Càng nghe những lời đó mặt Diễm Tinh cô càng trắng bệch ra.Diệp Bác Lâm anh biết,anh càng biết rất rõ ràng, rất chi tiết, rất tường tận.Là do cô...do Mộc Diễm Tinh cô quá ngây thơ rồi.
"Tôi...cho nên tôi cần tiền...cần tiền để duy trì mạng sống cho em trai, cũng chính là duy trì mạng sống cho tôi...Tôi nợ em ấy..." Thật sự mà nói,Mộc Diễm Tinh cô là người đơn giản muốn sống một cuộc sống bình yên không ganh đua, không h@m muốn, không bay cao làm phượng hoàng, không muốn gả vào hào môn.
Bên ngoài là xa hoa hào nhoáng, nhưng những gia tộc lớn như vậy có chắc đã thực sự sung sướng.Trước kia chỉ muốn đi làm kiếm thật nhiều tiền,sau đó kết hôn với một người khá giả một chút,có thể lo được cho người em trai kia.
Vậy mà bây giờ...nếu đã bám vào được thì...!tiền viện phí có thể không phải lo nữa rồi.
An Trường đưa ví theo hành động của anh, Bác Lâm rút ra một chiếc thẻ ngân hàng.Diễm Tinh cũng nhìn theo mọi hành động của anh.
" Đây là 20 triệu, tiền điều trị của em trai em tháng này.Tháng sau đến hạn sẽ lại có 20 triệu cho em.Nhưng nếu em làm tôi không vui tiền sẽ không cánh mà bay đây."
" Hha tôi có làm gì mà khiến anh không vui chứ?" Cô trả lời thái độ không mấy vui vẻ.
" À thông báo cho em biết,bây giờ đã xuống 15 triệu rồi.Vậy là tháng này em phải tự bỏ ra 5 triệu tiền túi của mình đấy."
Mộc Diễm Tinh có chút hoảng hốt.
" Tôi có làm gì chứ? Sao lại mất 5 triệu rồi?"
" Không biết? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi.Em không phải nên đổi cách xưng hô rồi sao?"
" Ông xã,em biết mình sai rồi mà."Đầu cô nhảy sóng,vội nhào tới quàng tay sau cổ anh mà lắc lư làm nũng.
Diệp Bác Lâm nhìn cô như con hổ giả làm con mèo dính lấy bản thân anh,mơ hồ mắt không tự chủ mà hiện lên tia ý cười.Bộ dáng mềm nhũn nhút nhát bây giờ khiến người đối diện không chịu