Trình Dịch cùng đối tác ăn uống một trận say mèn, cậu bạn đưa anh về đến cổng thì rời đi.
Cũng rất may khu anh ở thuộc dạng đắt đỏ, đến cả mấy người trực ca cũng rất nhiệt tình, anh nhờ thế mà trở về nhà rất an toàn.
Anh say trong tỉnh, tỉnh trong say, vô thức gọi to: “Mẹ à”
Anh lại nhớ, mẹ anh đã về rồi.
Bà ấy ở đây hai tuần anh cũng quen với việc bà chăm sóc cho mình, nhưng hay thật, mẹ anh có người bầu bạn rồi, sau đó liền vui vẻ cùng người ta đi du lịch quên mất đứa con trai này.
À không, đôi lúc bà cũng nhớ chứ, nhớ đến đứa con này có chút tiền đồ.
Trình Dịch bật cười.
Anh cười với sự hạnh phúc khi nghĩ đến mẹ mình.
Chiếc sopha rộng lớn cũng không vừa với người đàn ông cao ráo này, anh tựa vào hờ hững vô cùng, cảm giác cô đơn ùa về.
Rượu đôi lúc lại khiến anh suy tư, nhưng lúc tỉnh lại vô cùng trống vắng, anh ghét rượu ghét những thứ cảm giác đó.
Dưới tay anh bỗng nhiên có chút cảm giác ấm, nó dụi dụi vào tay anh như muốn được cưng nựng.
“Mạch Mạch, sao thế” Anh nhỏ giọng sau đó đưa tay xoa đầu chú mèo.
Anh dẫn nó đến chỗ ăn, quần áo xộc xệch, nhìn nó yêu thương: “Mạch Mạch, bố nhớ cô ấy chết mất”
Chú mèo nhỏ như an ủi mà ‘meo’ vài tiếng, sau đó cuối đầu gặm chút hạt của mình.
“Mạch Mạch nhà ta ngoan thật!”
Anh cười tươi nựng má nó, đứa con lông trắng này thật đáng yêu!
Khi trời đã rõ thu, Trương Khê chạy loanh quanh sân nhà vui chơi, cô đau đầu suy nghĩ cái cảnh tìm việc quá đi.
Cũng không biết là nên làm việc cho bố hay là sẽ làm việc riêng.
Trương Khê nằm bên mảng truyền thông, rất có tiềm năng lúc bấy giờ.
Cô mặc khoác dạ cứ đi trong sân, lâu lâu lại đùa giỡn với mấy chú cún của hàng xóm.
Trần Ninh công việc bộn bề muốn sắp xếp đi chơi cùng cô cũng rất khó.
Về được hơn tuần mà cô vẫn chưa thích nghi được lối sống cũng như giờ giấc, nhưng nhìn chung cũng rất tốt.
“Trương Khê, làm gì đấy” Ông Trương nhìn cô gọi to.
Vốn ông định đến công ty, vừa định lái xe đi thì gặp đứa con gái đang chán nản trước sân.
Ở nhà cũng rất chán, Thẩm Nguyệt từ sớm đã đến tiệm may của bà, thêm cả bà bảo sẽ mang về cho cô chút quần áo từ tiệm.
Trương Bình cũng định đi nhưng để con gái ở nhà một mình chán ngắt ông không nỡ.
“Đến công ty với bố không?”
Mắt Trương Khê sáng rực còn chớp chớp vài cái.
“Đi, con đi”
Trương Bình bật cười mở cửa xe cho cô.
Ở ngoài thế nào, dù có bao nhiêu tuổi về đây cô chính là công chúa nhỏ của ông, là bảo bối của gia đình, trong mắt Trương Bình cô còn dễ thương lắm.
“Ở nhà chán chết nhỉ?”
Cô gật đầu mỉm cười.
Toà nhà có khoảng 20 tầng, Trương Bình để cô ở tầng 10, sau đó vào họp.
Cô mặc áo khoác dạ bên trong còn có áo cổ lọ cùng với váy dài qua gối, nhìn cứ như là đi làm nhưng thật ra chính là trang phục thường ngày của cô khi ở nước ngoài.
Trương Khê đi dạo một vòng, 10 tầng đầu theo bản chỉ dẫn chính là văn phòng lễ tân cùng với phòng họp, phòng của bố cô ở tận tầng 18 cùng với mấy phòng ban khác.
Cô khẽ nheo mắt cứ nhìn vài chữ trên bàn, cụ thể là ‘Trình Dịch-Giám đốc điều hành’
Trương Khê vốn không để ý có