Edit: Chinn
Beta: Lia + Nhược Lam
_________________________________________
Nhìn thấy dấu đỏ kia, trong đầu Thích Thần bất ngờ xẹt qua hình ảnh cô gái đang bị siết chặt trong vòng tay hắn.
Hô hấp hắn vẫn không chậm một nhịp nào, ánh mắt cũng lấp lóe, không lập tức mở miệng.
Quan Tuệ nhìn biểu hiện này liền ngầm hiểu, có chút áy náy cười cười
"Dì không có ý gì đâu, cũng sẽ không can thiệp chuyện yêu đương của con trẻ.
Nếu như con không muốn nói thì cứ coi như vừa rồi chưa có chuyện gì."
Nói xong, Quan Tuệ nở nụ cười dịu dàng chuẩn bị rời đi.
"Dì."
Thích Thần bỗng dưng mở miệng.
Bước chân Quan Tuệ dừng lại, quay đầu nhìn Thích Thần tràn đầy hy vọng.
Bà và Thẩm Phương Như thân thiết như chị em, Thích Thần cũng đã ở bên cạnh bà từ khi còn nhỏ, vì vậy bà đương nhiên mong Thích Thần có thể xem mình như mẹ ruột.
Chỉ là Thích Thần chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, vẫn giữ nguyên tư thế dựa tường trước đó.
Chiếc đèn cẩm thạch kiểu cổ điển ở cuối hành lang tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo khiến khuôn mặt thâm thúy nổi bật của nam sinh nửa sáng nửa tối.
Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, mi tâm thật đẹp cũng có chút nhướng lên.
Quan Tuệ trong lòng thầm thở dài.
Thích Thần, đứa bé này từ ngoại hình, thành tích, nhân phẩm, đều không thể nhìn ra một điểm xấu nào.
Nếu như hắn không có bệnh như vậy, thì sẽ là một người vô cùng hoàn mỹ.
Chỉ tiếc...!
Thích Thần bỗng dưng cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của bà.
"Dì à, con đúng là..." Anh ngừng lại một chút, rồi lặp lại, "Con rất thích một người."
"À...!Đây là chuyện tốt..." Quan Tuệ lập tức bị sự thẳng thắng này làm cho chấn động.
"Nhưng cái này chỉ là ngoài ý muốn."
Thích Thần đưa tay chỉ vào vết đỏ trên xương quai xanh của mình
"Con có chừng mực, cũng biết phép tắc, sẽ không làm những việc không phù hợp vào thời điểm không phù hợp...!Mong dì không có hiểu lầm nào đó với con."
Nghiêm túc giải thích xong, Thích Thần cúi đầu nhẹ đối với Quan Tuệ, "Vậy con trở về phòng trước.
Chúc dì ngủ ngon."
Nói xong, Thích Thần kéo cánh cửa bên cạnh ra, bước chân về phòng ngủ chính.
Quan Tuệ đứng tại chỗ lắc đầu với vẻ không thể tin được, sau đó nhanh chóng đi lên tầng ba.
Trong phòng khách tầng ba, Thời Hằng đang đọc báo trước khi ngủ suýt chút nữa bị vợ đang kích động ném ra khỏi giường
"Anh biết không Thích Thần vừa tự động nói với em tâm tư của nó.
Có phải nó đã xem em là mẹ rồi không?"
"Thích Thần trở về rồi?" Thời Hằng bất đắc dĩ nhìn về phía Quan Tuệ, "Không phải đã nói không gọi cái tên này nữa sao?"
"Em vui quá đi mất!"
Quan Tuệ nhào lên giường,
"Nhị Hằng Nhị Hằng Nhị Hằng, anh nói xem qua mấy năm nữa Thích Thần có chịu mở miệng gọi em là mẹ không?"
Ở Thời gia, Thời Hằng chính là người con trai thứ hai.
Tên "Nhị Hằng" bắt đầu được gán cho ông từ lúc hai người họ vẫn còn đang yêu đương cuồng nhiệt.
Đã nhiều năm như vậy, mãi cho đến khi Thời Dược lớn, tuổi của hai người không còn trẻ trung nữa mới thỏa thuận ngừng gọi nhau như vậy...!
Bây giờ ký ức quen thuộc đột nhiên trở về, mà Quan Tuệ kích động như vậy cũng là điều dễ hiểu, Thời Hằng đành chiều lòng để bà gọi tên.
Nhưng điều đó không làm ông chậm trễ việc giội một gáo nước lạnh vào vợ yêu của mình
"Thích Thần còn chưa bao giờ gọi Thẩm Phương Như một tiếng "mẹ", em nghĩ thằng bé chịu gọi em à?...!Anh lại cảm thấy ngay cả hồi Dược Dược còn bé, lần đầu tiên nó biết gọi mẹ em cũng không vui như thế này"
"Anh còn ghen thay Dược Dược à."
"Con bé dù sao cũng là con gái ruột của em đó? Sao mà bây giờ so với Thích Thần lại thành ra có mới nới cũ, có trăng quên đèn."
"Em không có nói như vậy."
Quan Tuệ bĩu môi
"Nhưng mà Thích Thần cũng là con trai của em, em đã trông nom thằng bé từ nhỏ đến lớn rồi."
"Đúng rồi...!Mười mấy năm qua, tần suất em chạy qua trường học trị liệu hình như còn hơn Thẩm Phương Như gấp mấy lần."
"..."
Nói không lại người đàn ông này, Quan Tuệ thở phì phò nhấc chân đạp eo Thời Hằng một cái
"Thích Thần từ nhỏ đã đáng thương như vậy, cũng không có ở cùng cha mẹ ruột, em giúp Phương Như chăm sóc thì thế nào?...!Ai, sao em cảm giác anh đối với Phương Như có thành kiến lớn như vậy?"
Lật một tờ báo trong tay, ánh mắt của Thời Hằng cũng không rời đi, ông thản nhiên nói
"Cô ta năm đó bỏ chồng vứt con, anh đúng thật là không thể nào đồng tình được."
Nhắc đến chuyện này, Quan Tuệ cũng trầm mặc.
Qua nửa phút, bà mới yếu ớt thở dài
"Mỗi người đều có lựa chọn riêng...!Tính cách Phương Như anh không hiểu đâu, cô ấy không phải là một người phụ nữ của gia đình.
Ngay từ đầu, nếu Phương Như không đến với Thích Cầu thì có lẽ sẽ không sống mệt mỏi như vậy."
"Tính cách cũng không phải là lý do để trốn tránh trách nhiệm."
Quan Tuệ xưa nay luôn bao dung cho người khác, mặc dù Thẩm Phương Như tính cách khác biệt thì cho cùng vẫn là người bạn thân nhất của bà.
Nghe thấy Thời Hằng nói, bà không khỏi nhíu nhíu lông mày,
"Nhiều năm như vậy, chi phí trị liệu của Thích Thần chồng chất như núi, sao lại không có trách nhiệm hả? Nếu năm đó cô ấy không xuất ngoại bươn chải, anh nghĩ là Thẩm gia sẽ chịu trả tiền cho Thích Thần chắc?"
Thời Hằng lơ đãng thoáng nhìn Quan Tuệ lông mày sắp dựng đứng lên rồi, vội vàng nuốt xuống những lời chuẩn bị nói.
Ông ôn hòa cười cười
"Vợ yêu à, anh sai rồi, lời em nói đều là chân lý, anh tin tưởng phục tùng vô điều kiện."
Quan Tuệ bị Thời Hằng chọc cho bật cười, "Anh dỗ trẻ con đấy à!".
Nói xong, bà xuống giường đi rửa mặt.
Thời Hằng cầm tờ báo lại, nghiêm túc nhìn chữ màu đen đầu đề trên tờ báo kinh tế, lại nhịn không được lắc đầu mỉm cười.
"Còn không phải là một đứa trẻ à...!Tuổi tâm lý so với Dược Dược kẻ tám lạng người nửa cân."
Qua hai giây, Thời Hằng khép tờ báo, lông mày nhíu lại
"Lúc nãy em bảo, Thích Thần nói với em tâm tư gì?".
Nghĩ nghĩ, Thời Hằng lắc đầu, "Mà thôi, kệ đi."
Thời Dược tỉnh dậy giữa đêm vì bị đau răng, nghĩ thầm đây có lẽ là lúc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời mình.
Thử tất cả các phương pháp tìm thấy trên Internet cũng không hề hiệu quả, cơn đau lại càng ngày càng giày vò cô dữ dội hơn.
Khi đau đến mức lăn lộn trên giường, cô chịu không nổi định gọi điện cho Quan Tuệ.
Thế nhưng nhìn trên điện thoại đã là hai giờ sáng, Thời Dược đành phải nhịn xuống.
Qua một hồi không thể nhịn được nữa, cô lật con búp bê bên cạnh ra rồi vùi đầu vào khóc rấm rứt.
Kiểu đau răng như đòi mạng thế này, vì sao cô còn không nhớ chứ?
Món