Edit: Ann
Beta: Nhược Lam
______________________________
Trước cửa biệt thự truyền đến tiếng "bíp" ấn mật mã mở cửa.
Cánh cửa màu nâu sẫm bị người ở bên ngoài đẩy ra một khe hở nhỏ.
An tĩnh một vài giây, khe hở dần dần mở rộng, sau đó một cái đầu nhỏ thò vào trong.
Đôi mắt hạnh* mang theo vẻ khẩn trương, nhanh chóng nhìn một lượt toàn bộ căn nhà.
*Mắt hạnh hay hạnh nhãn (chữ Hán: 杏眼) còn kêu là mắt hạnh nhân (chữ Hán: 杏仁眼 ; hạnh nhơn nhãn), mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều.
Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân.
Cửa trước, phòng khách, phòng trà,...!
Đều không có người.
Thời Dược khẽ mím môi thả lỏng, thở dài, hô hấp dần khôi phục lại.
Còn tốt, còn tốt
Xem ra bọn họ còn chưa có trở về.
Cánh tay vô thức siết chặt túi xách tiến vào, Thời Dược đến trước tủ giày lấy ra một đôi dép lê màu xám bằng nhung mang vào.
Cô vừa khom lưng chuẩn bị tháo đôi giày thể thao màu trắng mình đang đeo thì liền nghe được âm thanh phía sau
"Là Dược Dược trở về rồi sao?"
" ————"
Thời Dược bị doạ suýt nữa nhảy dựng lên, theo bản năng đem túi xách trong tay giấu ra phía sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn hướng âm thanh truyền đến.
Dì giúp việc đeo tạp dề đang bước đến, liền nhìn thấy một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn ngẩng đầu trước phòng khách, biểu tình nghiêm túc thành bộ dáng như sắp bị kiểm điểm.
Nhưng đáng tiếc, cặp mắt xinh đẹp lại biểu hiện lên vẻ "Tôi đang chột dạ"
Dì giúp việc thấy vậy liền bật cười
"Dược Dược, con làm cái gì đó? Đang luyện tập tư thế quân nhân trước cửa nhà sao?
Nhìn thấy rõ người đang bước tới, Thời Dược liền thả lỏng người
"Dì Đường, dì suýt nữa doạ con đau tim luôn đấy..."
"Thế nào? Tưởng dì đây là ba mẹ con à? " Dì Đường cười hỏi " Bị doạ sợ đến như vậy, có phải nha đầu con lại lén đem đồ ngọt về không?"
Vừa nói, ánh mắt dì Đường nhìn đến cái túi bên tay Thời Dược
"Làm gì có..."
Thời Dược nghe vậy lập tức cười, giống như con mèo đang làm nũng, ánh mắt chớp chớp hiện lên vẻ giảo hoạt.
Cô đi đến bên cạnh kéo miệng túi ra, đưa đồ bên trong cho dì Đường xem
"Đây là...túi đựng đường và đầu phun đường để nướng bánh?"
Dì Đường bất đắc dĩ ngẩng đầu "Con nghĩ mình có thể tự làm đồ ngọt sao?"
Thời Dược gật gật đầu.
"Con muốn tự học cách làm đồ ngọt, không thể để cha mẹ phát hiện con lén đến cửa hàng đồ ngọt như lần trước, chỉ tại vì hoá đơn thẻ tín dụng"
"Con dùng hết sự thông minh của mình để ăn.
Lại không sợ bị đau răng đúng không?"
Nhắc đến chuyện đau răng, Thời Dược lập tức ỉu xìu
"Con...!thỉnh thoảng mới làm một lần..."
Cô ngẩng đầu ôm cánh tay của Đường Ôn
"Dì Đường, con biết dì thương con nhất mà.
Con xin bảo đảm từ nay về sau cái gì cũng nghe lời dì, lần này dì tuyệt đối đừng nói cho cha mẹ con biết nha."
"Tiểu nha đầu này..." Dì Đường gõ lên trán Thời Dược, bất đắc dĩ đi vào phòng bếp.
"Dì cái gì cũng không nhìn thấy, nếu như con bị phát hiện thì cũng không thể trách dì."
" Đã biết."
Cô đem theo cái túi chuẩn bị lên lầu hai, dường như nghĩ tới điều gì hỏi vọng vào trong phòng bếp
"Dì Đường, cha mẹ con có nói lần này ra nước ngoài để làm gì không? Đến hôm nay còn chưa về sao?"
"Ông Chủ chỉ nói có chuyện quan trọng, cụ thể thì không có nói.
Tối hôm qua gọi về nói buổi tối hôm nay sẽ trở về"
"Chuyện gì mà thần bí như vậy, đến cả con cũng giấu? Chuyện này...!tối về con sẽ hỏi sau "
Thời Dược cuối xuống nhìn cái túi trong tay liền cảm thấy vui vẻ, cười một tiếng
"Dì Đường, vậy chờ con một lúc rồi cùng làm đồ ăn"
Nữa tiếng sau, Thời Dược mặc áo choàng tắm đứng ở góc cầu thang.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lại cau mày
"Dì Đường"
"Sao đấy?" Dì Đường từ trong phòng bếp đi ra "Làm sao đấy?"
"....." Thời Dược chậm rãi lôi ra một bộ quần áo màu trắng hồng từ phía sau.
Cô đem bộ quần áo xoay một vòng sau đó ánh mắt có phần hận không thể giấu bộ đồ đi, nhìn về phía phòng bếp gọi một tiếng dì
"Dì Đường, đừng nói cái này là quần áo dì mới mua cho con nha"
"Đúng vậy, con mặc không vừa sao?"
"...không phải không vừa"
Thời Dược nhíu mày tự mình đo đạc, sau đó một tay kéo đôi tai thỏ dài ở phía sau lưng bộ quần áo
"Con hiện tại đã học cao nhị, mặc bộ đồ này nếu bị người khác nhìn thấy sẽ bị cười chết mất"
"Quần áo mặc ở nhà, người ngoài sao mà thấy được"
Dì Đường dường như nhớ lại chuyện gì, đột nhiên vui vẻ nói
" Mà cũng không phải dì không muốn mua đồ người lớn, là dì đã nói chiều cao, cân nặng, mọi người đều cho rằng chiều cao dưới 1m6 thì nên đến khu quần áo trẻ em, ở đó có nhiều sự lựa chọn hơn."
Thời Dược:"....???"
Khu quần áo dành cho trẻ em?
Cái thế giới đầy ác độc này.
Tạm biệt.
Nhìn thấy dì Đường chuẩn bị rời đi, Thời Dược lập tức chạy tới gần
"Con nhớ ngoại trừ bộ này, hình như là còn hai bộ khác..."
Dì Đường cười cười, đưa tay chỉ chỉ
"Ở trong phòng giặt đồ đó"
Thời Dược "..."
"Nếu không thích thì hôm nào dì lại mua vài bộ đồ khác cho con, hôm nay cứ mặc tạm bộ này đi"
".....Được ạ"
Thời Dược chỉ còn cách quay về lầu hai thay bộ đồ tai thỏ này.
Nghĩ đến việc sắp được ăn đồ ngọt khiến tâm trạng Thời Dược dần vui vẻ lên.
Kéo chiếc mũ có hai cái tai thỏ ra sau, buộc mái tóc đen dài lên.
Thời Dược ôm túi đồ ban nãy vui sướng bước xuống lầu thẳng đến phòng bếp.
"Hôm nay muốn làm gì đây?" Dì Đường hỏi
Thời Dược suy nghĩ rồi cười nói
"Làm bánh trứng kẹo đường,giống như cái lâu đài nhỏ bỏ vào miệng liền tan, dì thấy thế nào?"
Dì Đường gật gật đầu "Nghe cũng không tệ.
Cần nguyên liệu gì, nhìn xem trong nhà có đầy đủ nguyên liệu không?"
Thời Dược để cái túi xuống, bắt đầu lựa nguyên liệu.
Hai phút sau