Xuân qua hạ đến, theo thời gian, tất cả mọi thứ đang từ từ trở lại đúng hướng.
Học sinh lớp 9/2 đã thi lại hội thao trung học vào cuối tháng năm, thi cũng không tệ, không bị ảnh hưởng bởi chuyện đầu tháng, phong độ ổn định.
Hội thao đã kết thúc, sau đó chúng sẽ phải đối mặt với chuyện căng thẳng nhất —— kỳ thi chuyển cấp.
Áp lực của học sinh không nhỏ, mà Trần Nhiễm Âm là giáo viên chủ nhiệm còn áp lực hơn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm giáo viên chủ nhiệm trong sự nghiệp, bỏ không ít tâm huyết, hơn nữa học sinh lớp này đã trải qua nhiều chuyện với cô như vậy, cho nên tình cảm của cô dành cho bọn nhỏ là vô bờ bến.
Cô hy vọng mỗi học sinh có một tương lai tươi sáng, tốt đẹp và rực rỡ.
Nhưng điều làm cô cảm thấy vui mừng nhất chính là, ở giai đoạn nước rút cuối cùng học sinh lớp 9/2 đều rất cố gắng, kể cả phòng 309 mất cân bằng nhất cũng bắt đầu học tập chăm chỉ không biết mệt mỏi, cho dù hơi muộn màng nhưng vẫn có kết quả.
Chớp mắt đã đến ngày 25 tháng 6, 8 giờ 20 phút sáng bắt đầu thi môn Ngữ văn.
Trần Nhiễm Âm đi vào phòng thi trường trung học số 2, bởi vì số học sinh trong lớp đăng ký thi ở trường trung học số 2 khá nhiều, Cố Biệt Đông là một trong số đó.
x26#x9;Sau khi Lang Cửu Mệnh bị bắt, Cố Kỳ Châu lại được điều đến biên giới Vân Nam chấp hành nhiệm vụ, không thể trở về ngay được, cũng không thể đưa cháu trai đi thi chuyển cấp như những phụ huynh khác.
Trần Nhiễm Âm biết năng lực của mình có hạn, không có gì mà sóng vai chiến đấu với anh, nhưng cô có thể giúp anh bảo vệ hậu phương, để anh không chút lo lắng đi chấp hành nhiệm vụ.
Anh bảo vệ mọi người, cô sẽ giúp anh bảo vệ gia đình nhỏ, làm hậu thuẫn vững chắc nhất của anh.
Đúng 12 giờ, môn thi cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc.
Sau khi địa điểm thi mở cổng, học sinh đeo cặp sách lục đục ùa ra khỏi phòng thi, Trần Nhiễm Âm cũng giống như các phụ huynh khác, chen chúc trong đám người, kiễng chân nhìn về phía cổng trường, trong tay xách theo một cái túi tote lớn, bên trong không chỉ chứa đồ ăn vặt và bình giữ nhiệt mà còn có mấy bộ dụng cụ dự phòng để chuẩn bị cho trường hợp bất trắc, kiểu gì cũng có học sinh quên trước quên sau.
Phần lớn học sinh chạy từ trong phòng thi ra đều đi thẳng về phía phụ huynh, Trần Nhiễm Âm đợi mãi mà không thấy Cố Biệt Đông đâu.
Kỳ ghê, bởi vì phòng thi của Tiểu Cố ở đầu danh sách, ngay tầng một của toà nhà số một, ngay sát cổng trường thi, hẳn là phải ra ngay đầu mới đúng?
Nhưng mãi vẫn chưa thấy đâu.
Sau khi đứng chờ dưới ánh mặt trời mấy phút, cuối cùng Trần Nhiễm Âm đã nhìn thấy Tiểu Cố trong tốp thí sinh cuối cùng, yên lặng đi theo sau Tiểu Hứa nhà người ta.
Nếu cô nhớ không lầm, phòng thi của Tiểu Hứa là khu lớp 12, tầng năm, cách tương đối xa, ra muộn là chuyện bình thường, nhưng Tiểu Cố ra muộn như vậy thì không thường chút nào...!Rõ ràng, bạn học Tiểu Cố cố ý chờ bạn học Tiểu Hứa cùng đi.
Trần Nhiễm Âm cạn lời, lại cảm thấy buồn cười: Tiểu bá vương keo kiệt một thời, giờ lại biến thành “keo chó”.
Thật ra trước khi Tiểu Hứa đăng ký nguyện vọng cũng đã ký hợp đồng với nội bộ trường, dù người ta thi được kết quả gì, chỉ cần qua sàn là được tuyển thẳng vào lớp trọng điểm ở cấp ba.
Nhưng thành tích của bạn học Tiểu Cố không phải top đầu như vậy, tuy rằng nửa học kỳ sau cậu tiến bộ rất nhiều, nhưng đăng ký thi vào trường trung học số 2 vẫn có chút nguy hiểm.
Dù vậy, bạn học Tiểu Cố lại kiên quyết đăng ký thi vào trường trung học số 2, nói dễ nghe thì là “Làm người phải biết đương đầu với thử thách!”.
Thực tế là: Bởi vì tình yêu.
Tuy Trần Nhiễm Âm không tán thành lựa chọn mạo hiểm của cậu, nhưng cũng không phản đối, bởi vì cô cảm thấy Cố Biệt Đông có thể thi đỗ.
Cô cũng không ủng hộ cậu đánh cược tương lai mà là cảm thấy cậu có vốn liếng, nếu là học sinh khác nhảy lên cũng không ‘chạm’ tới sàn, chắc chắn cô sẽ không ủng hộ bạn ấy đánh cược.
Hứa Từ Thoại có mẹ và bố dượng cùng đứng ngoài cổng trường chờ.
Sau khi rời phòng thi, cô bé chạy thẳng về phía hai người bọn họ.
Cố Biệt Đông lại liếc nhìn bóng dáng cô bé một cái rồi đi về phía Trần Nhiễm Âm.
Trần Nhiễm Âm không nói gì, dù sao hôm nay là ngày thi chuyển cấp, giữ cho thí sinh tâm trạng ổn định là ưu tiên hàng đầu, chuyện không nên hỏi cô không được hỏi câu nào hết, cho nên cô chỉ hỏi: “Có đói không? Uống nước nhé?”
Cố Biệt Đông nói thật: “Không khát ạ, nhưng hơi đói một chút.”
“Đi, cô đưa em đi ăn cơm.” Trần Nhiễm Âm không biết nấu cơm, chỉ có thể dẫn cậu đi ăn quán.
Sau khi lên xe, cô mới hỏi thêm một câu: “Buổi sáng thấy thế nào?”
Môn thi đầu tiên vào buổi sáng là Ngữ văn, môn thứ hai là Lịch sử, nhưng Lịch sử là thi đề mở.
Ánh mắt Cố Biệt Đông tự tin: “Đều rất tốt ạ!” Cậu cảm thấy mình nhất định có thể thi đậu cùng một trường trung học với đại diện Vật lý!
Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: “Vậy thì được.”
Ba giờ chiều mới thi tiếp, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa Cố Biệt Đông về nhà nghỉ ngơi một lát, hai giờ mười lăm phút chiều từ nhà đi, đưa cậu đến phòng thi.
Thời gian này tuy căng thẳng nhưng trôi qua rất nhanh, ba năm mài kiếm ôn thi trôi qua trong nháy mắt.
Trước khi có kết quả, giáo viên và học sinh có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm và nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày 10 tháng 7 báo điểm, cuối tháng 6, bạn học Ngô Nguyên bó bột cuối cùng có thể đi du lịch cùng Cố Biệt Đông và Triệu Béo.
Trần Nhiễm Âm vốn có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, ba thằng nhóc mười lăm tuổi đi chơi thì lo lắng cái gì? Đã mười lăm tuổi rồi, nên biết tự chăm sóc bản thân và độc lập rồi, hơn nữa, ba đứa cộng lại cũng đã bốn mươi lăm tuổi, không biết mua vé xe buýt hay không đặt được khách sạn? Nếu đến khả năng du lịch tự túc và độc lập còn không có, sau này còn làm được gì? Với cả tính độc lập của Cố Biệt Đông cũng không tệ, tuyệt đối có thể chăm sóc bản thân.
Mỗi tội nhận thức về tính an toàn quá thấp, còn phản nghịch, cần dạy chúng biết đề phòng hơn.
Cho nên, Trần Nhiễm Âm không phản đối kế hoạch du lịch của Cố Biệt Đông, nhưng không đồng ý ngay mà bắt cậu và hai cậu bạn đi cùng lập bản kế hoạch du lịch, viết rõ ràng các việc cần lưu ý trên đường đi du lịch, sau đó giao cho cô xem xét.
Chỉ khi vượt qua bài đánh giá này, mấy đứa mới lấy được kinh phí du lịch, bây giờ cô quản lý kinh tế.
Thành viên phòng 309 tập trung hết trí tuệ lại với nhau, mất tổng cộng ba ngày, sau bảy tám lần bị Chim Ưng trả về viết lại, cuối cùng thành công viết một bản báo cáo kế hoạch du lịch hoàn hảo.
Bản báo cáo này cô Trần không tìm ra được lỗi sai nào, giải pháp cho tất cả những chuyện nguy hiểm có thể gặp và cần phải tránh trên đường đi đều được liệt kê, có vẻ như đã nhận thức tốt vấn đề an toàn.
Cô hài lòng phê chuẩn, vung tay chi cho Cố Biệt Đông bốn ngàn tệ, cùng với ba bản photo kế hoạch du lịch, để mỗi người cầm theo một bản, hết chuyện phải lo.
Tám giờ sáng ngày 30 tháng 6, Trần Nhiễm Âm lái xe đưa Cố Biệt