"Dạ!"
Vừa có lệnh của mẹ, cô liền gấp thức ăn vào trong bát của Thạch Dị Quy rồi cười nói.
"Anh ăn nhiều vào! Mẹ em nấu ăn ngon lắm!"
Anh cười nhẹ, khẽ gật đầu rồi cùng cô động đũa.
Món ăn mà mẹ cô làm, thật sự rất ngon.
Hương vị của tình thân này, đã biết bao nhiêu lâu rồi anh mới được nhớ lại.
Trong lòng có chút hoài niệm, lại có chút xót xa.
Đã mấy mươi năm rồi, bây giờ anh cũng không nhớ nổi cách mà mẹ anh nấu ăn trông thế nào nữa.
Bà Mã nhìn anh, cười nhẹ hỏi.
"Cậu làm nhân viên cứu hộ ở hồ bơi sao?"
Thạch Dị Quy vô thức nhìn lên, Mã Anh Kỳ cũng theo phản xạ mà nhìn mẹ của mình.
Anh cười, lễ phép đáp.
"Dạ không.
Con làm bác sĩ tình nguyện ở khu quân đội dã chiến 208."
Cha của Mã Anh Kỳ đang ăn, vừa nghe anh nói xong thì hai mắt sáng rực lên, nhìn anh với vẻ phấn khích, còn chưa nhai hết thức ăn trong miệng đã hồ hởi.
"Bác sĩ tình nguyện ư? Đội dã chiến 208 có phải là đội lần trước tiếp sức cho nạn thiên tai ở Vũ Hán không?"
"Dạ phải."
Cô nhìn cha của mình mà trong lòng sốt ruột.
Vì sao mà đột nhiên ông ấy lại có thái độ ngạc nhiên như thế? Thường ngày cha cô rất trầm tính, bây giờ như vậy có phải là không ổn rồi không? Hé miệng ra, cô còn chưa kịp nói gì, ông Mã đã nói tiếp.
"Tôi thật sự rất khâm phục những người trẻ như cậu.
Để làm được công việc này, quả thật cần rất nhiều đức tính và sự kiên nhẫn."
Mã Anh Kỳ thở phào trong lòng, hoá ra là cha cô muốn khen ngợi Thạch Dị Quy.
Cô đỡ lo được phần nào rồi.
Tuy chưa công khai theo đuổi hoặc tuyên bố thích anh, nhưng đã đưa về nhà ăn cơm thì cũng phải có chút ấn tượng tốt.
Bác sĩ tình nguyện quả thật cần rất nhiều đức tính, khiến người khác nhìn vào đều phải khâm phục.
Cha mẹ cô đều là người hiểu biết, đương nhiên hiểu rõ Thạch Dị Quy là một người tốt, đáng để tin tưởng.
"Bác quá lời rồi ạ! Con chỉ làm hết sức mình thôi!"
Bà Mã cười nói.
"Cậu đừng khiêm tốn.
Chồng tôi thường xem tin tức, cứ hay khen ngợi những người trẻ giàu nhiệt huyết như các cậu."
Thạch Dị Quy nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy, không hiểu sao lúc đầu bình thường bây giờ lại bắt đầu căng thẳng.
Anh cười nhẹ, chậm rãi nhai thức ăn, thi thoảng liếc nhìn sang Mã Anh Kỳ.
Cô ăn từ tốn, thỉnh thoảng cũng có lén nhìn anh.
Bà Mã thấy hai người ăn ít mà còn ngại, đã lên tiếng nói.
"Kỳ Kỳ! Ăn nhiều vào con, gấp cho anh nữa!"
Cô gật gù, chưa kịp gấp thì anh đã gấp cả con tôm được anh bóc vỏ cho vào bát của cô.
Ông Mã hỏi thăm thêm.
"Nhà cậu ở gần đây không?"
"Con ở chung cư 207."
"À! Vậy là gần trường học của Kỳ Kỳ rồi!"
Thạch Dị Quy cười nói.
"Dạ vâng! Thật ra con và Kỳ Kỳ, có biết nhau từ trước rồi ạ!"
Mã Anh Kỳ đang ăn thì bị sặc một cái.
Cô trố mắt nhìn sang anh.
Đây...!Đây chính là không đánh mà khai ư? Bây giờ anh nói ra chuyện hai người biết nhau từ trước thì có ổn không? Cô không giỏi ăn nói, lỡ như vụng về nói năng linh tinh, để cha mẹ biết mình thích người ta thì tiêu đời.
Bà Mã ngạc nhiên.
"Thật ư? Bọn tôi chưa từng nghe con bé nhắc đến."
Cô cắn đũa, cảm thấy không thể để một mình Thạch Dị Quy đối phó, thế là lên tiếng nói vào.
"Cha mẹ bận rộn suốt, con không kịp giới thiệu."
"Cũng may nhờ có cậu cứu, mà Kỳ Kỳ nhà tôi mới không sao."
Ông Mã dường như nói