại là tin nhắn của nha đầu thối kia, đầu
ngón tay không để ý nhấn vào dấu chấm màu đỏ, ánh mắt dừng lại.
Là ảnh mặt mộc của Môn Tử.
Tóc của cô ướt một nửa, mềm mại xõa ở sau lưng, mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, đường nét ở vai và cổ của cô hoàn hảo mịn màng, khuôn mặt sắc sảo, nhưng bởi vì đã tẩy trang, ngũ quan quyến rũ sinh ra một vẻ dịu dàng.
Thực ra bức ảnh tóc màu tím ban ngày Môn Tử gửi cho cậu không phải không xinh đẹp, chỉ là trang điểm quá đậm, che mất đi ngũ quan vốn có, khiến cả người cô thoạt nhìn có chút không đứng đắn.
Ninh Triều nhìn bức ảnh không hề rời mắt, cảm xúc trong mắt cậu vụt qua, bạn cùng phòng có chuyện gọi cậu, gọi mấy lần, cậu mới định thần, tắt màn hình điện thoại, quay đầu hỏi :
"Có chuyện gì?"
"Trong điện thoại của cậu có cô gái nào câu linh hồn của cậu đi mất à?" Bạn cùng phòng trêu chọc.
Ninh Triều cười mắng một tiếng : "Đánh rắm."
Thứ sáu, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, nhưng tuyết vẫn chất cao đến nửa thước, bước trên đường có chút khó khăn, ban quản lý thành phố bắt đầu quét dọn đường phố, xúc tuyết.
Chiều thứ sáu Môn Tử và Lâm Vi Hạ đều không có tiết học, cho nên thu xếp đồ đạc chuẩn bị buổi trưa xuất phát.
Khi Môn Tử gửi tin nhắn cho Lâm Vi Hạ, Lâm Vi Hạ đang đeo khăn choàng cổ, sau khi chỉnh sửa tóc xong, xách túi hành lý đi xuống lầu.
Môn Tử đeo cặp kính trên sống mũi cao, cô cầm lấy túi hành lý trong tay của Lâm Vi Hạ sau đó đặt vào trong cốp xe. Lâm Vi Hạ ngồi vào ghế lái phụ, Môn Tử khởi động xe, cô lấy ra một quả bắp luộc nóng hổi từ trong túi giấy kraft ra, hỏi :
"Cậu có phải còn chưa ăn sáng không?"
Môn Tử vươn một tay ra nhận lấy, cắn một miếng, ngọt lại mềm, Môn Tử cảm thán : "Hạ Hạ bảo bối, người chu đáo giống như cậu tìm ở đâu ra bây giờ, chi bằng cậu gả cho tớ, tớ đưa thẻ lương cho cậu."
Lâm Vi Hạ bị Môn Tử chọc cười, đáp : "Được thôi."
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, những cây bạch bên ngoài cửa kính xe, ngọn núi thấp, mặt hồ đóng băng, tất cả đều lùi xa trên con đường. Cô dựa vào lưng ghế nói chuyện phiếm với Môn Tử một lúc, hôm qua cô thức khuya làm bài tập gấp rút, cơn mệt mỏi ập đến, không khỏi ngáp dài. Lâm Vi Hạ quay ra sau lấy chiếc gối tựa, nghiêng đầu nói với Môn Tử :
"Tiểu Tử, tớ ngủ một lát, một lúc nữa cậu lái mệt rồi thì đổi tớ lái."
"Được, cậu nghỉ ngơi đi, hai tiếng có là gì chứ."
Lâm Vi Hạ tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ, cô mơ một giấc mơ toàn mảnh vỡ, trong giấc mơ có một bóng đen mà cô đã theo đuổi từ lâu, nhưng không nhìn thấy mặt, mỗi lần bàn tay vừa chạm đến người đó, hình bóng sẽ nhanh chóng biến mất.
Đợi Lâm Vi Hạ tỉnh dậy sau giấc mơ, phát hiện bọn họ đã đi vào danh lam thắng cảnh Tuyết Vân.
Chiếc xe ngoằn ngoèo chạy vào, lướt qua từng căn biệt thự, còn có homestay. Cách đó không xa còn có một trang trại động vật lớn, nhìn từ xa Lâm Vi Hạ nhìn thấy một con cừu đang đứng bên hàng rào.
Những lá cờ nhiều màu sắc móc nối nhau, được xem là đường ranh giới phân chia giữa các vùng khác nhau, độ cao ở đây cao hơn so với mặt biển, thời tiết cũng lạnh hơn, tuyết cũng càng dày, những ngọn núi cao đều phủ đầy tuyết, tấm biển màu xanh lam còn khắc năm chữ khu trượt tuyết Vân Trùng.
Cuối cùng cũng đến địa điểm, chiếc xe dừng trước một căn homestay tách rời màu xanh và trắng, Lâm Vi Hạ vừa tỉnh ngủ, vai và cổ cô đau nhức, nửa người cô đều tê dại, cô xoa bóp cái cổ, mở cửa xe bước xuống, vòng ra đuôi xe lấy hàng lý của mình.
Vừa muốn xoay người, một chàng trai mặc áo khoác màu xanh thẫm đeo kính bạc đi qua, khóe môi nhếch lên nụ cười duyên dáng, duỗi tay : "Để tôi."
Là Tưởng Hành.
Lúc trước ở trong quán bar, cậu ta cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn chịu bắt nạt, lúc sau còn pha một ly rượu thiên thần sa ngã cho cô.
Lâm Vi Hạ vừa muốn nói không sao, cậu ta đẩy gọng kính, nói :
"Khách sáo, hành lý của cậu và Môn Tử đều đưa cho tôi, suy cho cùng tôi là nam sinh."
Môn Tử tháo kính râm bỏ vào trong túi, khoác tay Lâm Vi Hạ dắt cô đi về phía homestay, nói một lát nữa có trò gì vui sẽ dẫn cô đi chơi, hai người vừa cười vừa nói, Tưởng Hành xách hành lý của hai nữ sinh đi theo phía sau hai cô.
Trên mặt Lâm Vi Hạ nở một nụ cười nhàn nhạt, khi sắp đi đến cửa, tầm nhìn vô tình nhìn về phía trước, ý cười trên khuôn mặt đông cứng lại.
Nam sinh mặc chiếc áo khoác gió màu đen, vai bên phải buông thõng bên khung cửa, vạt áo để hở, đường nét ở cổ thon dài, đang cúi đầu chơi điện thoại.
Nghe thấy âm thanh, Ban Thịnh hơi xoay đầu qua, khuôn mặt lạnh lùng nhìn đối diện về phía cô, cùng với sự nhấp nhô ở xương cổ, nốt ruồi trên má cậu hiện rõ nét.
Cũng huênh hoang mê hoặc.
Bước chân của Lâm Vi Hạ dừng lại, nhìn thấy cậu liền xoay người bỏ đi, mà Ban Thịnh hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, và Tưởng Hành ở phía sau cô, người dựa vào khung cửa không cử động.
Môn Tử vội vàng đuổi theo, đuổi theo được 3m, kéo cô lại, nhìn thấy khuôn mặt xa cách của Lâm Vi Hạ có chút rụt rè, nói :
"Tớ xin thề, là Tưởng Hành mời tớ đến, tớ thật không biết cậu ta cũng ở đây. Ở đây hẻo lánh như vậy, mọi người đều tự lái xe đến một mình cậu làm sao trở về được? Chúng ta đừng để ý đến cậu ta, đừng nói chuyện với cậu ta, có tớ ở đây, cậu ta dám làm gì cậu."
Môn Tử nói hết lời, Lâm Vi Hạ mới bình tĩnh được một chút, sau khi phục hồi tâm tình lại, bị Môn Tử dắt vào bên trong.
Lâm Vi Hạ lúc nãy muốn đi là vì cô cảm thấy, rất sợ bản thân dây dưa với Ban Thịnh, lại trở thành người không có lòng tự trọng và nguyên tắc của bản thân.
Ban Thịnh còn đang dựa ở cửa, khi đi ngang qua người cậu, Lâm Vi Hạ cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của cậu luôn rơi trên người mình, cô cũng không nhìn cậu, trực tiếp đi thẳng qua.
Sau khi Lâm Vi Hạ đi vào, Ban Thịnh đem thuốc lá và bật lửa cất vào trong túi, cũng đi vào theo.
Chuyến du lịch ngắn hai ngày một đêm này có rất nhiều người, lầu một rất náo nhiệt, không phải chơi game, thì chính là một nhóm nam nữ vừa uống rượu vừa náo loạn, hơi thở tràn ngập thanh xuân tuổi trẻ.
Ban Thịnh ngồi trên ghế sofa, khuỷu tay chống lên đùi, cầm lấy ly rượu bên bàn, chuẩn bị pha chế rượu.
Một nam sinh xông qua, không sợ chết nói : "Ban gia, từ lúc Lâm Vi Hạ đi vào, ánh mắt của cậu chưa từng rời khỏi trên người cô ấy, cậu xem người ta đã nhìn cậu chưa?"
__________________
Tác giả đang bắt đầu sửa vài tình tiết ở những chương trước, mình cũng sẽ sửa theo tác giả.