Edit: Phạm Meo
Beta: Nhược Lam
__________________________________
"Hai bạn đến thật đúng lúc, chúng ta hôm nay vừa hay đang có hoạt động tình nhân."
"Tình nhân?"
Vốn dĩ đang đi ở phía sau Thời Dược sững sờ, sau đó mới phản ứng được rằng đối phương đang hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Thích Thần.
Gò má của cô nhanh chóng đỏ bừng, "Không phải người yêu, chúng em chỉ là..."
Ánh mắt của nhân viên phục vụ nhìn Thời Dược nói còn chưa dứt lời, lại chuyển tầm nhìn xuống tay của Thích thần vẫn còn đang nắm tay cô.
Thời Dược theo tầm mắt của đối phương nhìn xuống, vừa nhìn liền thấy nửa bàn tay của mình đều đang nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, mặt của cô càng đỏ hơn, vô ý thức mà muốn rút tay ra.
Chỉ là Thời Dược vừa có động tác, liền cảm giác được Thích Thần cầm tay cô tăng thêm sức.
Thời Dược có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương.
Thích Thần lại không nhìn cô, mà là vươn một cái tay khác về phía quầy phục vụ lấy bảng thực đơn đưa về hướng Thời Dược.
"Xem thực đơn, em muốn chọn cái nào?"
Giọng của hắn bình tĩnh tự nhiên, giống như hoàn toàn không nghe thấy trước đó nhân viên phục vụ cùng Thời Dược nói chuyện vậy.
Mà lúc này nhân viên phục vụ phía sau quầy cũng thật hiểu lòng người nói tiếp
"Coi như không phải người yêu, chỉ cần là hai bạn khác phái thì đều có thể tham gia hoạt động này."
Thích Thần nghe vậy mí mắt khẽ run, nhìn về Thời Dược, "Muốn không?"
Thời Dược do dự một chút, trái lại hỏi nhân viên phục vụ "Cái hoạt động này...!Cụ thể là cần làm gì vậy?"
Nhân viên phục vụ nói
"Rất đơn giản.
Nếu hai bạn ở trong cửa hàng ăn, chỉ cần cho phép nhân viên phục vụ của cửa hàng chụp một vài tấm ảnh, sau đó sẽ được đưa lên trang của cửa hàng và tiến hành quảng cáo.
Làm như người tham gia, các bạn có thể thử trước loại bánh kem sắp được cửa hàng bán ra mà bây giờ trên thị trường vẫn chưa có nơi nào bày bán."
"Loại mới?" Thời Dược hai mắt sáng lên.
"Đúng vậy, đây chính là cửa hàng chúng tôi mời mấy vị chuyên gia về bánh kem hợp tác cùng nhau nghiên cứu rất lâu mới thành công, bạn học này không muốn thử một chút sao?"
"..." Thời Dược ngay lập tức liền muốn đồng ý, chỉ là ở ngay thời điểm nói ra thì kìm lại.
Cô quay đầu nhìn về phía Thích Thần, hỏi nhỏ
"Anh, chúng ta có thể hay không..."
Thích Thần đuôi lông mày hơi nhướng, Nhìn Thời Dược một chút sau đó quay về phía nhân viên phục vụ.
"Nếu như tham gia hoạt động này, vậy sau khi chụp ảnh có thể được xem trước hay không?"
Nhân viên phục vụ sửng sốt một chút, luc sau mới gật đầu cười nói
"Tất nhiên là có thể."
"Được." Thích Thần lên tiếng.
Thời Dược mừng rỡ.
"Em có thể lại chọn thêm một phần mình muốn ăn."
Thích Thần cầm thực đơn kéo đến trước mặt Thời Dược.
Thời Dược ngạc nhiên nhìn anh một cái, ngay sau đó chọn một phần, giống như là sợ Thích Thần đổi ý.
Sau khi thanh toán, Thích Thần mới từ từ nói ra một câu, "Nhưng mỗi chiếc bánh chỉ được ăn một nửa."
Vốn đang vui vẻ nhìn chiếc bánh ngọt chuẩn bị được đem ra khuôn mặt đang tươi cười của Thời Dược liền cứng đờ
" ______???"
Qua hai giây cô mới khị phản ứng, cố gắng cứu vớt, "Anh, như vậy rất lãng phí..."
"Vậy nói cho bọn họ chúng ta không tham gia hoạt động?"
Thời Dược: T_T
"Được rồi...!Em nghe theo anh, một nửa thì một nửa."
Cả hai vai cô đều rũ xuống.
Khi các loại bánh ngọt vô cùng xinh đẹp được mang lên, tâm tình sa sút của Thời Dược lúc này mới được kéo lên.
Cầm khay đồ ngọt tìm trong cửa hàng vị trí trống để ngồi xuống, Thời Dược đưa cho Thích Thần một chiếc thìa nhỏ.
"Anh, anh không ăn thử sao?"
Thích Thần khoanh tay chống lên gò má, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang đưa tới.
Hắn dừng lại một chút.
"Em ăn đi."
Hắn trước giờ đối với bất kì loại đồ ngọt nào cũng đều không có thích thú.
Vừa ăn vào liền cảm thấy dính, đến hiện tại hắn cũng không hiểu được nguyên nhân tại sao Thời Dược bị hấp dẫn.
Thời Dược nhìn ra Thích Thần không có hứng thú lắm, tiếc nuối cảm khái
"Không thích bánh kem là đã bỏ qua một niềm vui to lớn của cuộc đời."
Thích Thần nghe vậy bật cười.
"Tôi còn tưởng đây là niềm vui duy nhất của cuộc đời em."
Thời Dược "..."
Thời Dược "Nói như vậy thì cũng không sai.
Chẳng lẽ anh lại không có sao?"
"Có cái gì?"
"Niềm vui thú của cuộc sống nha, nhất cái loại kia...!Người sống dù sao cũng nên là có cái gì đó đặc biệt muốn có được nhỉ?"
Thời Dược nếm thử một miếng bánh kem loại mới nhất, sau đó hạnh phúc nheo mắt lại, cười nói tiếp
"Cũng giống như hồi tiểu học lúc ấy em chỉ muốn cha mẹ có thể cùng em ra ngoài đi chơi, vì mỗi một kỳ nghỉ lễ mà mong chờ.
Cấp hai thích đọc sách, mỗi ngày đều là một ngày hạnh phúc nhất.
Cấp ba bắt đầu bị mẹ cấm đồ ngọt, dần dần liền cảm thấy vì nó mà cuộc sống..."
Cô ngừng nói, nhìn về phía Thích thần, "Vậy còn anh? Anh nhất định là cũng có cái gì đặc biệt thích, muốn có được chứ?"
"..." Thích Thần yên lặng vài giây, hơi rũ mắt xuống, "Có."
Khi còn nhỏ cha bạo hành, mẹ điên loạn....!
Đóng chặt cửa, bên trong gian phòng trống rỗng đứa trẻ cao chưa tới cái chốt cửa khóc đến không thể phát ra tiếng...!
Từ xế chiều đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đến ban đêm, nhìn những đứa trẻ khác được đưa đi, chỉ còn bản thân lẻ loi đứng tại chỗ, chờ đợi cái bóng kéo dài dần dần bị bóng đêm nuốt chửng...!
Không muốn có thứ gì, đối với thế giới này không có mong muốn hoặc là mong muốn cũng không thể có được, cứ như vậy biến mất.
Hắn buông bỏ bản thân cứ rời đi như vậy.
Mặc dù đã được cứu trở lại, nhưng hắn vẫn cho là bản thân không thoát khỏi cái kết cục kia.
Cho tới khi...!
..."Không thích một mình, sẽ rất khó chịu."
...!
..."Chúng mình cùng chơi với nhau, có được không?"...!
Tất cả mọi người đối với hắn đều im lặng, trào phúng, xa lánh, bàn tán bên ngoài.
Nhưng từ giữa rừng có một cô gái nhỏ mặc váy màu đỏ bước ra.
Ở thế giới đều là màu xám của hắn nhan sắc kia lại đỏ tươi, đỏ gần như chói mắt, nhưng lại là màu sắc duy nhất trong thế giới của hắn.
"Có."
Thích thần lặp lại một lần.
Đương nhiên là có.
Dù có đau khổ giãy giụa đến liều mạng để sống, đương nhiên là hắn nhất định, nhất định muốn có được.
Thích Thần nhìn thẳng, ánh mắt tối tăm.
Trong tầm mắt là hình ảnh cô gái đang tò mò, "Cho tới bây giờ chưa có nghe anh nói qua nha, đó là cái gì?"
Là em.
Thích Thần môi mỏng khẽ nhúc nhích, "......Hoa hồng."
"....Gì?" Thời Dược ngơ ngẩn, suy nghĩ vài giây, "Anh thích hoa hồng sao?"
"Không phải thích hoa hồng." Thích Thần nói, "Anh chỉ thích duy nhất một bông."
Thời Dược suy nghĩ, cười hỏi
"Giống như kia chỉ thích một bông hoa hồng duy nhất sao?"
"Giống như vậy."
Thích Thần từ từ thu lại tầm mắt,
"Cho dù có phải chết, cũng nhất định phải trở về nhìn hoa hồng."
Thời