Eo và chân Trần Nhiễm Âm vẫn mềm nhũn, thế nên Cố Kỳ Châu lái xe đưa cô về nhà.
Bầu trời đêm lất phất hoa tuyết, bay lả tả dưới ánh đèn neon đầy màu sắc.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Trần Nhiễm Âm mềm nhũn yếu ớt ngồi ở ghế phụ lái.
Cô hơi buồn chán, muốn Cố Kỳ Châu nói chuyện với cô, thế nhưng Cố Kỳ Châu lại luôn im lặng.
Cô ngoảnh mặt nhìn anh một lúc lâu nhưng anh không đáp lại cô, nói cách khác là anh hoàn toàn không phản ứng với ánh mắt của cô.
Anh nắm vô lăng, nhìn thẳng con đường phía trước, hàng mày rậm đen hơi nhíu lại, khuôn cằm gầy guộc sắc bén hơi bạnh ra, vẻ mặt u ám mờ mịt.
Trần Nhiễm Âm thấy hơi kỳ lạ, cô mím môi hỏi: “Anh sao thế?”
Cố Kỳ Châu hoàn hồn, lập tức giãn đầu mày: “Cái gì?”
Trần Nhiễm Âm ngờ vực nói: “Chắc chắn anh đang suy nghĩ gì đó, còn không muốn nói với em.” Cô thở dài, giận hờn nói, “Vừa ngủ xong đã hờ hững với em như vậy, anh là đồ nhẫn tâm.”
Cố Kỳ Châu bất lực cười, chỉ đành nói với cô: “Chuyện trong đội.”
Trần Nhiễm Âm: “Mấy vụ án bảo mật à?”
Cố Kỳ Châu: “Ừm.” Vụ án nhà họ Mạnh quả thực là vụ án bảo mật, trước khi Lang Gia sa lưới thì không ai được tiết lộ ra ngoài, đây là quy định.
“Ờ.” Trần Nhiễm Âm cũng biết kiểu công việc như họ thường sẽ gặp vụ án bảo mật, thế nên cô không gặng hỏi nữa, nhưng vẫn không kìm được hỏi: “Vụ án lớn lắm à? Có nguy hiểm không?”
Cố Kỳ Châu không muốn cô lo lắng nên trả lời: “Vẫn ổn.”
“Ồ.” Trần Nhiễm Âm liếc nhìn anh, vội đặt tay lên bụng dưới của mình, khẽ thở dài: “Đội trưởng Cố, em yêu cầu anh mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải bình an trở về, nếu không em đây...!Haiz, không dễ tìm người tiếp theo đâu.”
“...”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Cố Kỳ Châu đạp phanh xe, quay đầu lạnh lùng nhìn cô: “Nếu em dám để người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể em, vậy thì em đợi đó cho anh.”
Trần Nhiễm Âm: “Chậc chậc chậc, ái phi, khanh dữ quá đấy nha.” Nhưng cô thích nhìn dáng vẻ anh sốt ruột thế này: “Chẳng dịu dàng chút nào, không giống các anh trai khác, ai nấy cũng cũng dịu dàng.”
“...”
Cố Kỳ Châu vô cùng bất lực với cô, anh thở dài một hơi: “Chọc tức người đàn ông của em thì em có lợi gì?”
Trần Nhiễm Âm: “Lợi chứ, chọc anh tức chết thì em có thêm người đàn ông mới.” Cô nói, “Em muốn để anh biết trên đời này có rất nhiều rất nhiều anh trai, nếu anh không cưới em đúng hẹn thì em chạy theo anh trai khác.”
Cố Kỳ Châu hiểu ý cô, anh rất nghiêm túc hứa: “Được, anh cam đoan với em, vụ án này kết thúc anh sẽ cưới em.” Anh vẫn hơi sợ, ngày nào Lang Gia chưa sa lưới thì ngày đó anh không dám dễ dàng lập gia đình.
Trần Nhiễm Âm cứ cảm thấy câu này kỳ kỳ, cô im lặng chốc lát: “Thôi bỏ đi, anh đừng nên đảm bảo như vậy thì hơn, thường thì trong phim người ta nói ra mấy lời thế này sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả.”
Cố Kỳ Châu: “...”
Anh hiểu nỗi lo lắng của cô, mặc dù công việc của anh đúng là đầy nguy hiểm và bất trắc, nhưng...!anh dở khóc dở cười đáp: “Trần Hoàng, anh dễ chết đến thế sao.”
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng, giận dữ lườm anh, lên án: “Tại ai nói sợ em hối hận? Trước đây người nào ngày ngày dọa em, nói rằng có khi lần sau không còn trở lại, bắt em cách xa người đó một chút? Tại ai nói không thể cho em cuộc sống yên ổn? Là chó! Là tên khốn!”
‘Chó’ và ‘tên khốn’: “...”
Trần Nhiễm Âm vẫn tức: “Mấy chuyện này làm em sợ đến nỗi tối nào cũng mơ ác mộng, bây giờ lại nghĩ em suy nghĩ linh tĩnh, anh có thấy xấu hổ không?”
“Lỗi của anh, anh xin lỗi em.” Cố Kỳ Châu không thể nào phản bác được, dứt khoát nhận sai: “Khoảng thời gian trước là anh luôn nghĩ theo hướng bế tắc làm em ấm ức, anh xin lỗi.” Khoảng thời gian đó anh dối lòng, rõ ràng bản thân rất yêu cô nhưng chỉ muốn nhanh chóng đẩy cô ra, đẩy càng xa càng tốt.
Anh từng nghĩ phải trân trọng cô, nghĩ đến cảm nhận của cô, cho đến khi xảy ra vụ bắt cóc ở tiệm cơm Hoa Minh anh mới ý thức được mình hoàn toàn không thể rời xa cô.
Số phận hai người họ sớm đã bị buộc chặt vào nhau từ chín năm trước rồi, không ai rời xa ai được, nếu không đời này của bọn họ sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.
Nhưng Cố Kỳ Châu không xin lỗi còn đỡ, anh vừa xin lỗi là Trần Nhiễm Âm lại càng tủi thân hơn, mắt cô lập tức đỏ hoe, rơm rớm nước mắt.
Cố Kỳ Châu sợ nhất là cô khóc, anh lập tức hoảng loạn: “Em...!em đừng khóc, là lỗi của anh hết, anh...!anh không...!Em muốn phạt anh thế nào cũng được.”
Cuối cùng Trần Nhiễm Âm cũng nhìn anh: “Thật à?”
Cố Kỳ Châu thề thốt: “Thật!”
Trần Nhiễm Âm nghĩ ngợi, nói: “Vậy em phạt anh cả đời này không được rời xa em, chỉ được yêu một mình em!”
Trái tim Cố Kỳ Châu mềm nhũn, dịu dàng trả lời chắc nịch: “Được, anh nhận hình phạt.”
Đông Phụ về đêm vẫn tấp nập xe cộ, lúc Cố Kỳ Châu dừng xe ở bên dưới khu chung cư thì đã hơn mười một giờ đêm.
Cách nhà ngày càng gần, tâm trạng Trần Nhiễm Âm ngày càng xuống dốc, cô không muốn xa anh, xa nhau một lần là sẽ rất lâu mới được gặp lại.
Xe dừng ở chỗ đỗ xe, Cố Kỳ Châu tháo dây an toàn, mặc dù anh không nỡ nhưng cũng không thể không chia xa: “Về nhà đi em.”
Trần Nhiễm Âm cúi đầu không nói gì, cũng không tháo dây an toàn, ngồi im chẳng nhúc nhích, hệt như một kẻ bất chấp mọi chuyện không hiểu anh nói gì, cố ý kéo dài thời gian, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Cố Kỳ Châu biết trong lòng cô khó chịu, thực ra anh cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng đành phải an ủi cô: “Cuối năm khá bận, qua khoảng thời gian này anh sẽ đến tìm em.”
Trần Nhiễm Âm nhìn anh, lại hỏi thêm một lần: “Anh có yêu em không?”
Cố Kỳ Châu nghiêm túc trả lời: “Yêu, rất yêu.”
Trần Nhiễm Âm cắn môi dưới, làm ra vẻ muốn khóc: “Vậy được thôi, tạm biệt anh trai, chắc chắn anh phải nhớ em đấy.”
Lại bắt đầu diễn nữa rồi...!Cố Kỳ Châu dở khóc dở cười, rất phối hợp mà trả lời: “Được, anh trai nhất định sẽ nhớ em.”
Trần Nhiễm Âm lại khịt mũi: “Anh trai đừng quên em, cũng đừng quên cơ thể em, ‘em gái’ của em vẫn đợi anh đến hầu hạ đấy.”
“...”
Cô chính là con cá lọt lưới trong chiến dịch chống nội dung khiêu dâm.
Cố Kỳ Châu thở dài: “Em...!tém lại chút đi, nếu không anh phải đến đội an ninh trật tự để bảo lãnh em đấy.”
Trần Nhiễm Âm sững người: “Tại sao phải đến đội an ninh trật tự để bảo lãnh em? Em lại phạm tội gì à!”
Cố Kỳ Châu: “Chống nội dung khiêu dâm do đội an ninh trật tự quản lý.”
“...”
Trần Nhiễm Âm cau mày, giận dữ nhìn anh: “Anh đối xử với em như vậy sao?” Mời từ khách sạn ra đã vậy rồi? Lúc ở trong khách sạn anh có thế này đâu!
Muốn tỏ vẻ chứ gì? Được.
Cố Kỳ Châu nhìn vào mắt cô, nhấn mạnh từng chữ: “Lần sau, chắc chắn, ép khô em.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Chậc chậc chậc, ngang tàng quá!
Thích thật!
Cố Kỳ Châu: “Hài lòng chưa?”
Trần Nhiễm Âm miễn cường hài lòng: “Tạm ổn.”
Cố Kỳ Châu không nói vớ vẩn nữa: “Vậy thì xuống xe đi.”
“Ờ.” Trần Nhiễm Âm bất đắc dĩ tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Để tránh bị mẹ cô phát hiện cô đi khách sạn, thế nên cô không dám đem mấy thứ lấy trong khách sạn về nhà mà cất trong cốp xe.
Cố Kỳ Châu cũng xuống xe, định lát nữa gọi xe quay về đội.
Hôm nay là ngày giới hạn biển số xe, xe anh bị cấm.
Bãi đỗ xe tầng hầm rộng rãi, Cố Kỳ Châu đi tới bên cạnh Trần Nhiễm Âm: “Anh đưa em đến thang máy.” Rồi lại không yên tâm mà dặn dò: “Đến nhà phải gửi tin nhắn cho anh, trong năm phút mà không nhận được tin nhắn anh sẽ lên tầng.”
Trần Nhiễm Âm vừa thấy ngạc nhiên và thấy lạ, cô liếc nhìn anh, cảm thấy anh như chuyện bé xé to.
Thực ra an ninh trật tự khu chung cư nhà cô rất tốt, nếu không mẹ cô đã dẫn cô chuyển nhà lâu rồi.
Cô không kìm được hỏi: “Dạo này áp lực công việc lớn lắm à? Có phải anh hơi lo lắng thái quá không?”
Đúng vậy, anh rất lo lắng, từ khoảnh khắc gặp Mạnh Chiêu Viễn là thần kinh anh luôn căng thẳng.
Truyện Việt Nam
Cố Kỳ Châu không chắc Mạnh Chiêu Viễn có nhận ra mình hay không, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho cô.
Nhưng anh không thể tiết lộ chi tiết vụ án cho cô được, nên chỉ có thể nói với cô: “Cuối năm tỷ lệ phạm tội sẽ cao hơn.” Anh lại không yên tâm dặn dò: “Thời gian sắp tới phải chú ý an toàn, không có việc gì thì cứ ở trong trường, buổi tối đừng đi lung tung.” Anh biết bây giờ cô đang ở ký túc xá.
Trần Nhiễm Âm biết anh muốn tốt cho cô, nhưng...!cô thở dài: “Bây giờ anh giống mẹ em lắm đấy, bà ấy cũng luôn lo lắng cho an toàn của em, cằn nhằn mãi không thôi.”
Cố Kỳ Châu: “Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời mẹ em đi.”
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng, thầm nghĩ: Mẹ em vẫn chưa đồng ý cho hai đứa mình yêu nhau đâu, em cũng nghe lời bà ấy luôn à?
Lúc đứng ở cầu thang đợi thang máy, Cố Kỳ Châu lại không nhịn được dặn dò Trần Nhiễm Âm một câu: “Em cố tránh xa tên họ Mạnh một chút.” Anh thực sự lo lắng nhưng lại không thể nói quá nhiều, chỉ có thể nhắc nhở như vậy.
Trần Nhiễm Âm vẫn xem như anh lại nhỏ nhen, bất lực trả lời: “Khanh yên tâm đi, trẫm chỉ yêu khanh thôi.”
Cố Kỳ Châu chẳng ừ hử gì, dứt khoát nói: “Cho dù gặp tên họ Mạnh lúc nào thì cũng phải nói với anh.”
Trần Nhiễm Âm thở dài: “Biết rồi.”
Thang máy đến, cửa mở ra, Trần Nhiễm Âm lưu luyến nhìn Cố Kỳ Châu: “Em đi đây nhé.”
“Ừm.” Cố Kỳ Châu lại há miệng, có rất nhiều lời muốn dặn dò cô nhưng lại không biết nên nói thế nào, anh bất lực thở dài, ngàn vạn lời muốn nói chỉ biến thành một câu: “Nhất định phải chú ý an toàn.”
“Biết rồi.” Trần Nhiễm Âm vẫy tay với anh, đi vào thang máy.
Khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, Cố Kỳ Châu lại nói: “Đến nhà nhắn tin cho anh.”
“Biết rồi...”
Cửa thang máy đóng lại ngăn đi giọng cô.
Cố Kỳ Châu vẫn chưa đi, cầm điện thoại đứng ở thang máy không một bóng người, mãi cho đến khi nhận được tin nhắn wechat ‘Đến nhà rồi!’ kèm thêm một bức ảnh tủ giày, lúc này anh mới thở phào, xoay người rời đi.
Vừa lên xe taxi anh đã nhận được tin nhắn của Hứa Kiến Thành: ‘Bên phía đội điều tra tội phạm kinh tế có tiến triển, chuẩn bị thu lưới.’
Hơi thở Cố Kỳ Châu như ngừng lại, anh nhanh chóng trả lời: ‘Khi nào hành động?’
Hứa Kiến Thành: ‘Không vội, lưới phải thu từ từ nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.’
Tần Vi và Trần Hồng Bác mãi không ngủ, vừa ngồi trên sô pha trong phòng khác xem tivi vừa đợi Trần Nhiễm Âm về.
Tiếng mở cửa truyền đến phòng khách, Tần Vi đứng bật dậy khỏi sô pha nhưng sực nhớ ra mình đang chiến tranh lạnh với con gái, bà lại đặt mông ngồi xuống sô pha, khoanh tay nói với chồng mình: “Đi hỏi nó xem sao giờ mới về.” Bà lạnh lùng nói, còn cố ý nói lớn