Diệp Lục Hằng dù nói những lời nhẹ nhàng vuốt v e ấy nhưng câu chữ thì như muốn nổ bom, chỉ cần hai câu nói liền khiến Diệp Bác Lâm anh trở thành người không tôn trọng trưởng bối của mình.
" Chú hai sao lại nói như vậy chứ? Hôm nay mới là ngày cháu thông báo với cả nhà mà.
Đến cả ông nội chưa chắc đã biết đâu." Anh bây giờ không khác gì muốn băm nhỏ người chú hai này không thương tiếc, trong lòng không vui nhưng không thể nào thể hiện ra mặt được.
Mộc Diễm Tinh bây giờ hình như lại rung động với anh thêm một chút...!Hóa ra là anh, người ông xã toàn năng của Mộc Diễm Tinh cũng sẽ phải gặp không ít những loại phiền phức không đáng có này trong chính ngôi nhà của mình.
Cô ngồi xuống cũng anh, vừa quan sát vừa nghĩ ....!thật sự những người làm bản thân mình tổn thương thì chính lại là người thân trong gia đình.
" Là vậy sao..."
" Vợ...!mau há miệng ra." Cắt ngang cuộc trò chuyện đó là Diệp Bác Văn, người anh tinh quái.
Cũng may như vậy mới có thể lấy đó mà kết thúc cuộc trò chuyện, Bác Lâm thấy cũng có chút mất kiên nhẫn với gia đình chú hai này rồi.
Có nên cảm ơn người anh trai yêu quý này không.
" Chua quá đấy! Ưm..."
" Sao? Được anh cho người đổi cho em.
" Diệp Bác Văn quay mặt lại.
" Người đâu! Vứt hộp dâu tây này đi.
Mang hộp khác đến đây, chuẩn bị luôn đ ĩa nho khô cho thiếu phu nhân.
Đừng để chuyện này lặp lại một lần nữa." Diệp Bác Lâm nhàn nhạt, nhưng lời nói thì không khác gì tuyết băng ở Nam cực.
Thật sự không giám mà trái ý.
" Vâng, đại thiếu gia." Người làm cúi đầu mà nhanh chóng làm theo lời Diệp Bác Văn nói.
Vẫn không ngừng mà run rẩy đi vào trong căn bếp.
" Không ăn uống gì hết nữa.
Thật mất hứng mà." Tuyết Nhi cũng không ưa nổi gì người chú hai, cũng cố ý mà nói lớn tiếng.
" Được được, vợ...em nói gì cũng đúng, không ăn nữa không ăn nữa.
Chúng ta lên phòng nghỉ ngơi."
" Haizz đúng là chỉ có tiểu Tuyết Nhi mới có thể trị được Văn Văn trong