" À đúng rồi? Cô gái,em tên gì nhỉ? Em ở đâu? Đang làm việc gì?...."
" Phu nhân đây là toàn bộ thông tin về cô gái này ạ?" Vệ sĩ thân cận bên Bác Văn mang đến trước mặt cô một tệp giấy.
Tuyết Nhi nhìn tờ giấy trước mặt rồi lại nhìn sang ông chồng của mình...
" Anh...vậy mà anh đi điều tra cô ấy rồi?" Tuyết Nhi tức giận rồi.
" Bắt người thì phải điều tra người đó như thế nào chứ? Đây không phải là thói quen của em sao?" Diệp Bác Văn thản nhiên mà trả lời vợ.
" Anh điên à?Đấy là tội phạm, là tình nghi, là có tội...anh đừng nói là anh không biết? Còn đổ hết lên người em? Được rồi tối nay em qua nhà tiểu Khải Liêm,anh ngủ một mình đi."
" Em...em qua đó làm gì? Quấy rầy vợ chồng nó hạnh phúc?Ở nhà với anh." Bác Văn gấp gáp rồi.
" Em qua chơi với tiểu Khải Thiên!"
Hai đứa em cũng bất lực mà nhìn về phía người anh hai của mình...Là người mà Bác Lâm và Bác Giao sợ nhất trong Diệp gia.Có không ít lời đồn về người đàn ông này.Lạnh lùng...cao ngạo...thân phận chí cao vô thượng nhưng lại thích làm một viện trưởng không hơn không kém...tính tình lại quái dị...thật khiến người ta khó nắm bắt.Vậy mà lại khụy gối,say đắm trước một người con gái như vậy.
Có tin nổi không chứ!!!
Còn với Mộc Diễm Tinh cô thật ngưỡng mộ tình yêu đẹp đẽ này,thật ngưỡng mộ người phụ nữ trước mặt.Cô có cả gia tộc chống lưng,có người chồng chống đỡ, cô ấy muốn gì được nấy.Có được hạnh phúc của riêng mình...!còn cô...!Mộc Diễm Tinh cô lại không khác gì một gái bán hoa đến nhà trai cầu xin được ở lại,có phải bên kia cũng nghĩ rằng sẽ phải chịu trách nhiệm với cô là được không?Có lẽ đang khinh thường cô? Nghĩ cô bán thân?Cô rẻ rúm đến mức chỉ vài ba câu là nói cho qua chuyện?...
...
Diệp Bác Lâm giữ lấy cằm cô mà mặt đối mặt với anh,đầu ngón tai theo khóe miệng mà bắt đầu chậm rãi trượt xuống dưới.Diễm Tinh cứng người,cô không dám nhúc nhích chút nào,cắn chặt lấy