Edit: Ann
Beta: Nhược Lam
________________________________
Tối hôm đó, không đợi Thích Thần cùng cha mẹ ra ngoài xử lí thủ tục Thời Dược đã trèo lên giường đi ngủ.
6 giờ sáng, âm thanh của đồng hồ báo thức đã phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
Khoảng chừng mười giây sau, người trên giường bắt đầu chuyển động sau đó không tình nguyện chui đầu ra khỏi chăn ấm.
Ngồi đờ người một lúc Thời Dược mới chậm rãi ngồi dậy, mơ màng vươn tay tắt đồng hồ báo thức đang reo inh ỏi.
Thời Dược ngáp dài một hơi liền đi xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Soi gương được một lúc Thời Dược mới đột nhiên nhớ đến vấn đề mà mình đã bỏ qua.
Tối hôm qua cô dường như muốn đi hỏi mẹ một chút về bệnh tình của Thích Thần.
Đáng tiếc hôm nay là thứ hai, phải dậy sớm để đi học, cho nên tối hôm qua không đợi được đến lúc ba người họ về cô đã bị dì Đường đuổi lên lầu đi ngủ.
Nghĩ đến đây Thời Dược vội vàng tăng tốc độ rửa mặt sau đó đến phòng ngủ chính trước cửa, đưa tay gõ cửa một cái.
...!
Không có động tĩnh?
Thời Dược nhíu mày đưa tay gõ cửa lần nữa.
Thời Dược có chút không hiểu, vươn tay định mở chốt cửa.
"cạch" một tiếng cực nhẹ, cửa phòng mở ra.
"Tình huống gì đây..."
Thời Dược nhỏ giọng lầu bầu, chần chừ đẩy cửa vào.
Trước phòng không có ai, phòng khách cũng không có.
Thời Dược nghi hoặc bước vào phòng ngủ, vừa đi vừa lẩm bẩm____
Dựa theo mọi ngày, giờ này thì cha mẹ đã thức rồi mới đúng...Chẳng lẽ lại ra ngoài vì chuyện của Thích Thần?
Nghĩ như vậy, Thời Dược bước vào phòng ngủ.
"Màn cửa cũng không kéo, vội vàng đi như thế sao?"
Thời Dược đi đến cửa sổ đưa tay kéo màn cửa nặng nề ra, ánh nắng sáng sớm chiếu gọi vào cửa sổ sáng bừng căn phòng.
Thời Dược nhắm mắt lại cảm nhận ánh nắng sáng sớm, xoay cái lưng đang mỏi của mình.
Cô thu tay về cuối xuống quyết định duỗi eo một tí.
Chỉ tiếc lần này không có nút bấm quay ngược thời gian, Thời Dược nghe thấy sau lưng vốn dĩ nên im lặng truyền đến tiếng sột soạt, chính xác là trên cái giường lớn kia.
"...."
Thời Dược động tác cứng đờ sau đó chậm rãi xoay người nhìn căn phòng nửa sáng nửa tối vì kéo một bên màn cửa.
Ở phía giường kia, chàng trai nữa thân trên để trần, đầu tóc lộn xộn, cặp mắt đào hoa đang híp lại, trong con ngươi hiện lên vẻ không mấy thiện cảm.
...!
Không mặc áo???
Thời Dược ngây ngốc đem tâm trí kéo về.
Cơ bắp nổi bật trên làn da trắng cùng cơ bụng giống như một bức tượng tạc.
Không khí trong phòng ngưng đọng mười giây, đại não Thời Dược cũng chết lặng mười giây.
Cho đến khi nghe một âm thanh đánh thức tâm trí Thời Dược
"..Đẹp lắm sao"
Có lẽ là vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói Thích Thần mang theo chút lười biếng có hơi khàn khàn, âm cuối có chút cao.
Lời nói không nghe ra cảm xúc vui buồn đã kéo tâm trí cô gái nhỏ trở về.
Thời Dược "a" một tiếng.
Đem đầu mình cúi xuống như con đà điểu mà gật đầu liên tục.
"Thật xin lỗi...xin lỗi..."
Âm thanh thấp đến khó mà nghe rõ, Thích Thần nhìn thấy gương mặt cô gái ửng một mảng hồng, sau đó liền lan đến vùng cổ.
Dường như không có ánh sáng trong ánh mắt nên Thích Thần luôn che giấu cảm xúc của mình.
Khóe môi hơi giật, ý cười nhạt nói " em lắp bắp cái gì?"
"hả?"
Thời Dược vừa muốn ngẩng đầu phản bác thì nhớ lại hình ảnh trước đó lại vội vàng cúi đầu xuống " không...không phải."
Thích Thần "Mấy giờ rồi?"
Thời Dược do dự một chút rồi nói "Hơn sáu giờ..."
Thích Thần "Biết mấy giờ tôi ngủ không?"
Thời Dược ...!
Thích Thần "Chênh lệch múi giờ, rạng sáng hơn bốn giờ mới ngủ"
Thời Dược "..."
Cắn rứt lương tâm hai giây, Thời Dược hiện tại ngẩng đầu lên thì không thể đành phải xoay người đưa lưng về phía gian phòng
"Cha mẹ tôi trước kia ngủ ở phòng này nên tôi cứ tưởng là họ, không biết là anh ở...ở đây."
Người ở phía sau dường như không nghe thấy lời giải thích của cô, thanh âm vẫn lười biếng như cũ
"Vậy em có biết gọi người chỉ ngủ được hơn một giờ thức giấc sẽ có hậu quả gì không?"
Cô gái nhỏ đang quay lưng vẻ mặt ngây ngốc.
Sau đó Thích Thần nghe thấy một đạo âm thanh cực kì cẩn thận hỏi
"...sẽ bị đánh sao?"
Thích Thần run lên.
Một lát sau chàng trai nghiêng mặt qua, ngăn chặn đáy mắt mang theo ý cười
"Có thể sẽ"
Thời Dược "...!"
Mẹ, người anh trai này là đồ giả, con muốn trả hàng!!!
Không biết có phải mẹ nghe thấy tiếng gọi " yêu thương " của Thời Dược hay không, một lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa
"Tiểu Thần, con đã thức chưa?"
"...!"
Thời Dược sững sờ một lúc, gần như muốn bùng nổ.
____
Lúc Thời Dược đi vào căn bản không có đóng cửa phòng ngủ, nếu như bên ngoài đẩy cửa ra thì không cần đến ba giây mẫu thân đại nhân của Thời Dược - Quan Tuệ liền có thể nhìn thấy cô đang ở trong phòng.
...Mặc dù bản thân không có làm gì sai nhưng sao Thời Dược lại cảm thấy chột dạ thế này?
Không đợi Thời Dược suy nghĩ nguyên nhân liền nghe sau lưng có tiếng sột soạt, sau đó một bàn tay thon dài xuất hiện trước tầm mắt, trực tiếp kéo Thời Dược lên.
Trước mắt một mảng đen kịt, thân thể mất cân bằng ngã xuống cô theo bản năng liền muốn kêu lên một tiếng.
Chỉ là người phía sau dường như đã dự kiến được, một tay khác nhẹ nhàng che miệng Thời Dược lại.
Động tác lưu loát kéo vào trong chăn, chiếc chăn mềm mại phủ lên đầu cô.
Thời Dược ngây ngốc một hồi.
Bên ngoài không còn âm thanh nữa, Thời Dược nghe thấy một tiếng "cạch" mở khóa cửa, cánh cửa được đẩy ra.
Quan tuệ đi tới nhìn thấy bóng tối lờ mờ bên trong phòng ngủ, do dự một chút liền quay người lại đi ra ngoài.
Mà lúc này bên dưới chiếc chăn bông mềm, Thời Dược siết chặt lòng bàn tay đã sớm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thời Dược mơ hồ có thể cảm giác được, chỉ cách một lớp vải mỏng cơ ngực của người nào đó đang dán lên lưng cô, nhiệt độ nóng xuyên qua lớp áo ôm lấy cô vào trong lòng.
Có chút mất tự nhiên nên Thời Dược muốn di chuyển ra xa, chỉ là ngay khi vừa di chuyển cô cảm giác được có hơi thở phả vào gáy mình.
Cơ thể Thời Dược bỗng đông cứng lại sững sờ trong chốc lát, xác định trong phòng không còn âm thanh nữa liền đưa tay lên muốn giãy dụa đi ra ngoài.
Chỉ là trước khi cô thực hiện thì cảm giác sau lưng bỗng nhẹ đi.
Thời Dược chưa kịp phản ứng, chăn bông mềm liền bị người sau lưng vén đi, đồng thời người kia đứng dậy đưa lưng về phía Thời Dược.
Lần nữa mở miệng âm thanh thập phần nghiêm túc.
"Ra ngoài"
"...!"
Thời Dược bị dọa có chút ủy khuất muốn nói điều gì đó nhưng vẫn là nhịn không nói ra miệng.
Tâm tình Thời Dược bắt đầu bối rối, cô mang dép lê cực nhanh chạy ra ngoài.
Sau lưng Thời Dược, chàng trai nâng khuỷu tay chống lên đầu gối, chầm chậm nâng ánh mắt.
Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch.
Trong đôi mắt màu nâu ấy gợn lên một cảm xúc sâu xa khó đoán.
*
" Cậu nói gì?...!Anh trai?"
Bên ngoài hành lang lớp 7 của trường cấp ba, một nữ sinh đang ngồi trên bệ cửa suýt nữa bật dậy.
"Mình nghe nói mười sáu tuổi có em trai em gái thì nhiều nhưng bỗng nhiên có một người anh trai từ trên trời rơi xuống là lần đầu nghe được đó!-----Sau đó thì sao! Còn gì nữa không.!"
"...Tôn Tiểu Ngữ, mình không có nói đùa với cậu " Thời Dược bất đắc dĩ nói.
Tôn Tiểu Ngữ nháy mắt, thấy vẻ mặt Thời Dược không có điểm nào là giả không khỏi sửng sốt.
"Thời Dược, cậu thật sự bỗng dưng có thêm một người anh trai sao?Không phải...Đây là loại chuyện gì?"
"Thật ra cũng không tính là đột nhiên có, mình từng gặp anh ấy năm bảy, tám tuổi, chỉ là sau đó anh ấy đi nước ngoài gần mười năm.
Lúc đó mình vừa mới học tiểu học nên chuyện năm ấy quả thật không có ấn tượng gì"
Tôn Tiểu Ngữ mắt chữ A mồm chữ O:
"Mình cứ nghĩ là cô chú đối với cậu nuôi thả chính là giới hạn rồi, ai ngờ người anh