"Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ!"
Diệu Hương không biết anh là ai mà tại sao lại biết tên của Mã Anh Kỳ, khi thấy cô như vậy còn vô cùng lo lắng.
Thạch Dị Quy thường ngày cứu trợ cho biết bao nhiêu người, hành sự cẩn trọng bình tĩnh.
Nhưng khi người trước mắt đứng giữa sự sống và cái chết là Mã Anh Kỳ, anh lại trở nên bối rối.
Anh ấn tay lên ngực của cô, cố gắng dùng đủ mọi cách để cô nôn hết nước tích tụ ra ngoài.
"Gọi cấp cứu đi! Nhanh!"
Thạch Dị Quy nhìn đám người sau lưng mình rồi thét vào mặt bọn họ.
Hình tượng điềm tĩnh thường ngày bị chút hoảng loạn làm cho tan biến.
Anh vừa kích tim vừa lay người cô, gọi tên cô.
"Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ! Có nghe anh gọi không?"
"Kỳ Kỳ!"
Anh cúi người xuống, bắt đầu hô hấp nhân tạo, thổi khí vào trong miệng của Mã Anh Kỳ.
Xe cấp cứu chạy đến.
Cảm thấy tình hình không khả quan, Thạch Dị Quy vội vàng bế cô lên chạy một mạch đến chỗ xe đang đậu.
Viên Mẫn vừa từ trong khu vực để đồ đi ra, sau khi nghe phong phanh biết được người bị đuối nước là cô, anh ta bắt đầu nhìn thái độ của anh.
Anh chưa từng vì ai mà vội vã như thế, ánh mắt như mất đi hết cả sự bình tĩnh.
Tin Mã Anh Kỳ bị đuối nước được báo về cho người nhà.
Ông bà Mã sau khi nhận tin thì tức tốc chạy đến bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu có Thạch Dị Quy và còn Diệu Hương đang khóc thút thít.
Anh đã căng thẳng vô cùng, còn bị tiếng khóc này làm thêm phần áp lực.
Viên Mẫn an ủi.
"Thôi thôi! Em đừng khóc nữa! Có chuyện gì nói rõ anh xem!"
Cậu ấy vừa tức tưởi vừa nói.
"Là Tô Tuyết Vân! Là cậu ta...Cậu ta đẩy Anh Kỳ xuống nước!"
Thạch Dị Quy quay phắt sang nhìn, ánh nhìn bất ngờ này của anh như bức lấy sự sợ hãi của Diệu Hương.
"Em nói gì? Có người đẩy Kỳ Kỳ xuống nước?"
Còn chưa hết hoang mang, thì ông bà Mã đã chạy đến.
Bà Mã nhận được tin con gái bị đuối nước thì phát khóc, vốn dĩ cô bơi không giỏi thì còn cố gắng để làm gì.
Diệu Hương vô cùng hối hận, biết trước như vậy đã không rủ cô đến hồ bơi.
Bọn họ nhìn thấy Thạch Dị Quy và Viên Mẫn đứng đó, mới nhận ra hai người này dường như không phải bạn của cô.
Viên Mẫn thấy đây là cơ hội tốt để anh gặp mặt cha mẹ của Mã Anh Kỳ, nên mới lập tức nói ra chuyện anh đã sơ cứu cho cô ở khu cứu hộ tại hồ bơi.
"Cậu Thạch à! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Ông Mã vừa nói vừa vỗ vai anh, còn anh thì liếc nhìn Viên Mẫn một cái.
Đúng là lo chuyện bao đồng.
Bây giờ anh làm gì còn tâm trí để nói chuyện với cha mẹ của cô chứ?
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Cũng may trước khi đưa đến đây, Thạch Dị Quy đã giúp Mã Anh Kỳ đẩy một lượng nước ra ngoài nên không bị tắt đường thở.
Cả nhà thở phào một hơi, anh như trút được tảng đá đè nặng trong lòng mình.
"Nếu cô bé đã tỉnh rồi, vậy hai bác cứ vào thăm đi ạ! Con xin phép đi trước!"
Bà Mã lên tiếng.
"Này cậu ơi! Hay là đợi con bé nhà tôi tỉnh lại, nó phải cảm ơn cậu nữa chứ!"
Thạch Dị Quy cong môi cười, khách sáo nói.
"Không cần đâu ạ! Có duyên, thì sẽ gặp lại thôi!"
Anh nói rồi cúi đầu chào, sau đó quay người rời đi.
Viên Mẫn thấy vậy cũng chào bọn họ rồi chạy đi theo anh.
Thạch Dị Quy vừa đi qua khúc cua của bệnh viện, cơ mặt căng