Tính cách của Ban Thịnh từ nhỏ đã lạnh nhạt lại cô độc, nhưng IQ rất cao, đầu óc xoay chuyển cũng rất nhanh, chính là thành một phái riêng ở trong đám đông. Ban Thịnh ở trường học rất được các giáo viên yêu thích, cũng thường xuyên được các phụ huynh khác đem cậu ra để so sánh với con cái của mình.
Dần dà, mọi người đều không muốn làm bạn với cậu, bắt đầu âm thầm xa lánh.
Mặc dù kẻ mạnh luôn là phân li ra khỏi đám đông, cộng thêm Lý Ngật Nhiên và Trình Ô Toan lại không học cùng trường với cậu, trong lòng Ban Thịnh ít nhiều gì cũng có chút cô đơn.
May mắn là Ban Thịnh có một gia đình rất hạnh phúc, tình cảm của bố mẹ cậu hòa thuận, hai người là đôi tình nhân quen biết và yêu nhau từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau xây dựng cơ đồ, dưới sự giúp đỡ của nhà vợ, ba Ban nhanh chóng nhận được chiếc nồi vàng đầu tiên khi khởi nghiệp, sau đó sự nghiệp ngày càng vững mạnh, tình cảm của hai người cũng không xuất hiện những hiện tượng nɠɵạı ŧìиᏂ, hay tiết mục thay lòng đổi dạ như trên phim truyền hình.
Ba Ban mỗi buổi sáng đều phải hôn lên trán mẹ Ban một cái mới chịu đi làm, tan làm có về muộn như thế nào, cũng sẽ mua một phần hạt dẻ rán mà mẹ Ban thích ăn cho bà.
Bước ngoặt duy nhất đó là, khi mẹ Ban sinh Ban Thịnh gặp phải khó sinh và xuất huyết, phải trải qua nhiều trắc trở mới sinh được cậu, nhưng cũng vì thế mà cặp vợ chồng này càng yêu thương Ban Thịnh hơn.
Tống Tri Lệ xem đứa trẻ này là toàn bộ mạng sống của mình.
Có một lần ở trường học, Ban Thịnh đi ra từ lớp chuyên Olympic, quay trở lại lớp học, phát hiện trong lớp không có một bóng người, sau đó các thầy cô ở lớp khác nói cho cậu biết dưới sự dẫn dắt của giáo viên cả lớp đã đi tham gia dã ngoại rồi.
Vậy mà không có ai thông báo cho Ban Thịnh biết.
Ban Thịnh đeo cặp sách, đá những viên đá ở trên đường trở về nhà. Mùa hè của Nam Giang kéo dài lại nóng oi bức, những đám mây mềm mại cuồn cuộn trên bầu trời, như những chiếc bánh kem có nhiều hình dạng khác nhau.
Đi bộ trên vỉa hè, Ban Thịnh nhìn thấy một hàng xem bói vừa lắc lư chiếc quạt hương hồ vừa kêu gọi——Một lần 20 tệ.
Lạnh nhạt liếc qua, thu hồi tầm mắt.
Ở cuối đường Tông Đạo, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi ngồi trên mặt đất, người rất ốm, da rất vàng, đeo một cặp kính, dáng dấp nho nhã ốm yếu, ăn mặc khá sạch sẽ, trước mặt ông ta có đặt một tấm biển màu trắng, bên trên dùng bút dạ viết——Trò chơi sudoku, 10 tệ một lần.
Người đàn ông trung niên rẻ hơn so với những người khác, nhưng không ai quan tâm.
Ban Thịnh liếc nhìn bầu trời, vẫn còn sớm, dừng bước chân lại, chơi sudoku với người đàn ông. Người đàn ông cũng có tính cách kiệm lời, chỉ phụ trách chơi với cậu.
Mở màn Ban Thịnh đã thua liên tiếp ba ván, sau đó cậu chỉ thắng được một ván. Mặc dù thất bại, nhưng Ban Thịnh lại lờ mờ cảm thấy phấn khích, có một loại cảm giác chiến đấu với cao thủ.
Chơi đến cuối, tổng cộng chơi tám ván, Ban Thịnh lấy trong túi ra tờ 100 tệ, đưa cho ông ta. Người đàn ông nhận lấy, móc một mớ tiền lẻ rách nát từ trong túi quần ra, những đồng xu rơi rải trên mặt đất, một vài đồng còn dính mùi tanh hôi, cúi đầu tìm tiền thối cho cậu.
Người đàn ông trung niên khom lưng, Ban Thịnh chú ý thấy có một đường đen sờn ở giữa gáy và cổ áo sơ mi xanh mà ông ta đang mặc, chiếc quần tây màu xám ông ta đang mặc được giặt đến mức bạt màu, bất nhẫn nổi lên, mở miệng :
"Không cần tìm nữa."
"Thứ sáu ông có ở đây không?" Ban Thịnh lại tiếp tục hỏi.
Người đàn ông trung niên thu dọn giấy carton màu trắng, trả lời cậu : "Cháu đến tìm thì tôi ở đây."
Ban Thịnh rất thích câu nói này, dường như nảy sinh ra một loại cảm giác tin tưởng với đối phương, cậu nhàn nhạt đáp một câu "được" rồi trở về nhà.
Cuộc sống ở trường học rất cô độc, nhưng Ban Thịnh một chút cũng không lo lắng, cậu thường xuyên đến đường Tông Đạo chơi soduko với người đàn ông trung niên sau giờ học, lâu ngày, hai người dần dà trở thành bạn bè của nhau.
Ban Thịnh nhìn thấy ôm ta ốm đến lợi hại, thường xuyên không ăn cơm, mỗi lần đi tìm ông ta cậu đều mang theo bánh mì, hoặc là cơm hộp cho ông ta ăn.
Sau khi hai người trở thành bạn bè, địa điểm hai người tụ họp không còn ở đường Tông Đạo nữa. Người đàn ông trung niên dắt Ban Thịnh đến nhà ông ta.
Nhà của người đàn ông trung niên là một căn xưởng thấp bé đổ nát màu xanh lam nằm khuất sâu ở cuối khu ổ chuột, ông ta không có nguồn thu nhập, cũng chẳng có bạn bè hay hàng xóm láng giềng.
Nhà của ông ta rất nhỏ, khoảng 35m, phòng khách và phòng ngủ thông với nhau, vừa bước vào đã cảm thấy oi bức kinh khủng, chiếc quạt màu xanh lục phát ra tiếng kêu lạch cạch, lớp sơn màu trắng ở trên tường bị tróc ra, ẩm ướt lại ngột ngạt.
Nhà ông ta chỉ có một cái cửa sổ, bên ngoài là cái ao đầm và một cây chuối lớn, trên cửa sổ còn treo một chuỗi chuông gió màu tím rất đẹp, khi gió thổi qua nó sẽ tạo ra âm thanh véo von.
"Chuông gió thật đẹp." Ban Thịnh nói.
Người đàn ông trung niên cười một tiếng, cực kỳ khó hiểu nói : "Đó là tín hiệu khi tôi kết bạn mới."
Khi đó Ban Thịnh mới mười tuổi, cậu không hiểu được hàm ý của câu nói này. Mà sau này càng lớn lên cậu lại càng nhớ câu nói này, mỗi lần cậu đều cảm thấy sởn cả gai ốc.
Ban Thịnh ở Nam Giang lâu như vậy rồi, đã quen nhìn thấy các tòa nhà cao tầng và các dãy lầu viết các chữ CBD, đây là lần đầu tiên cậu biết ở Nam Giang còn có một nơi thế này.
May mà trong nhà của ông ta dọn dẹp rất sạch sẽ, trên bồn rửa chén không đặt bất kỳ bát đũa chưa rửa nào, chăn mền của ông ta được gấp gọn gàng, trong phòng có rất nhiều sách liên quan đến vật lý và toán học.
Sau khi hai người trở nên thân thiết hơn họ không chỉ chơi sudoku, còn chơi cờ tướng với nhau. Người đàn ông trung niên dạy cho cậu rất nhiều kiến thức, mặc dù đối với lứa tuổi của Ban Thịnh mà nói, vừa sâu sắc lại khó hiểu, nhưng cậu vẫn vui vẻ với thách thức.
Mỗi lần đánh xong nước cờ, hai người sẽ trò chuyện, người đàn ông trung niên dạy Ban Thịnh khi gặp chuyện vui hay tức giận không được thể hiện trên khuôn mặt, ông ta châm một điếu thuốc, nhớ đến điều gì tiếp tục nói, đôi mắt dữ tợn :
"Nếu như gặp chuyện bất công, cháu phải trả lại gấp mười lần."
Ban Thịnh có vẻ như hiểu lời ông ta nói, cậu gật đầu, sau đó rời đi.
Hôm sinh nhật của Ban Thịnh, sau khi ăn trưa xong, cậu xách bánh kem chuẩn bị ra khỏi nhà, mẹ của Ban Thịnh gọi cậu lại : "Con đi đâu vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật của con, con muốn chia sẻ bánh kem cho một người bạn." Ban Thịnh nghiêm túc nói.
Tống Tri Lệ vừa nghe liền lập tức phản bác, trực tiếp cau mày : "A Thịnh, ông ta không phải là người lang thang sao? Con làm sao ở cùng một chỗ với người lang thang vậy, hôm nay không được đi."
Tống Tri Lệ nói bạn của Ban Thịnh như vậy, cậu có chút tức giận : "Ông ấy không phải là người lang thang, ông ấy là bạn của con, hơn nữa con cảm thấy ông ấy rất đáng thương, không có người thân và bạn bè, cho nên hôm nay con muốn chia bánh kem cho ông ấy."
Ban Thịnh là như vậy, từ nhỏ đã ngoài lạnh trong nóng, nội tâm vô cùng lương thiện, đối với người và động vật nhỏ thường có lòng trắc ẩn, hai vợ chồng thường xuyên dạy Ban Thịnh phải thành thật, đối với người phải giữ trong lòng thiện ý.
Tống Tri Lệ bị câu phản bác của cậu làm cho cứng họng, chỉ nói một câu : "Vậy trời tối thì về sớm một chút, mẹ đến đón con, đợi ba bận việc xong, cả nhà đưa con đi xem phim đón sinh nhật."
"Dạ."
Khi Ban Thịnh xách bánh kem đến nhà người đàn ông trung niên, đối phương kinh ngạc trong giây lát, nhưng vẫn tiếp đón cậu. Người đàn ông gầy gò nấu cho cậu một ly trà sữa, cười chúc mừng sinh nhật cậu.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời hiện lên một tia sắc tráng lệ lại kỳ quái, không biết tại sao, Tống Tri Lệ thấy con trai trì trệ chưa về nhà, trực giác thấy không đúng, luôn cảm giác lo lắng không thể giải thích được, thế là mẹ Ban lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đi đến trước cửa sắt bong tróc lớp sơn màu xanh, Tống Tri Lệ gõ cửa, cánh cửa cót két một tiếng được đẩy ra, người đàn ông gầy gò đẩy cặp kính nhìn bà không nói chuyện.
Tống Tri Lệ miễn cưỡng nhếch khóe môi, nói : "Xin chào, tôi đến con trai của tôi về nhà."
Người đàn ông trung niên gầy gò mời bà vào nhà, Tống Tri Lệ mặc chiếc váy đuôi cá màu trắng, mái tóc dài xõa qua vai, khí chất không hề ăn nhập với nơi này.
Tống Tri Lệ xách túi xách đi vào bên trong, quan sát xung quanh căn phòng của người đàn ông, có cơn gió thổi qua, chiếc chuông gió màu tím bên cửa sổ vang lên âm thanh leng keng.
Người đàn ông trung niên ngồi ở trước chiếc bàn thấp nhỏ, vô cùng nghiêm túc pha trà cho bà, thái độ rất tốt : "Bà uống nước."
Tống Tri Lệ không nhận, đi lại xung quanh, lạnh giọng hỏi : "Con trai của tôi đâu? Đúng rồi, cũng xin anh sau này hãy cách xa nó một chút, bằng không tôi sẽ——"
"Sẽ thế nào?" Giọng nói u ám vang lên.
Một tách trà nóng lướt qua lỗ tai của bà văng thẳng vào tường.
Tống Tri Lệ hoảng sợ, bước chân quay lưng về phía người đàn ông trung niên dừng lại, bình tĩnh nhét tay vào túi xách muốn lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Một sợi dây cáp màu trắng xuất hiện ở trước mắt, con ngươi co rút kịch liệt, chưa đợi bà phản ứng lại, người đàn ông trung niên đã nhanh chóng siết cổ của bà, siết chặt, lại siết chặt, trên cổ xuất hiện một đường máu, Tống Tri Lệ cố gắng vùng vẫy, hô hấp trở nên yếu ớt, quăng túi xách sang một bên phát ra tiếng vang ầm ầm, hai chân không ngừng chống đỡ trên mặt đất, hai cánh tay vung loạn một cách vô thức, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể chạm tới người đàn ông ở phía sau.
Chẳng ăn thua gì, người đàn ông trung niên kề sát bên tai bà, hung ác nói : "Tao ghét nhất chính là điệu bộ của đám người giàu chúng mày!"
Vừa dứt lời, tay chân không ngừng vùng vẫy liền ngừng cử động. Có cơn gió thổi qua, chuỗi chuông gió màu tím trên cửa sổ kêu leng keng.
Ban Thịnh khi được người khác đưa ra khỏi tủ quần áo bịt kín, ý thức rời rạc, bị người khác liên tục gọi tỉnh dậy, cậu cố gắng mở mắt, tầm nhìn là một mảng mơ hồ, hình như cậu ở trong căn xưởng, sau đó nhìn thấy một chuỗi chuông gió màu tím treo trên cửa sổ.
Chuông gió màu tím dính đầy vết máu.
Con ngươi giãn ra dữ dội, cả người không ngừng run rẩy, sau đó ngất đi.
Ban Thịnh tỉnh dậy lần nữa phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, vô số người đến quan tâm tình hình của cậu, có cảnh sát, bác sĩ, y tá, còn có họ hàng thân thích.
Ban Thịnh nhìn một vòng, không thấy ba mẹ của cậu đâu. Trái tim hoảng sợ không thể giải thích được, sau đó cảnh sát thẩm vấn cậu, y tá ở bên cạnh hỗ trợ thẩm vấn.
Cậu có chút không nghe rõ nhưng bị cưỡng bách buộc phải nghe thấy. Ban Thịnh chỉ biết sau khi uống ly trà sữa ở trong căn xưởng thì liền bị mất trí nhớ, cảnh sát nói với cậu, ly trà sữa mà cậu uống chứa một lượng thiếu ngủ rất lớn, được người khác phát hiện kịp thời đưa đến bệnh viện rửa dạ dày mới nhặt lại được cái mạng.
"Vậy ba mẹ của cháu đâu?" Ban Thịnh vô thức hỏi.
Cảnh sát do dự một lúc, sau đó nhìn bác sĩ không nói chuyện, một họ hàng ở bên cạnh mở miệng : "Mẹ của cháu chết rồi, mẹ cháu đi tìm cháu nhưng bị tên biếи ŧɦái gϊếŧ chết."
Cảnh sát điều tra kết quả xong thông báo với Ban Thịnh người đàn ông trung niên kia là tên biếи ŧɦái, sau khi bị người bạn đồng sự báo cáo hắn ta gian lận trong học tập thì bị trường đại học cao đẳng đuổi học, sau đó hắn thua keo này bày keo khác, vất vả hết tâm sức thành lập công ty lại bị người khác hãm hại thôn tính, cuộc đời của hắn ta một lần nữa chìm vào bóng tối. Hắn gánh số tiền nợ khổng lồ, bởi vì cuộc sống phải trốn đông núp tây, vợ con của hắn nhảy lầu tự tử, cuối cùng hắn sinh ra tâm lý phản nhân cách trả thù xã hội, Ban Thịnh là mục tiêu đầu tiên của hắn.
Cả người Ban Thịnh đều sửng sốt, toàn thân không tự chủ được mà liên tục run rẩy, bắt đầu căm phẫn hét lên : "Các người nói dối, hôm nay là sinh nhật của cháu, mẹ cháu đã nói sẽ dắt cháu đi xem phim, xem phim xong mẹ còn dắt cháu đến nhà hàng pizza mà cháu muốn ăn từ rất lâu rồi, cháu phải đi tìm mẹ......"
Hôm nay là sinh nhật của cậu.
Nói xong Ban Thịnh muốn rút kim tiêm ra kết quả bị một đám người giữ chặt, sau đó cậu ngất bất tỉnh lần nữa.
Từ ngày đó trở đi, Ban Thịnh mắc phải ám ảnh tâm lý, cậu khi đó vẫn còn nhỏ, không biết đây là bệnh.
Người người đều nói Ban Thịnh đứa trẻ này thật đáng thương, khi bày tỏ sự đồng cảm còn ở bên tai lắm điều thêm một câu : "Mẹ của nó thật thảm, đi tìm con trai, kết quả đang sống nhăn bị người khác dùng dây cáp siết cổ đến chết, đây còn chưa đủ, nghe nói cái tên biếи ŧɦái kia còn đâm thêm hai nhát dao."
"Là nó hại chết mẹ nó."
Cậu có lẽ thật sự giống như lời của người thầy bói nói, là thiên sát tinh, khắc chết những người yêu cậu nhất.
Ban Thịnh từ đó không dám đón sinh nhật nữa, cậu luôn cảm thấy bản thân đến thế giới này là một sự nguyền rủa, cậu mất đi người mẹ đã yêu thương cậu nhất, gia đình cũng tan nát từ đó.
Người khiến Ban Thịnh nhiều lần chịu đựng sự dày vò tâm lý chính là ba của Ban Thịnh, bởi vì ba Ban quá nhớ thương người vợ quá cố của mình, cậu phải chịu đựng bạo lực lạnh và sự oán trách hơn mười năm nay.
Ba Ban mặc dù chưa từng nói điều gì, nhưng nhất cử nhất động của ông dường như đều coi Ban Thịnh là một tên sát nhân gϊếŧ người. Với tư cách là một người ba, ba Ban chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cậu, cũng chưa từng đến trường tham dự họp
phụ huynh, không quan tâm bất cứ chuyện gì của cậu, đến Ban Thịnh cao bao nhiêu, mang size giày số mấy đều không biết.
Cậu một mình trưởng thành.
Bởi vì mang theo cây thánh giá hư vô đầy tội lỗi trên người, Ban Thịnh chưa từng có một giấc ngủ ngon, thường xuyên mất ngủ, tâm trạng trầm cảm, cần phải dựa vào thuốc an thần lâu dài để sinh hoạt, vừa nhắm mắt cậu liền nghĩ đến cảnh tượng mẹ bị siết cổ đến chết.
Ban Thịnh xăm hoa loa kèn trên mắt cá chân, vì đó là bông hoa yêu thích nhất của mẹ cậu.
Ban Thịnh không dám bày tỏ sự lương thiện của mình trước mặt người khác. Cậu không biết, lương thiện là đúng hay là sai, hình như là sai, bởi vì cậu mà mẹ bị hại chết.
Sau đó, Ban Thịnh phát hiện ngụy trang ác ý có thể bảo vệ bản thân. Cho nên ở trường học, cậu luôn có vẻ mặt lạnh lùng, không can thiệp vào chuyện của bất cứ ai, trong mắt ẩn giấu sự bi quan chán đời, người khác sống hay chết đều không liên quan đến cậu.
Mà về Lương Gia Thụ, không cần Ô Toan nói, Lâm Vi Hạ cũng đoán được rồi.
"Tại sao——Tại sao——" Lâm Vi Hạ đành phải ngồi xổm xuống, trên tay vẫn cầm điện thoại, nước mắt không ngừng chảy dài, hòa lẫn vào trong cát, cô cảm thấy trái tim đau rút từng cơn.
Cô gần như hét vào trong điện thoại, như thể cô có thể nhận được câu trả lời nào đó của thế giới này, nhưng trả lời cô là một mảng trầm mặc.
Đáp án đang ở đâu?
Tình trạng của Ban Thịnh không được tốt lắm, bác sĩ quyết định dùng liệu pháp mect và châm cứu bằng điện, để can dự những tư tưởng tiêu cực và suy nghĩ bi quan trong tâm trí cậu.
Lâm Vi Hạ biết phương pháp điều trị này, thông qua kim gây mê, thuốc giãn cơ và điện cực, dùng một lượng dòng điện ngắn thích hợp xoẹt qua não khiến bệnh nhân bất tỉnh, để kiểm soát suy nghĩ trầm cảm tự sát.
Khi Ban Thịnh được đẩy vào phòng phẫu thuật, Lâm Vi Hạ đứng ngoài cửa cảm thấy toàn thân đều phát lạnh, cô không biết mình đã đợi lâu, khi Ban Thịnh được đẩy ra ngoài, khuôn mặt tái nhợt, cậu nằm ở đó, hàng lông mi đen yếu ớt, giống như một bức tượng vô hồn xinh đẹp.
Lâm Vi Hạ cảm thấy trái tim của mình đều quặn thắt với cậu.
Sau khi Ban Thịnh làm điều trị, tinh thần của cậu tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên trí nhớ của cậu giảm xuống rất đáng kể, những chuyện nhỏ gần đây thường xuyên quên mất, nhưng chuyện của lúc trước lại nhớ rất rõ ràng.
Có một lần nghỉ trưa, Ban Thịnh mở cửa sổ sát đất ra ngồi ở đó sưởi nắng, Lâm Vi Hạ ngồi ở bên cạnh cậu gọt táo, Ban Thịnh đưa ngón tay lên xoa mí mắt, người tựa vào lưng ghế, thần sắc mệt mỏi, chậm rãi mở miệng :
"Gần đây anh luôn mơ thấy Lương Gia Thụ."
Lưỡi dao khoét lớp vỏ xanh của trái táo, động tác ngừng lại, Ban Thịnh nhìn thấy phản ứng của cô thì nhướng mày : "Có phải tò mò sao anh lại nhắc đến cậu ấy không?"
Lâm Vi Hạ đặt con dao sang một bên, ngước mắt lên đụng phải đôi mắt của cậu, vừa mở miệng cổ họng đều là khàn : "A Thịnh, em đều biết cả rồi."
Biết cậu đã trải qua những gì, lại biết cậu làm sao chống đỡ trong những năm qua.
Lương Gia Thụ bị bắt nạt liên tục ở trường, Ban Thịnh là bạn cùng bàn của cậu ấy, thái độ của cậu đối với Lương Gia Thụ luôn là mặc kệ và lạnh nhạt như người ở ngoài cuộc, nhưng đây chỉ là bề ngoài, bởi vì sự lương thiện và không đành từ trong xương cốt, cậu đã âm thầm giúp đỡ Lương Gia Thụ nhiều lần.
Hôm đó ở bể bơi, sau khi Ban Thịnh cứu Lương Gia Thụ ra khỏi bể bơi, trên người Lương Gia Thụ đầy máu và vết bầm tím, cậu ấy vô thức che đậy vết thương bằng quần áo của mình, bởi vì đau đớn mà động tác di chuyển cực kỳ chậm chạp lau sạch bùn và vết máu trên mặt.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Lương Gia Thụ cẩn thận khóc nức nở, sau đó lau sạch nước mắt, đôi mắt ngây thơ lộ ra vẻ chân thành, bởi vì một chiếc răng bị đánh gãy, Lương Gia Thụ yếu ớt dựa vào tường, lắp bắp nói : "Ban......Thịnh, cảm ơn cậu."
Hôm đó Ban Thịnh vừa bị ba Ban giáo huấn xong, cả người ở trong trạng thái không được tốt lắm, cậu dường như có chút chán nản nói :
"Đừng để tôi lại nhìn thấy cậu."
Kết quả thành lời tiên tri, Lương Gia Thụ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Cậu chỉ là không duỗi tay ra một lần, nhưng đã mất đi Lương Gia Thụ.
Cậu từ trước đến nay là một người không may mắn.
Cho nên ban đầu cậu cố ý biến bản thân mình là kẻ xấu, bởi vì áy náy, tự trách.
Ban Thịnh ho khan dữ dội một tiếng, đến mức lồng ngực rung lên kịch liệt, vành mắt đỏ ửng, hơi thở khi nói chuyện không được ổn định : "Nếu như......khi đó anh không nói như vậy với cậu ấy, nếu như sau khi xảy ra chuyện anh đưa cậu ấy trở về nhà an toàn."
Có phải kết quả sẽ khác đi không.
Gia đình của Ban Thịnh rất phức tạp, sau này ba Ban tìm một người phụ nữ mới, khi Ban Thịnh học cao trung thường xuyên nổi giận với người dì đó, cậu làm như vậy, chỉ vì không muốn ba của cậu kết hôn.
Cậu luôn cảm thấy, nếu như ba của cậu kết hôn rồi, cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình cậu.
Khoảng thời gian thi đại học đó, sau khi xảy ra vụ sóng gió bắt nạt, ba Ban nhân cơ hội này đưa cậu ra nước ngoài, lý do đưa ra rất trực tiếp : "Dì của con có thai rồi."
Bóng dáng màu đen của nam sinh chấn động, không khí tĩnh mịch, cậu không biết nên đưa ra câu trả lời thế nào, cho nên nở nụ cười bỡn cợt với đời : "Chúc mừng."
Cậu hoàn toàn không còn nhà rồi.
Đến bước này, Ban Thịnh bị đưa ra nước ngoài gần ba năm, những năm này cậu chịu đủ sự dằn vặt tinh thần, cậu sống trong tâm trạng tự trách, hai mạng sống chết nối tiếp nhau chỉ bởi vì cậu.
Cũng không có ai yêu cậu.
Cậu là một hạt bụi ở trong hàng ngàn vũ trụ mà không ai quan tâm đến; là một mảnh vỡ bị gió cuốn vào đường ray, sau đó tan thành mây khói; cậu là một quả táo xanh bị người khác lãng quên ở trong tủ lạnh, nhăn nheo sau đó sau đó từ từ thối rữa, là miếng kẹo cao su dính trên tấm thảm bị người khác muốn cấp bách ném vào trong thùng rác.
Không lúc nào là không muốn chết.
Tại sao tại sao, Lâm Vi Hạ không ngừng suy nghĩ.
Rõ ràng cậu thiếu niên của cô phóng quang nguyệt tế*, tiền đồ sáng lạn, nhưng lại phải chịu đựng nhiều thứ như vậy.
*Phóng quang nguyệt tế : Là một ẩn dụ cho tính cách tốt và cởi mở.
Nếu như có thể, cô tình nguyện cậu chỉ là một cậu thiếu niên bình thường, chơi bóng rổ xong trở về nhà cùng người thân ăn bữa cơm, khi sinh nhật sẽ có người tặng những lời chúc, vì phát hiện một ngôi sao mà mở rượu uống chúc mừng.
Mà không phải, rơi vào đường hầm tối tăm.
Bước đi một mình.
Lâm Vi Hạ ngồi xổm xuống, vùi mặt vào eo cậu, ngửi thấy mùi hương sạch sẽ thoang thoảng trên người cậu, mùi hương dịu dàng đến mức khiến cô muốn khóc, nước mắt làm ướt chiếc áo của cậu, liên tục khóc, bật ra tiếng khóc nức nở : "Xin lỗi A Thịnh, xin......lỗi, đều là lỗi của em."
Nếu như ban đầu cô không vạch trần Trịnh Chiếu Hành, không đưa video lên mạng, có phải mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Ban Thịnh đặt tay lên mái tóc đen dài của cô, giọng nói khàn khàn : "Ngốc, liên quan gì đến em."
Không có chuyện này, ông ấy vẫn có lý do khác đưa cậu ra nước ngoài.
"Anh không có lỗi, những chuyện đó đều là ngoài ý muốn." Lâm Vi Hạ vội vàng lau giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, ngẩng đầu nhìn cậu, "Ông trời cũng có lúc quên mất những người lương thiện, ví dụ như anh."
"Lâm Vi Hạ, không có ai yêu anh." Ban Thịnh khẽ nói.
"Người mà em thích nhất trên thế giới là Ban Thịnh." Lâm Vi Hạ sụt sịt mũi, một giọt nước mắt rơi xuống cánh tay đầy kim tiêm của Ban Thịnh.
Ban Thịnh là cậu thiếu niên sẽ đưa Lâm Vi Hạ đến bãi biển khi cô chán nản, nói có thể tiếp nhận mọi thứ thuộc về cô, là người sẽ cùng cô ngắm tuyết rơi ở Nam Giang, khi trời lạnh buốt vào mùa đông, cậu sẽ dùng tay làm ấm bàn tay và đôi chân lạnh run của cô, là người sau khi xa nhau cũng không quan tâm đến mọi thứ, không nói một lời nào mà thay đổi chuyên ngành, âm thầm bảo vệ cô.
Ban Thịnh nghiêng đầu qua, vươn tay lau nước mắt trên má cô, hai người áp trán vào nhau, chỉ nhìn đối phương, bốn mắt đỏ hoe, sau đó hôn nhau, miệng lưỡi hòa vào nhau, Lâm Vi Hạ nếm được vị nước mắt mặn mà, đắng chát, và tuyệt vọng.
Lâm Vi Hạ cho rằng sau khi điều trị bằng điện liệu trạng thái của Ban Thịnh sẽ tốt hơn một chút, nhưng tinh thần của cậu rất kém, sẽ xuất hiện triệu chứng run tay và tim đập mạnh, hoặc là ngủ cả ngày vì uống thuốc, hoặc là bắt đầu chơi trò biến mất.
Ban Thịnh từ chối điều trị bằng phương pháp mect và châm điện, cậu sẽ nhân cơ hội lúc bác sĩ và y tá không chú ý, lẻn ra ngoài, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi sẽ mua một bao thuốc, hai lon bia lạnh. Sau đó một mình lái xe đến một nơi nào đó.
Lần nào, Lâm Vi Hạ đều không ngại phiền hà mượn xe của người khác, một mình lái xe tìm người quay trở về. Có một lần nghiêm trọng nhất, Ban Thịnh đậu xe bên vách núi.
Chỉ cần nhìn về phía trước một chút, vực sâu vạn trượng, ngay cả sương mù ở phía dưới cũng không thể nhìn rõ. Lâm Vi Hạ tiến lại gần, đôi chân bước trên mặt đất đều phát run, cô không hiểu tại sao Ban Thịnh có thể ở đó ba tiếng đồng hồ, bóng lưng của cậu thoạt nhìn rất hiu quạnh lại tĩnh mịch.
Nhưng Lâm Vi Hạ lại sợ kinh khủng, sắc mặt của cô còn trắng bệch hơn Ban Thịnh, cô sợ Ban Thịnh sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc.
Cô đi đến trước xe của Ban Thịnh, mở cửa xe ngồi vào trong, trong xe yên tĩnh, tay của cô đặt lên tay của cậu, đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu : "A Thịnh, em rất sợ, anh dắt em trở về được không?"
Động tác hút thuốc của Ban Thịnh cứng đờ, bàn tay có những khớp xương rõ rệt run lên.
Ban Thịnh ngồi trên ghế lái hút thuốc một mình, thần sắc của cậu mệt mỏi, làn da trắng bệch biếи ŧɦái, điếu thuốc sắp đốt cháy đôi bàn tay ẩm ướt, làn khói trắng lượn lờ quanh chiếc cổ thon dài của cậu.
Giống như một ngôi sao dần dần tan biến.
Trong xe đang bật bài nhạc rock rất kỳ quái, vang lên giai điệu tích tắc tích tắc, một giọng nam muốn chết không muốn sống vang lên :
"Thế giới này anh đều nhìn qua rồi, không phải rất đẹp, chính là rất bình thường."
"Bộp" một tiếng, Lâm Vi Hạ nhướn người tắt nhạc, âm thanh vắng lặng, khi đó là hơn năm giờ sáng, chỉ có âm thanh của chim sơn ca và tiếng gió thổi ríu rít.
"Vậy anh có thể nhìn em không!" Lâm Vi Hạ nghiêng người đẩy mặt cậu qua, ngữ khí quật cường, giọng nói còn mang theo tiếng khóc.
Ban Thịnh bị ép phải quay đầu nhìn Lâm Vi Hạ, bốn mắt nhìn nhau, một gương mặt thuần khiết lại xinh đẹp, mặt trời sau lưng cô nhảy lên từ mặt biển đen kịt, xuyên qua những đám mây, ló dạng ra bên ngoài, bóng tối biến mất, khoảnh khắc đó, ánh sáng muôn trượng rực rỡ, mặt trời chiếu sáng từng tấc đất trên mặt đất.
Màn đêm biến mất, ánh sáng nhân từ, dịu dàng, nóng bỏng rơi xuống trên người cậu, bao bọc toàn bộ con người cậu.
Ấm áp đến mức khiến người khác muốn khóc.
Cậu nhìn thấy ban ngày ở trong mắt của Lâm Vi Hạ.
Thế giới này vạn vật như mới.
"Được." Ban Thịnh vứt điếu thuốc, tiến lên trước, hai người dán trán vào nhau, vành mắt của cậu đỏ hoe, giọng nói đang run rẩy.
_____________________
Lời của tác giả :
"Thế giới này anh đều nhìn qua rồi, không phải rất đẹp, chính là rất bình thường." —— 脏手指的 《失落大富翁》