Kể từ lúc trải qua sự kiện "đồng cam cộng khổ" trong nhà ma ở công viên kia sân chơi nhà ma kia, Thời Dược cho rằng mối quan hệ của mình cùng anh trai nhà bên đã có một bước tiến mới, thế là dần dần thường xuyên xuất hiện xung quanh Thích Thần, cũng tận dụng hết mọi cơ hội kéo hắn ra ngoài "phơi nắng".
Chẳng mấy chốc đám nhóc con trong đại viện cũng để ý thấy "thành viên chủ chốt" của hội, người mà trước đây hoạt động rất sôi nổi, bây giờ càng ngày càng ít tham gia cùng bọn họ, ngược lại đa phần bị nhìn thấy chơi cùng cậu con trai lạnh lùng kia.
Hôm nay cũng như vậy.
Trong khu vui chơi cho trẻ con ở đại viện, Thẩm Kiêu vừa xuống lầu đã nhìn thấy Thời Dược đang ngồi cạnh Thích Thần dưới chân cầu trượt. Sắc mặt biến đổi, hắn há miệng định gọi, nhưng tiếng "Dược Dược" còn chưa thốt ra, lại có chút thất vọng mà cúi đầu ủ rũ.
Thẩm Kiêu cũng không đi ra chỗ hai người kia, mà tiến thẳng đến nơi đám trẻ hay tụ tập.
"Tùng Tử đến kìa." Không biết đứa nhóc nào nghịch ngợm trêu hắn một câu.
"...", Thẩm Kiêu cực kì không vui ngẩng đầu trừng mắt với kẻ vừa mở miệng, còn giơ nắm đấm đe dọa, "Còn dám gọi như vậy thì tớ sẽ đánh cậu đó."
"Haha đùa chút thôi mà."
Thấy Thẩm Kiêu đi đến, có một cô bé hỏi, "Thẩm Kiêu, mấy ngày nay cậu không đi tìm Dược Dược à?"
"Ừ đấy, dạo này Dược Dược luôn đi cùng anh họ của cậu nha, chúng tôi gọi cậu ấy đi chơi mà chẳng mấy khi cậu ấy đến, trừ khi là đi cùng cái anh kia."
"Đúng đúng đúng, Dược Dược suốt ngày chỉ chơi với anh họ của cậu thôi, không phải Dược Dược thích anh họ của cậu đấy chứ? Nhưng mà tớ cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, với cả anh ấy —."
"... Tên đó không phải anh họ tôi!", Thẩm Kiêu cuối cùng cũng có phản ứng, hắn nóng nảy cau mày, tức giận cắt lời cô bé đang nói.
Cô bé thấy Thẩm Kiêu gào lên liền sững sờ, vài giây sau hai mắt không nhịn được đỏ lên.
"Cậu... cậu thật thô lỗ! Tớ sẽ về mách baba, để ông ấy đánh đòn cậu."
Nói xong, cô bé đó quay đầu khóc lóc bỏ đi.
Mấy đứa nhỏ bên cạnh đều ngơ ngác nhìn hắn.
Thẩm Tiểu Bàn ngập ngừng nhìn theo cô bé đang chạy, dường như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời, cuối cùng lại hướng mắt tới một góc khác của khu vui chơi.
Cô ngồi đó có cái bím tóc nhỏ, hình như là tự mình làm, trông có chút rối, cũng có chút ngây ngốc đáng yêu. Lúc này cô ấy đang vui vẻ nói chuyện cùng cậu bé bên cạnh, đôi mắt hạnh cười đến cong thành vầng trăng khuyết.
Mà người ngồi bên cạnh, mặc dù trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt luôn lãnh đạm, nhưng cả quá trình cô bé nói chuyện, hắn cũng không lộ ra nửa điểm bực bội hay phản ứng khó chịu nào khác, thậm chí ánh mắt chỉ một mực nhìn cô ấy.
Hình ảnh hai người ngồi đó trông hài hòa một cách kỳ lạ, giống như là ý trời đã định.
Thẩm Tiểu Bàn mím môi, khó chịu thu hồi ánh mắt.
Ngay lúc này, cậu bé hay chơi cùng Thẩm Kiêu đi tới, nháy mắt nói: "Cậu không phải luôn một câu Dược Dược thế này, hai câu Dược Dược thế kia à? Sao không qua bên đó đi, đồ hèn nhát!"
Thẩm Kiêu mạnh miệng "Cậu mới là hèn nhát."
"Tớ mà hèn nhát sao? Nếu tớ là cậu chắc chắn sẽ dùng mọi cách giành lại Dược Dược muội muội."
"Giành lại?", Thẩm Kiêu ngẩn ngơ, "Giành lại thế nào?"
"Làm sao tớ biết được? Đó là Dược Dược muội muội của cậu, không phải của tớ."
Thẩm Kiêu: "..."
Cậu bé kia nhìn bộ dạng khó chịu của Thẩm Kiêu, nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi: "Không phải cậu nói là hôm nay bác gái của cậu đến đây sao?"
Thẩm Kiêu gật gật đầu, "Ừm, bác ấy vừa đến rồi, cho nên mẹ mới đuổi tớ ra ngoài chơi."
"Như vậy thì đơn giản! Cậu chạy qua bên kia nói với Thích Thần là... mẹ hắn kêu hắn về, sau đó cậu nhân cơ hội dẫn Dược Dược đi chơi máy chơi game, hoặc là đến công viên, chỉ cần để hắn không nhìn thấy là được rồi!"
Thẩm Kiêu băn khoăn nhìn đối phương: "Liệu có khả thi không?"
"Làm sao mà tớ biết được? Cậu phải thử mới có kết quả chứ."
"..."
Thẩm Kiêu do dự một chút, quay đầu nhìn về hướng hai đứa trẻ kia.
Cô bé đang nghiêng đầu nhìn cậu bé bên cạnh, cười tươi như ánh mặt trời
Thẩm Kiêu cắn răng một cái, "... Vậy thì thử."
Ở bên này, Thời Dược đang say sưa kể cho Thích Thần về những món Quan Tuệ đã làm sáng nay, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Tiểu Bàn đứng trước mặt.
"Tùng Tử?", Thời Dược kinh ngạc hỏi, "Cậu cũng đến sao? Lúc nãy tôi đi sang nhà cậu mà không thấy cậu đâu cả."
"Khi đó cậu có phải tìm tớ đâu...", Thẩm Tiểu Bàn lẩm bẩm, sau đó nhớ tới mục đích mình đến đây, liền nhìn về phía Thích Thần, "Này, bác gái vừa mới tới nên mọi người bảo tôi gọi anh về... chắc là có chuyện gì đó."
Nghe vậy Thích Thần nâng tầm mắt, giễu cợt nhìn một cái rồi lại hạ xuống.
Hắn không nói lời nào liền đứng dậy, nhưng cũng không di chuyển.
Thẩm Kiêu trong lòng vừa nghi hoặc vừa lo lắng nhìn hắn, đột nhiên thấy Thời Dược cũng đứng lên cười hì hì nói với Thích Thần:
"Em sẽ về cùng anh."
Thích Thần khuôn mặt thả lỏng, không nói gì, nhưng lúc này mới bước đi.
Thời Dược lập tức nhấc chân muốn đi theo hắn.
Thấy thế Thẩm Kiêu liền sốt sắng, nghiêng người kéo Thời Dược, "Dược Dược, cậu đi cùng làm gì"
Thời Dược bối rối nhìn về phía Thẩm Kiêu, "Sao vậy, cậu có chuyện tìm tớ sao? Nhưng mà tớ chưa chào hỏi dì Thẩm Phương Như lần nào, hôm nay mới có cơ hội."
Nói xong, Thời Dược quay đầu thấy Thích Thần đã đi được một đoạn, vội vàng rút khỏi tay Thẩm Kiêu, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay,
"Tùng Tử, hôm nào gặp nha"
"..."
Nhìn cô gái chạy theo và sánh vai cùng cậu bé khác đi ra ngoài, Thẩm Tiểu Bàn tức giận đến vành mắt đỏ lên.
Nhà Thẩm Kiêu và Thời Dược đều ở tầng bốn, khi hai người đến trước thang máy mới phát hiện các thang máy đều không hoạt động.
Thời Dược kéo kéo Thích Thần, lúc người kia quay sang nhìn, cô lại nháy mắt cười cười
"Đua không?"
Thích Thần: "...?"
Thời Dược chỉ vào thang đi bộ phía sau, cười nói: "Từ tầng một này bắt đầu chạy, ai lên đến tầng bốn trước thì thắng, thế nào?"
"..."
Thích Thần dùng ánh mắt lạnh lùng bài xích cái hành động trẻ con này.
Nhưng Thời Dược lại không từ bỏ, "Chạy đua thôi mà... Hay là, anh sợ sẽ thua cho nên mới không dám thi với em?"
Qua mấy ngày chơi cùng nhau, Thích Thần đã thừa biết cái tính chưa đạt được mục đích gì sẽ không dừng lại của Thời Dược, đành phải đồng ý, xoay người đi về hướng cầu thang.
Kế hoạch thành công, Thời Dược hớn hở quay đầu đi theo.
Ở cuối cầu thang tầng một, Thời Dược đặt chân lên bậc thứ nhất, cười híp mắt quay sang nhìn Thích Thần, "Em đếm 3 2 1 thì bắt đầu nha."
Thích Thần không nói gì, cũng bước lên bậc đầu tiên.
Thời Dược khóe miệng cong lên, "Ba — hai... Chạy!"
Tiếng "Một" chưa nói ra, Thời Dược liền vèo một cái chạy nhanh lên lầu
Thích Thần đứng ở phía sau giật mình 0.1 giây, bất đắc dĩ rũ mắt, hít vào một hơi rồi đuổi theo.
Hắn cảm thấy người kia như một con thỏ nhỏ nhảy nhót trước mặt, có hơi ngốc nghếch, nếu không thì sao đang chạy lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn một cái, rồi hoảng hốt khi khoảng cách bị ngút ngắn, sau đó lại vừa chạy nhanh hơn... vừa cười?
Nghĩ như vậy cậu bé cố tình khống chế tốc độ, duy trì khoảng cách với cô bé khoảng 3, 4 bậc cầu thang
Cô bé chạy đến tầng bốn trước vài giây vội nắm lấy tay vịn cầu thang, còn đang thở hổn hển mà vẫn cười nói: "Em... em thắng, anh thua rồi nha."
Thích Thần bất lực nhìn cô.
"Sao anh không thở mạnh vậy?", Thời Dược tò mò đi tới, "Không thấy mệt à?"
Hơi thở ấm áp của cô gái đột nhiên phả lên má, hắn bỗng chợt ngây ngốc một trận.
Không khí lặng đi mấy giây, Thời Dược lùi về sau, "A, có phải anh đang nín thở không? Mặt đỏ như thế này... Không sao, không sao mà, em sẽ không cười vì anh thua em đâu, không cần nín thở."
Thích Thần: "..."
Thời Dược kéo Thích Thần ra khỏi cầu thang, "Được rồi, bây giờ em cùng anh đi
Còn chưa nói dứt lời, từ góc khuất cuối hành lang phía trước loáng thoáng một giọng nam tức giận vọng lại.
"Cả ngày nghĩ đến Thích Cầu, Thích Cầu,... tên đó đã chết rồi. Chị rốt cuộc có nhớ Thích Thần là con ruột của chị không?!"
Tiếng đế giày nhọn hoắt đâm xuống nền đá trên hành lang, cùng giọng nói sắc lạnh của chủ nhân đôi giày cao gót đó cũng vang lên,
"Không cần phải nhắc, tôi vẫn luôn hối hận vì đã sinh ra nó."
"Chị nói như vậy mà nghe được à... Chị —"
Thẩm Phương Như và cha của Thẩm Kiêu đã cãi cọ đến giữa hành lang hình chữ T.
Mọi âm thanh và hành động đều đột ngột dừng lại khi nhìn thấy hai đứa trẻ đứng trước cửa cầu thang bộ.
Thẩm Phương Như sắc mặt biến hóa, mà người đứng bên cạnh biểu tình cũng khó coi.
Thời Dược ngây người mấy giây mới ngấm được nội dung của cuộc trò chuyện vừa nãy, cô cuống quýt quay sang nhìn Thích Thần, người vẫn đang nắm tay cô.
Thẩm Phương Như lúc này cũng tiến lên phía trước, "Xin lỗi, Thích Thần, ý của mẹ không phải như vậy."
Nói xong, bà liền ngồi xổm người xuống, vươn tay ra định nắm lấy tay Thích Thần.
Ngay lúc Thẩm Phương Như sắp chạm vào thì cậu bé rụt tay về phía sau.
Thẩm Phương Như bắt lấy khoảng không.
Mà trong tầm mắt của bà và Thời Dược, Thích Thần từ từ ngước mắt lên, trên khuôn mặt thanh tú lúc này không thấy được cảm xúc nào khác ngoài sự lạnh lùng.
Hắn nhìn Thẩm Phương Như đang có chút bàng hoàng vài giây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giống như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
"Không có gì đâu, mẹ."
Nói xong hắn buông tay Thời Dược, đi qua Thẩm Phương Như vẫn sững sờ ngồi ở đó.
"Tạm biệt."
Vừa dứt lời, Thích Thần đã rẽ vào hành lang bên cạnh nhà Thẩm Kiêu.
Vài giây sau, tiếng đóng cửa truyền đến.
Thời Dược siết chặt bàn tay trống rỗng, "Chào chú". Nói một câu với chú Thẩm xong, cô cau mày liếc nhìn Thẩm Phương Như, sau đó thu hồi tầm mắt xoay người đi về nhà mình.
—-
Mẹ đã dặn phải tới chào hỏi Thẩm Phương Như, nhưng bây giờ Thời Dược lại không muốn nói nữa.
Làm anh ấy buồn, không xinh chút nào.
...
Nữa đêm, Thời Dược bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Nằm trên giường choáng váng vài giây, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, cô cau mày lẩm bẩm ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh.
03:17
Thời Dược "..."
Thực sự không biết là chuyện gì đang xảy ra, Thời Dược bước xuống giường bằng đôi chân trần, một đường đi đến cửa phòng ngủ, mở ra một khe hở rồi ghé mắt nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách, Thời Hằng vẫn mặc đồ ngủ nhíu mày bước về phía cửa chính, còn phía sau Quan Tuệ vẫn mơ màng dựa tưởng ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh cửa phòng ngủ.
Giây lát sau, cánh cửa lớn được Thời Hằng mở ra.
"... Phương Như?"
Thời Hằng kinh ngạc.
Ngay sau đó, một giọng nữ nức nở truyền đến.
"Thích Thần... Thích Thần đột nhiên mất tích rồi, tôi gọi mãi vẫn không thấy —— Mọi người có thể giúp tôi tìm không..."
"Mất tích?!"
Quan Tuệ vẫn đang một bộ dạng buồn ngủ, nghe xong liền tỉnh hẳn, bước nhanh tới cửa kéo Thẩm Phương Như vào trong, "Có chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại mất tích?"
"Tôi cũng không biết... cậu của Thích Thần nói... tối hôm qua vẫn còn thấy thằng bé trong phòng ngủ, nhưng nửa đêm dậy đi vệ sinh thì thấy cửa phòng mở, Thích Thần cũng..."
Còn chưa nói được hết câu, Thẩm Phương Như đã rơi nước mắt lã chã.
"Bình tĩnh nào, Phương Như, chúng tôi sẽ đi tìm giúp cậu... Bên ngoài còn đang mưa to như vậy, chắc là thằng bé chưa đi xa đâu, đừng quá lo lắng."
Quan Tuệ nói xong vội vàng về phòng ngủ lấy hai cái áo choàng, một cái đưa cho Thời Hằng,
"Nhanh xuống lầu."
Thời Hằng nhận lấy, "Không cầm dù à?"
"À, quên mất."
Quan Tuệ xoay người vào kho lấy dù, bỗng thấy Thời Dược còn đang mặc áo khoác bên ngoài đồ ngủ, tay cầm hai chiếc dù chạy đến.
"Dược Dược cũng tỉnh rồi à, mau về ngủ đi.", Quan Tuệ đưa tay định lấy dù thì Thời Dược lại tránh đi.
Quan Tuệ sửng sốt, "Con không đưa dù cho mẹ à... Con mặc áo khoác làm gì?"
Thời Dược nhíu mày, "Cái này là của con, cái này là cho anh. Ba mẹ tự lấy đi."
Nói xong, cô bé vội vàng chạy ra cửa.
Quan Tuệ còn đang sững sờ nhưng Thời Hằng đã kịp phản ứng, cau mày: "Con không giúp được gì, đừng gây rối, về phòng ngủ mau!"
Thời Dược buồn bực quay đầu nhìn
"Thời gian mọi người ở cùng anh ấy còn không nhiều bằng con, mọi người đi tìm mới rắc rối ấy."
"Vậy con..."
"Con không còn nhỏ, sẽ chú ý an toàn, chỉ tìm trong khu nhà mình thôi."
Trên khuôn mặt Thời Dược nghiêm túc rõ rệt, mang giày bước ra khỏi cửa.
Tìm Thích Thần đối với Thời Dược mà nói không phải là chuyện gì khó khăn.
Bước xuống lầu, cô không nghĩ tới nơi nào khác, cầm ô đi thẳng về một hướng.
Rạng sáng, trong khu vui chơi cho bọn trẻ vắng tanh, ánh đèn đường rọi vào những chiếc cầu trượt và xích đu vẽ nên những bóng dài ngoằng trên mặt đất, giống như mấy con quái vật trong truyện cổ tích sẽ ăn thịt trẻ con.
Thời Dược lạnh run, bước nhanh qua đường trượt dài, đến nơi bị bóng đen bao phủ.
Quả nhiên.
Cậu bé với quần áo mỏng tanh vô cảm ngồi dưới cầu trượt, thẫn thờ nhìn màn mưa mờ ảo trước mặt.
Thời Dược đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cứ như thể có ai nhét một cục bông chặn cổ họng của mình, nó chướng lên và nghẹn lại, mà cô cũng chẳng biết tại sao.
Mà những cảm xúc sợ hãi, những lời trách móc đã âm ỉ trong lòng trên suốt quãng đường tới đây, cuối cùng đều không thể nói ra thành lời. Cô ngập ngừng bước tới, cầm dù ngồi xổm xuống trước mặt Thích Thần.
Ánh mắt hờ hững của cậu bé cũng dần tập trung
lại, cuối cùng dừng trên cười cô gái.
Nhưng điều Thời Dược không ngờ chính là cậu bé lại chủ động nói trước
"Tới rồi à."
Giọng hắn hơi khàn đi.
Thời Dược cảm giác mũi mình có chút chua.
Nhưng cô nghĩ mình không thể khóc trước mặt hắn.
Hắn đã rất buồn... Cô không muốn làm hắn càng buồn hơn.
"...", Thời Dược cong khóe miệng gượng cười, "Anh lại ở đây rồi."
Ngoại trừ ánh đèn đường và ánh mắt của cô gái, màn đêm giăng lối khắp nơi khiến cậu bé thả lỏng tâm tình, lần đầu tiên cùng đối phương trò chuyện cùng cô gái một cách trọn vẹn, từng câu một
"Lần sau... sẽ đổi sang chỗ khác."
"Đừng, đừng đổi."
"Tại sao?"
"Không thể đổi được." Thời Dược nghiêm túc nhíu mày lại, sau đó cô nở nụ cười, đưa tay ra nắm lấy tay Thích Thần, "Bởi vì em muốn đi tìm anh."
Bàn tay cô gái nhẹ nhàng quấn lấy những đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu bé, "Nếu như anh đổi chỗ rồi, em không tìm được anh thì phải làm sao?"
"..."
Đồng tử Thích Thần khẽ run lên.
Giây lát sau liền cụp mắt xuống, hắn hơi cong khóe miệng hờ hững, "Được, không đổi."
Thời Dược nhìn bộ quần áo nửa ướt nửa khô trên người chàng trai, nhíu mày, "Anh không lạnh sao? Chúng ta trở về đi, được không?"
Thích Thần nắm lấy tay của cô gái, hàng lông mi khẽ rung lên, sau đó cúi người xuống đem gương mặt lạnh buốt áp vào bàn tay ấm áp kia.
Giống như là đi qua vô số đêm bão tuyết, bây giờ tìm thấy một chút lửa ấm duy nhất giữa bóng tối vô tận của giá băng.
Âm thanh Thích Thần khẽ run
"Lạnh... Nhưng trở về càng lạnh hơn."
Trời cao vạn trượng, đất rộng vạn dặm, ở một thế giới bao la mà Thích Thần dường như vẫn không có đủ tư cách để tìm cho mình một chỗ dựa và hơi ấm.
Có lẽ đối với thế giới này, giống như lời cha cậu nói, sự tồn tại của cậu không được hoan nghênh.
"Sẽ không lạnh đâu, còn có em nữa mà."
Giọng cô gái xuyên qua màn mưa đến bên tai cậu.
Thích Thần giật mình.
Cậu đang muốn đứng dậy, liền cảm giác người đang nắm lấy tay mình cử động, sau đó dù được mở ra, cô gái chậm rãi vòng qua, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn, đỉnh đầu kề sát trán hắn.
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ lồng ngực.
"Đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."
".."
Thích Thần càng nắm chặt bàn tay cô bé, tiêu điểm trong mắt chậm rãi tụ lại.
"Được."
Anh sẽ không giống người kia nhu nhược từ bỏ.
Bởi vì bên cạnh có em.
———
Trừ Thích Thần và Thời Dược thì không có ai biết đêm hôm ấy phía dưới cầu trượt hai đứa bé đã nói gì.
Bọn họ chỉ biết, quan hệ giữa Thời Dược và Thích Thần rất thân thiết.
Tính cách của Thích Thần hình như càng ngày càng khép kín, nhưng chỉ cần có Thời Dược ở cạnh thì lại sẽ giống như bao đứa trẻ bình thường khác, có thể nói chuyện, thậm chí còn cười.
Gia đình họ Thẩm cũng đã sớm nhận ra, ánh mắt nhìn Thời Dược cũng thay đổi.
Mà trừ hai người ấy ra, người hiểu chuyện này nhất chính là Thẩm Kiêu.
Cậu đại khái là tận mắt thấy Dược Dược của cậu dần dần bị người anh họ đột nhiên xuất hiện này cướp đi.
Thẩm Kiêu đã chịu đựng gần hết kỳ nghỉ, hết lần này đến lần khác tự an ủi chính mình - Đợi đến khi khai giảng thôi, mỗi ngày đều có thể cùng Thời Dược đi học, thì quan hệ của hai người sẽ trở về như trước.
Nhưng mọi mộng tưởng lại hoàn toàn sụp đổ khi hắn vô tình nghe thấy cha mẹ nói muốn giúp Thích Thần chuyển tới học chung cùng bọn họ.
Thẩm Kiêu vùng vằng quay đầu trở về phòng, nằm úp sấp bên chiếc giường cạnh cửa sổ phụng phịu.
Kết quả không nằm thì không sao, vừa nằm xuống lại thấy dưới lầu gần đó, Thời Dược đang kéo tay Thích Thần chạy vào khu vui chơi.
Thẩm Kiêu cực kỳ bực bội, thay quần áo sau đó quay người đi xuống.
Lúc vừa chạy đến khu vui chơi, hắn nhìn thấy Thời Dược cùng Thích Thần đang đứng trên đỉnh cầu trượt, âm thanh xa xa truyền tới:
"Em trước." Cậu bé có chút kháng cự thấp giọng.
"Không không không, em chơi nhiều lần như vậy, ngày hôm nay nhất định phải nhìn anh trượt một lần." Cô gái cười ngọt ngào trả lời.
Thẩm Kiêu đứng ở phía dưới siết chặt tay.
Từ rất lâu trước kia cậu luôn muốn chơi cùng Thời Dược, nhưng Thời Dược lúc đó nói là thật ngớ ngẩn, chỉ có trẻ con mới chơi, cho nên tới bây giờ vẫn chưa từng đồng ý với cậu.
Bây giờ chơi với Thích Thần, thì không ngớ ngẩn nữa sao?
"Thích Thần!"
Nghĩ như vậy, Thẩm Kiêu rốt cục cũng không nhịn được nữa, nắm chặt tay gào lên một tiếng.
Giọng nói hơi khàn đi vì tức giận này khiến Thời Dược ở bên trên giật nảy mình, cô kinh ngạc nhìn xuống "...Tùng Tử?"
Thẩm Kiêu vòng qua hố cát chỗ cầu trượt, chạy nhanh qua những bậc cầu thang đến đỉnh.
Cậu hùng hổ siết chặt tay đứng trước mặt Thời Dược và Thích Thần.
Thời Dược bối rối mở miệng: "Tùng Tử, sao vậy? Có chuyện gì không vui à?"
"...", Thích Thần không nói một lời nhìn về phía Thẩm Kiêu, lông mày nhíu lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hắn chưa bao giờ thích cậu em trai mập mạp suốt ngày quấn lấy Thời Dược này.
"Thích Thần! Có bản lĩnh dám đánh với tôi một trận không?!" - Thẩm Kiêu tức giận, trừng mắt về phía Thích Thần, "Người nào thắng, Thời Dược sẽ ——"
Nói chưa hết lời, cậu nhóc có chút do dự.
Thời Dược ở bên cạnh mơ hồ không hiểu chuyện gì, nhưng Thích Thần đã thầm đoán được những gì người kia muốn nói. Đôi mắt hắn càng u ám hơn, những cảm xúc dữ dội lại trào lên trong lòng.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, cố đè nén sự kích động.
Thời Dược mặc dù không hiểu câu thứ hai Thẩm Kiêu đang nói dở là gì, nhưng câu trước cô hoàn toàn hiểu được.
Cô cau mày tiến lên nửa bước giang tay chắn trước mặt Thích Thần, "Tùng Tử, cậu đừng có mà bắt nạt Thích Thần."
Thấy cô gái bảo vệ Thích Thần, Thẩm Kiêu tức giận đến mức lồng ngực sắp nổ tung, trực tiếp hất cánh tay đang ngăn cản của Thời Dược
"Không phải việc của cậu, tránh ra đi!"
Cậu nhóc lúc này không khống chế được sức lực, sau khi đẩy một cái liền biết chuyện không ổn, nhưng vẫn không kịp dừng lại.
Thời Dược bị đẩy trực tiếp va thẳng vào lan can sắt bên cạnh cầu trượt và ngã xuống.
Cả ba người đồng loạt chết lặng.
Thích Thần phản ứng đầu tiên, vội vàng ngồi xuống xem tình hình của Thời Dược, cau mày lại – "Có sao không..."
Còn chưa hỏi xong, thì thấy Thời Dược giơ bàn tay vừa chống đỡ dưới nền, trên lan can có một mảng sắt vểnh lên, để lại một đường rách dài trong lòng bàn tay Thời Dược.
Máu đỏ lập tức ứa ra.
Cô gái sững sờ nhìn tay mình, quên cả đau.
Mà đôi mắt Thích Thần lần nữa lại bị màu máu tươi nhuộm đỏ.
... Lại là máu, máu chảy xuống từ cổ tay bị cắt, vấy bẩn tất cả mọi thứ xung quanh.
Và lần này, là máu của cô ấy.
Thời Dược bị vết thương dài và vũng máu kinh hoàng kia làm cho sợ đến choáng váng, đột nhiên nghe thấy bên cạnh tiếng gầm khàn đặc phát ra, âm thanh mang theo sự dữ dội điên cuồng.
Cô chỉ nghe thấy một tiếng thét rồi vô thức ngất đi.
Lúc tỉnh lại, Thời Dược đã nằm ở nhà.
Quan Tuệ lo lắng ngồi ở mép giường, còn Thời Hằng đang ngồi dựa vào tường cau mày, giọng nói rầu rĩ truyền đến
"... Bị đẩy từ chỗ cao như thế, Thẩm Kiêu suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn, mẹ Thẩm Kiêu còn định xông lên đánh thằng bé kia... Em không thấy được ánh mắt nó lúc đó đáng sợ thế nào đâu."
"Đáng sợ lắm sao?" Giọng Quan Tuệ có chút nghẹn ngào, "Nhưng đó là vì muốn bảo vệ Dược Dược mà, anh nhìn xem tay Thời Dược rách một vết lớn, đầu cũng bầm tím, không cẩn thận thì người xảy ra chuyện chính là con gái anh chứ ai."
Thời Hằng thở dài, "Sau chuyện này, Thẩm gia khẳng định là không chấp nhận đứa bé kia, mà bệnh tình của nó xem ra ngày càng nặng... Phương Như tìm được cơ sở chữa bệnh ở nước ngoài sao chưa?"
"Liên hệ được rồi, nghe nói đã làm xong thủ tục."
Quan Tuệ cúi đầu xuống, đột nhiên nhìn thấy Thời Dược đang mở mắt, bà hô lên, " Dược Dược? Con tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không??"
"..."
Thời Dược ngước đôi mắt mờ mịt, "Mẹ... Con bị sao vậy..."
Nhìn Thời Dược đã tỉnh, Quan Tuệ lập tức rơi nước mắt, nhào tới ôm con gái vào lòng an ủi.
"Không sao đâu... Con cũng không có việc gì, đừng nghĩ lung tung, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt..."
"Dạ."
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen đang trên đường tới sân bay quốc tế thành phố Q.
Cậu bé ngồi bên cạnh ghế lái hai hàng lông mày u ám, sắc mặt lạnh lẽo như băng.
Người phụ nữ vừa lái xe vừa không ngừng dặn dò: "Sang bên kia phải nghe lời, đừng chạy lung tung, đừng —-"
"Con có thể gọi điện thoại cho em ấy không?"
Cậu nhóc đột nhiên mở miệng, giọng nói hơi trầm.
Thẩm Phương Như sửng sốt một chút, sau đó liền thở dài nói, "Dược Dược cần nghỉ ngơi, không nên quấy rầy con bé."
"..."
Thích Thần rũ mắt nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng.
Giây lát sau liền siết chặt năm ngón tay.
Nắm lại không khí, nhưng dường như còn có thứ gì khác.
Chàng trai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khắc họa nụ cười của cô gái giữa khung trời thanh vắng.
...
...
Dù có đi xa thế nào, anh sẽ trở về bên em.
Nhất định.
*
【 Cuối toàn văn, phụ văn án nguyên câu 】
Thích Thần:
"Em là ánh sáng duy nhất trong đêm tối của anh, là người cả đời này lòng anh hướng đến.
Đi về phía em.
Vượt mọi chông gai san bằng núi biển, chết ngàn lần cũng không hối tiếc."