Editor: Phạm Meo
Beta: Nhược Lam
- ------------------------------------
" Thích, Thích...Thích Thần cậu bị điên rồi sao?"
Nhìn thấy ở cửa phòng học xuất hiện một cô gái, ba người bên trong đều sửng sốt.
Lập tức Vương Kỳ Phong và Chu Phòng Vũ mang vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Thích Thần.
Những người khác chỉ nghe mơ hồ biết rằng tối nay Thích Thần cùng Quách Vũ Kỳ xảy ra xung đột.
Chỉ có hai người bọn họ nghe được rõ ràng từ chỗ anh em kể lại, Thích Thần là vì một cô nữ sinh tên là Thời Dược.
Vừa nghe được cái tên này Vương Kỳ Phong bỗng dưng cảm thấy nghẹn ở cổ, mơ hồ còn thấy khó thở.
Mà đúng như vậy.
khi ánh mắt hai người vừa nhìn đến liền phát hiện, chàng trai luôn mang bộ dáng lãnh đạm mặt giờ lại đang cau mày.
Thích Thần vẻ mặt trầm xuống.
"Tại sao em quay lại?" Giọng của anh đã có chút tức giận.
"Tôi..."
Thời Dược bị nhìn chằm chằm có chút nhụt trí.
sau đó cô cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, mím chặt môi nói
"Tôi không quay lại, chẳng lẽ mặc kệ cậu nổi điên sao? Một mình đánh nhau với nhiều người như vậy, cậu không muốn sống nữa à?"
Nói xong mấy lời này làm Thời Dược có thêm chút dũng khí, không cố kỵ mà liếc mắt nhìn ra phía ngoài phòng học.
Xác định bên ngoài không có ai, cô trực tiếp chạy tới cầm tay Thích Thần liền chạy về hướng cửa sau.
Thích Thần đương nhiên có thể cự tuyệt.
Thậm chí anh chỉ cần dùng một chút lực, cô nhóc này ngay cả vai anh cũng chưa tới cơ bản là không thể kéo nổi anh.
Chỉ là nhìn ánh mắt lo lắng của cô, đôi môi mím chặt vì chạy nhanh mà đỏ bừng như bông hoa đang nở, chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi, trong lòng anh giống như bị một cây châm dài đâm nhói một cái.
Có chút đau.
Nhưng vừa do dự một lát, Thích Thần đã bị cô kéo chạy tới cửa sau của phòng học.
Thời Dược thò đầu nhìn phải, ngó trái hai bên hành lang xác định tạm thời an toàn liền vội vàng lôi kéo Thích Thần chạy ra ngoài
Trái tim đập nhanh cảm giác giống như muốn phá lồng ngực bay ra, vì khẩn trương mà hô hấp của cô cũng trở nên gấp rút.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ phải chịu mệt như vậy.
Thích Thần vừa xuất hiện, giống như đem mọi mạo hiểm cùng sóng gió của cô từ trước năm 16 tuổi đem trả lại cho cô.
Nghĩ tới liền thấy thảm.
Đôi mày xinh đẹp của Thời Dược nhăn lại, mắt nhanh chóng đánh giá đường đi.
Đi xuống tầng một vòng qua chỗ ngoặt, Thời Dược vừa định tiếp tục đi xuống thì nghe thấy tiếng bước chân của một đám người đang đi lên.
Một người trong số đó dường như vẫn còn đang nghe điện thoại.....!
" Gì? Thằng nhóc kia chạy trốn?!...Chúng ta vẫn luôn chặn ở cửa, không thấy hắn, chắc là vẫn đang ở bên trong."
Thời Dược nghe mà trong lòng hoảng hốt, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng dừng ở phòng đọc sách phía cuối hành lang.
Thời khắc này cô không suy nghĩ được nhiều, lôi kéo Thích Thần chạy thật nhanh.
HIện tại đã tan học được mười mấy phút.
Phòng đọc sách bên trong không có lấy một học sinh, Thời Dược nhanh chóng kéo Thích Thần vào trong rồi tắt đèn và đóng cửa lại.
sau khi cô đưa Thích Thần đến nơi đặt những dãy bàn ghế lớn liền kéo tay anh nhỏ giọng thúc giục
"Anh mau trốn vào đi!"
Thích Thần có chút bất đắc dĩ, cười như không cười cúi xuống nhìn cô.
Thời Dược lúc này vội muốn khóc
:
"Thích Thần anh mau lên đi..."
Có lẽ là đang rất sợ hãi, cô nắm chặt tay của anh có chút run run, mắt to giờ đây cũng đã có chút hồng.
Với bộ dáng này của cô, Thích Thần làm sao có thể từ chối?
Nhìn thấy Thích Thần ngoan ngoãn cúi người, đôi chân dài dần ẩn dấu dưới mặt bàn, Thời Dược lúc này mới cảm thấy an tâm được chút.
Nhờ vào ưu thế thân hình nhỏ nhắn, cô chui vào không tốn chút sức lực nào
Sau khi ngồi xổm xuống, Thời Dược không quên rón rén đem ghế kéo về lại chỗ cũ, che chắn cho hai người.
Trong phòng đọc sách tối mờ mịt.
Dưới chiếc bàn dài, hai người ngồi xổm giữa hai hàng ghế, nghe rõ từng tiếng thở nhẹ của nhau.
Thời Dược nín thở, cẩn thận từng li từng tí nhìn xuyên qua khe hở giữa những chiếc ghế xem động tĩnh bên ngoài, lo lắng đến nỗi lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám, sợ không cẩn thận liền bỏ qua gì đó.
"Thích Thần, anh đừng sợ..."
Cô không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, thanh âm không tự chủ mang theo chút run rẩy.
Bàn tay cô nắm chặt ống tay áo anh, đầu ngón tay vì siết chặt mà trở nên trắng bệch
"Tôi...tôi sẽ bảo vệ anh."
"..."
Thời Dược không quay đầu, bởi vậy không thấy được.
Anh ở bên cạnh, một đôi mắt màu nâu đậm đang không hề chớp nhìn cô, lực chú ý không có nửa điểm đặt ở nơi khác
Anh nhìn chằm chằm gần như dữ dội, giống như ngay sau đó từ đôi mắt kia Thao Thiết* sẽ phá bỏ xiềng xích mà lao ra.
*Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ,bản tính hung hãn, tham ăn.
Đúng lúc này, cánh cửa đột ngột bị người đẩy ra.
Thích Thần mơ hồ cảm nhận được, bàn tay đang nắm ở cổ tay mình của cô bỗng dưng siết chặt, mang theo chút khẩn trương cùng run rẩy.
Từ góc độ của anh nhìn qua, Thời Dược đang mở to hai mắt sợ hãi nhìn chằm chằm bên ngoài, đôi môi đỏ bừng bị cô vô ý khẽ cắn, dưới hàm răng giờ đây môi có chút trắng.
Làm cho người ta không kìm nén được mà muốn phủ lên nó, dùng sức liếm sau đó hôn ngấu nghiến đôi môi khô khốc.
Tốt nhất là có thể đem cô gái nhỏ cùng hơi thở khẩn trương kia, nuốt xuống bụng.
"..."
Thích Thần chậm rãi nắm chặt từng đốt ngón tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc u ám đang trỗi dậy.
Anh chật vật rời ánh mắt đi nơi khác.
Mà ở dãy bàn bên ngoài, hai nam sinh vừa đi vừa tìm kiếm, thanh âm nôn nóng.
"Đã tìm được chưa?"
"Không có ____ tao nghĩ thằng nhóc kia chắc chắn nhảy cửa sổ chạy rồi."
"Mẹ kiếp, đêm nay tao còn có hẹn đi đánh nhau.
Kết