Thạch Dị Quy vừa nói xong, tay bị A Đại đạp lên một cái đau thấu xương rồi mới bỏ đi.
Anh nằm trên đất người đầy thương tích, mãi một lúc sau mới có thể gượng người ngồi dậy được.
Lau đi vết máu chảy trên miệng mình, anh đi từng bước nặng nề vào lại trong xe.
Dù rằng nói sẽ không để A Đại động đến Mã Anh Kỳ, nhưng anh cũng tự hiểu bản thân mình không đấu lại hắn.
Anh không muốn Viên Mẫn ở trong bệnh viện gặp thêm bất kì nguy hiểm nào, với cô lại càng không.
Sau khi về lại chung cư, Thạch Dị Quy ngồi xuống sô pha tự mình xử lí vết thương.
Bàn tay phải bị A Đại giẫm lên rướm máu, không còn sức lực để cầm nắm bất kì vật gì.
Anh chợt nhớ đến Mã Anh Kỳ, nhớ đến hôm qua mình đã hôn cô, là một hành vi không đúng đắn.
Dù đang ái ngại, nhưng anh vẫn không ngăn được mình phải nhắn tin.
[Kỳ Kỳ có bận không?"
Anh đặt điện thoại lên bàn, gõ bằng cả hai tay trông rất khó nhọc.
Khoé môi bị rách, chảy máu mãi mới cầm lại được, đau buốt không thôi.
Mã Anh Kỳ đang ngồi ăn cơm cùng cha mẹ, tiếng chuông tin nhắn trong túi áo ngủ cổ tròn làm cô giật mình.
Bà Mã nhìn cô, hỏi.
"Ai đấy con?"
"Bạn con ạ!"
Miệng nói là vậy, nhưng vì thấy không tiện nên cô chỉ nhìn màn hình mà không bấm vào xem.
Sau khi ăn xong, cô chạy ngay lên phòng đóng cửa lại rồi mới trả lời.
[Em vừa ăn trưa xong ạ! Anh đang ở nhà sao?]
[Anh ở nhà.
Chuyện hôm qua, anh xin lỗi nhé!]
Cô đã cố gắng quên rồi, mà anh còn nhắc lại.
Cuối cùng thì trong hai người ai mới là người ngại ngùng đây? Mã Anh Kỳ xấu hổ véo má mình, sau đó nói.
[Không sao ạ! Hôm nay anh có đến cửa hàng văn phòng phẩm không?]
[Sao thế? Muốn mua gì ư?]
[Mua...!Kẹp tóc ạ]
Thạch Dị Quy cười, nhưng cười được chưa lâu thì vết thương trên người lại đau.
Anh ngửa ra ghế một lúc mới ổn định lại được, vội vàng hỏi.
[Kẹp tóc lần trước đâu rồi?]
[Em muốn mua thêm ạ! Anh có đến đó không? Giúp em chọn với!]
Anh chần chừ, nhìn bàn tay của mình rồi nhìn dòng tin nhắn Mã Anh Kỳ gửi qua.
Bây giờ anh đang trong tình trạng thế này, gặp cô thế nào cho được? Nếu biết anh bị đánh bầm dập vì việc Viên Mẫn bị tai nạn giao thông, còn liên quan đến bọn đầu gấu A Đại, cô sẽ muốn lấy lại công bằng.
Như vậy khác gì khiến gã ta phát điên lên, tìm cô tính sổ.
Thế là anh đành phải nói dối, tìm đại một lí do nói với cô.
[Lát nữa anh phải đến khu dã chiến, sau đó ở lại bệnh viện trông chừng Viên Mẫn.]
Mã Anh Kỳ cụp mắt, suýt thì quên mất tình trạng của bạn anh.
Bây giờ anh bận nhiều việc như vậy, tâm trí nào làm mấy chuyện trẻ con đó với cô chứ? Hơn nữa đã sắp vào kì thi rồi, cô cũng không muốn bản thân bị phân tâm.
Nếu anh đã bận, cô cũng không thể làm phiền.
[Vậy hẹn anh khi khác nhé ạ.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Mã Anh Kỳ, anh nhíu mày vì ngực đau lên.
Cởi áo ra, mới thấy bản thân đã thành ra bộ dạng thê thảm thế rồi.
Trên người toàn vết bầm tím đau ê ẩm, mặt cũng không tránh khỏi.
Anh còn tự nói với lòng, đợi khi Viên Mẫn tỉnh lại sẽ bắt anh ta phải bồi thường.
Kì thi cuối cấp đến gần, Mã Anh Kỳ lại càng bận rộn với đống bài vở cao như núi.
Cô cố gắng ôn luyện, học hỏi cách dựng hình vẽ và các loại màu, loại tranh khác nhau.
Mỗi người đều có những việc riêng, nên bẵng đi một