Edit: Ann
Beta: Nhược Lam
_____________________________
Vài phút sau, trên hành lang lúc trước còn hô hào kêu đánh kêu giết bỗng yên tĩnh lại, hai nhóm người gây chuyện đánh nhau đều hai tay ôm đầu, ngồi xổm thành hai hàng úp mặt vào tường.
Ở giữa bọn họ, một loạt cảnh sát đã xếp thành hàng, người nào người nấy đều một bộ dạng hết sức nghiêm túc canh giữ.
Bầu không khí tĩnh lặng lại, ngay cả trong các phòng riêng ở hai bên hành lang cũng không dám truyền một chút tiếng động nào ra ngoài.
Thời Dược đỡ Thích Thần ngồi ở một bên trên ghế sô pha, sắc mặt cô vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhìn theo nhân viên cấp cứu cùng đến với cảnh sát đang xử lý vết thương trên lưng cho Thích Thần.
"Bác sĩ, anh tôi bị thương có nặng không?" Thời Dược do dự vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi nhân viên cấp cứu ở phía sau.
Nhân viên cấp cứu hất cằm lên, nhìn về phía những người nằm trên cáng cứu hộ đang được đưa lên xe cứu thương
"So với bọn họ thì nhẹ hơn nhiều.
Bị mấy mảnh vỡ thủy tinh đâm vào, vì di chuyển nên càng đâm sâu vào thịt, trước hết tôi xử lý tại chỗ cho cậu, mặc dù không phải ở trong điều kiện vô khuẩn nhưng miệng vết thương rất lớn, cậu cố nhịn một chút."
Thích Thần "Ừm" một tiếng.
So với sự bình tĩnh của hắn, Thời Dược ở bên cạnh sốt ruột đến độ mặt mũi đều trắng bệch giống như mình mới chính là người bị thương.
Nhân viên y tế vừa xử lý vết thương vừa nói chuyện, "Có điều đám thanh niên các cậu cũng thật là, tự nhiên lại lao vào đánh nhau còn liên lụy đến bạn gái cậu nữa?"
Vừa nghe lời này, Thích Thần cười sâu xa nhìn về phía Thời Dược.
Thời Dược vội vàng giải thích với nhân viên y tế, "Tôi không phải bạn gái anh ấy, anh ấy là anh tôi.
Anh ấy cũng không đánh nhau, lúc nãy là tôi đi ngang qua chỗ đó anh ấy thay tôi chặn chai rượu kia."
Nhân viên y tế bất ngờ ngước mắt lên: "Là thật?"
"Thật mà" Thời Dược ra sức gật đầu.
"Chuyện này một chút cũng không liên quan đến anh tôi."
"À, vậy xem ra là tôi trách oan cậu rồi.
Vậy để tôi xuống tay nhẹ một chút."
"..."
Đến khi xử lý miệng vết thương xong, cảnh sát điều tra để hai người thoát khỏi diện tình nghi thì sắc trời bên ngoài đã sớm tối đen.
Từ phòng cấp cấp cứu đi ra, Thời Dược tranh thủ gọi điện thoại cho Tôn Tiểu Ngữ
"Tiểu Ngữ, những người khác đều về nhà rồi chứ?"
"Cậu yên tâm đi, mình đã kiểm tra hết rồi, hiện giờ cũng chỉ còn lại hai người cậu và Thích Thần là chưa về tới nhà thôi."
"Vậy là tốt rồi." Thời Dược mệt mỏi xoa huyệt thái dương trên trán, "Vậy hai người uống say kia thì sao? Người lớn trong nhà có trách mắng họ không?"
"Còn say cái gì nữa, xảy ra chuyện như vậy, có uống say nữa thì cũng tỉnh hết rồi."
"Chỗ Diêu Chính Nam có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, cậu ta tung tăng nhảy nhót rồi,nói cho cùng đêm nay thật sự có lỗi với Thích Thần, cậu nhất định phải thay mình nói xin lỗi cậu ấy nha, nếu sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này, mình cho dù phải ấn hai thằng nhóc say khướt kia vào vòi phun nước cho tỉnh rượu thì cũng sẽ không dẫn mọi người đến quán karaoke đâu."
"Được rồi, cậu cũng đừng tự trách mình nữa, chuyện đã như vậy rồi."
Thời Dược mặt như đưa đám nhìn Thích Thần đứng dưới đèn đường cách đó không xa
"Đây cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của cậu...!Được rồi được rồi, ngày mai bọn mình nói tiếp nhé, mình đưa anh ấy về nhà nghỉ ngơi trước đã."
"Ừ ừ, các cậu về nhanh đi, đi đường cẩn thận nhé."
" Được."
Thời Dược cúp điện thoại, bèn vội vàng bước nhanh đi đến bên cạnh Thích Thần,
"Em đã gọi xe trong nhà tới đón, anh cố chịu đựng một chút nhé."
"Chịu đựng cái gì?" Thích Thần khó hiểu nhìn cô.
Thời Dược sửng sốt, "Vết thương đó không đau sao?"
Khóe môi Thích Thần kéo lên một độ cong không rõ ràng lắm, "Không đau."
"Anh đừng có nói dối, đã chảy máu đến thế rồi làm sao có thể không đau được"
Nỗi chua xót đau lòng mà Thời Dược nghẹn ở phòng cấp cứu hơn nửa ngày đã lập tức xông thẳng lên chóp mũi, mắt thường cũng có thể thấy được hốc mắt cô gái đã đỏ lên, sắp khóc.
"Thật sự không đau, sao em lại không tin." Thích Thần duỗi tay bóp sống mũi cô gái, "Không được đau lòng, không được khóc."
Thời Dược đột nhiên không kịp đề phòng bị hắn bóp đến ngẩn ngơ, thật đúng là kìm nước mắt trở về.
Lúc này Thích Thần mới cười buông tay
"Hôm nay chính là ngày đầu tiên tôi trở về, đã chờ đợi ngày này lâu như vậy rồi.
Có thể nhìn thấy em trừ vui sướng ra thì cảm giác gì cũng không có, sao lại đau được chứ?"
Vành mắt Thời Dược còn vương nước mắt, lại không nhịn được hớn hở mặt mày
"Thật vậy sao?"
Thích Thần hơi nhếch mày, "Thế này có tính là gì? Em nhìn thấy tôi cũng không có cảm giác giống như tôi sao?"
Thời Dược vội vàng lắc đầu
"Em đương nhiên cũng rất muốn gặp anh, nhưng em biết anh bận thi đấu mà.Vốn dĩ lúc nghỉ đông em dự định tới tìm anh nhưng mẹ không cho, nói em sẽ làm lỡ việc thi đấu."
Thích Thần suy nghĩ một chút, "Cũng rất có khả năng."
Thời Dược: "???"
Thích Thần mỉm cười, "Không chuyện gì có thể làm tôi phân tâm hơn so với em, cho nên chuyện dì nói thật sự rất có khả năng."
Thời Dược vừa nãy còn muốn bùng nổ, nghe được lời này bỗng ngơ ngác, "Anh đây là đang khen em hay là chê em vậy?"
Thích Thần
"Em đoán xem?"
Thời Dược: "......"
Bệnh viện này cách nhà Thời Dược cũng không gần, cho nên xe trong nhà cũng không chạy tới ngay được.
Ở dưới đèn đường Thời Dược vốn là đỡ Thích Thần,nhưng lúc này lại đang đứng dựa vào vai Thích Thần, hai mắt đã sắp không mở ra được, còn kiên trì mang theo buồn ngủ trò chuyện cùng hắn
"Anh nghĩ thử xem, sau này em làm cảnh sát có được không?"
"Sao lại đột nhiên nghĩ như vậy?"
"Là do hôm nay ấy......!Lúc em sắp bị dọa chết khiếp thì cảnh sát lập tức xuất hiện......!Lúc những cảnh sát đó đi vào.Thật sự rất đẹp, rất đẹp trai nha"
Cô gái ngáp một cái nhắm mắt lại dựa vào cổ chàng trai, khóe môi mềm mại nở nụ cười, lại nghĩ ra cái gì đó, "Khi đó em lập tức nghĩ rằng...!Nếu em cũng là cảnh sát thì tốt rồi."
"Có gì tốt chứ?"
"Nếu như vậy..."
"Hửm?"
"Nếu như vậy...Em sẽ có thể.....Bảo vệ được anh rồi..."
Nói đến âm cuối, giọng cô gái đã sắp nghe không rõ, cuối cùng vẫn từ từ đắm chìm vào cơn buồn ngủ, hóa thành tiếng thở đều.
Mà đến khi hiểu được ý trong câu nói cuối cùng, chàng trai đứng dưới ánh đèn đường bỗng giật mình.
Một lúc lâu sau, anh rũ mắt nhìn cô gái đã ngủ say ở trước người, không nhịn được cong khóe miệng.
"Thỏ con ngốc."
Khai giảng lớp mười hai, bài vở bề bộn chung quy là không thể tránh khỏi đè trên vai nhóm học sinh lớp mười hai.
Thời gian càng trôi qua ngày một nhanh hơn, tấm biển đếm ngược từng ngày treo ở chỗ cao nhất trên bảng đen, các giáo viên bắt đầu không hề nhấn mạnh việc cố gắng chăm chỉ học tập nữa, mà là thường thường nhắc nhở đám học sinh phải kết hợp hài hòa giữa học tập và nghỉ ngơi.
Mà trong khoảng thời gian hơn hai năm ở đây, đám học sinh vẫn luôn bị các giáo viên gọi là "Lứa học