Cái đêm hôm ấy Trình Dịch không nói, anh thậm chí chẳng hé răng một câu.
Có thể anh đang phân vân cũng có thể anh thừa nhận.
Thừa nhận tim anh trước đây chính là làm bằng sắt, không thể nào ‘mềm’.
Trương Khê cũng không muốn chạm mặt anh, muốn tránh đi vì thế cả tuần đều ở về nhà họ Trương ăn nằm.
Nói thực chất cô xin nghỉ năm mới từ rất sớm, công việc cũng chẳng bắt buộc cô phải ở toà soạn nên Trương Khê cứ thế thoải mái lăn lộn ở giường.
“Chị Khê Khê” Thằng bé Minh Minh chán nản nhìn cô.
Khê Khê nghiêng người nhìn cậu: “Gọi tỷ tỷ có chuyện gì”
“Tỷ uống trà hoa quả không?”
Cô không suy nghĩ liền gật đầu lia lịa: “Có, tỷ có”
“Vậy tỷ…mau ngồi dậy”
Cô nghĩ đi nghĩ lại vì sao Minh Minh lại tốt thế? Hôm nay còn tự thân mua trà hoa quả cho cô thế này, có phải bão không?
Nhưng nhóc con dẫn cô xuống bếp, đôi mắt chớp chớp chỉ tay vào túi hoa quả đầy đủ loại như muốn nói: Giao cho tỷ
“Không”
“Vì sao lại là chị?” Cô nghiêm mặt.
Tuỳ Tuỳ nũng nịu: “Chị Khê Khê, chúng ta cắm trại thiếu trà hoa quả không được”
Cô bị lừa rồi.
Sao bọn nhỏ lại đáng yêu như vậy?
Cô thấy Tuỳ Tuỳ cứ cạ hai má vào người trong lòng bỗng nhiên dịu đi: “Được rồi được rồi, trà thì trà”
Túi hoa quả may là toàn những loại cô thích, còn rất phù hợp nữa.
Có cả chanh dây cam vàng, dâu tây, táo và dưa lưới.
Cô thở dài đeo tạp dề, sau đó rửa sạch mấy loại trái cây.
Trương Khê thì hì hục ở bếp, còn bọn nhóc vẫn đang soạn đủ thứ đồ dùng để cắm trại.
Trương Bình nói dạo này ông rất rảnh rỗi, nói mọi người tập hợp cắm trại ăn nướng thịt trước sân chẳng phải thú vị hơn công việc nhiều sao?
“Tuỳ Tuỳ, Minh Minh xem ai đến kìa” Trần Ninh vừa vào cửa đã nhìn hai đứa nhóc bận rộn.
“Anh Trình” Tuỳ Tuỳ ngước mặt.
Anh nhìn xung quanh sau đó lại gật đầu với cô bé: “Chị họ bọn em đâu?”
Minh Minh chỉ vào bếp: “Ở trong đó”
“Làm gì vậy?”
“Trà hoa quả” Thằng bé đáp.
Trà hoa quả.
Trước đây anh từng được cô tự tay làm cô, là cái hôm bắt đầu vào hạ.
Ngày hạ lúc ấy trời nắng cháy cả da, Trình Dịch không những không được ngồi trong máy lạnh như cô mà còn phải chạy tới chạy lui làm thêm, là giúp người ta giao hàng.
Trương Khê nghe được Trần Ninh than vãn cũng rất đau lòng liền tự tay xuống bếp làm hơn một bình to trà hoa quả còn tự tay đêm đến vào giờ nghỉ trưa cho anh.
Trương Khê đứng trước mặt anh, tay khẽ rung: “Cho cậu”
“?”
Trình Dịch nhíu mày: “Không lấy của người khác”
“Trà này rất mát, cậu có chắc không muốn?”
Lúc này cả người anh đã khát khô nhưng có hơi e ngại nhìn cốc đã được rót sẵn đưa đến tay không kìm được liền uống một hơi.
“Ngon không ngon không?”
Anh gật đầu: “Tạm được”
“Ngon thì nói ngon, làm gì phải ngại”
Người kia có hơi thẹn cuối mặt nhưng rồi vẫn cất giọng: “Cảm ơn”
“Không vội, chúng ta trao đổi…”
“Cậu nhận cái này, thức là nợ tôi một ân tình”
“Sau này học tập có gì không hiểu, mong cậu chiếu cố”
Trình Dịch rất nhanh liền gật đầu.
Đó chính là cách cô nghĩ ra.
Người như anh sợ nhất là nợ