Lại một ngày 15 tháng 12 nữa đến.
Năm nay đã là năm thứ 10.
Hôm nay cũng không phải cuối tuần, Trần Nhiễm Âm vẫn có hai tiết sáng, cũng may thời gian dạy hai tiết này tương đối gần nhau nên cô xin nghỉ nửa ngày để cùng Cố Kỳ Châu đi tảo mộ.
Cố Kỳ Châu cũng xin nghỉ phép.
Trừ khi trường hợp đặc biệt, ngày này mỗi năm chắc chắn anh sẽ xin nghỉ phép.
Buổi tối hôm trước anh còn tới trường đón Cố Biệt Đông rồi tiện xin chủ nhiệm lớp nghỉ, thế nhưng cũng chỉ được nghỉ nửa ngày, trước mười giờ sáng hôm sau phải đưa cậu nhóc phải về trường học.
Thời gian khá gấp gáp nhưng cũng không có cách nào, nội dung dạy vừa nhanh lại vừa khó, xin nghỉ càng ngắn càng tốt.
Để kịp thời gian, 6 giờ sáng cả gia đình đã khởi hành, vừa kịp 7 giờ đã đến nghĩa trang liệt sĩ.
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Nhiễm Âm đến nghĩa trang liệt sĩ, gần như năm nào cũng thế, cô đến tảo mộ anh trai.
Trước đây cô cũng từng đến nghĩa trang bình thường, thế nhưng cảm giác giữa nghĩa trang liệt sĩ và nghĩa trang bình thường rất khác.
Tuy cô không mê tín dị đoan, cũng không chắc có phải là do tâm lý hay không, nhưng mỗi lần đi tảo mộ ở nghĩa trang bình thường cô luôn thấy lạnh lẽo, bản thân không dám đi lung tung, không dám nhìn lung tung, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng nghĩa trang liệt sĩ thì khác hẳn.
Bước vào cổng nghĩa trang liệt sĩ, cô cảm nhận được một cảm giác trang trọng và công bằng.
Hơn nữa việc quản lý khu nghĩa trang liệt sĩ chắc chắn tốt hơn nhiều so với nghĩa trang bình thường.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy trước bia mộ ở đây có tình trạng tiền giấy hay nến thơm đã đốt chất đống hoặc vết cháy đen do đốt giấy để lại.
Ở đây, mỗi tấc đất đều rất sạch sẽ và thiêng liêng, cho dù đó là vào mùa đông xám xịt.
Sau khi xuống xe, cô nắm tay Cố Kỳ Châu, đi theo anh đến bia mộ của bố mẹ chồng.
Bia mộ của chị gái và anh rể ở ngay bên cạnh.
Trên bia mộ trong khu vực này không có tên và ảnh, chỉ có một cụm từ: “Mộ liệt sĩ”.
Giống như ngôi mộ của anh trai cô.
Lúc sống bọn họ không thể lộ mặt, sau khi chết lại không thể lưu danh, nếu không người nhà sẽ có nguy cơ bị bọn buôn bán m4 túy trả thù.
Sự tàn nhẫn của bọn buôn bán m4 túy khó có thể mà tưởng tượng được, để trả thù cảnh sát chống m4 túy, bọn chúng thậm chí sẽ canh giữ trước mộ liệt sĩ, theo dõi người nhà của những người ấy.
Đây chính là những cảnh sát chống m4 túy, từ khi chết đã không còn ai biết đến, bí ẩn lại vĩ đại.
Cố Kỳ Châu ngồi xổm trên mặt đất, đặt đồ cúng gọn gàng trước mộ bố mẹ, nói với tấm bia vô danh: “Bố, mẹ, con trai đến thăm ba mẹ đây ạ.”
Cố Biệt Đông cũng ngồi xổm trước tấm bia vô danh bên cạnh, vừa bày đồ cúng vừa nói: “Bố, mẹ, con cũng đến thăm hai người.”
Trần Nhiễm Âm đứng ở giữa rất xấu hổ, nếu cô không nói gì thì có vẻ không hợp, dù sao bây giờ bọn họ cũng là người một nhà!
Cô nhìn tấm bia bên trái, lại nhìn tấm bia bên phải, suy nghĩ một chút, nén hơi xuống đan điền, từng câu từng chữ nói: “Con dâu cùng em dâu, cũng đến thăm mọi người ạ!”
Cố Kỳ Châu và Cố Biệt Đông đồng thời dừng động tác tay, xoay mặt rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô, cố gắng nhịn một hồi vẫn không nhịn được mà bật cười.
Trần Nhiễm Âm: “…”
Đây là lần đầu tiên người ta đến! Hai người có gì mà cười? Cười làm cô xấu hổ chết mất!
Cô thẹn quá hóa giận: “Cười cái gì vậy? Em đây nói không đúng sao?”
Cố Kỳ Châu vội vàng gật đầu: “Đúng, con dâu và em dâu, không sai chút nào.”
Trần Nhiễm Âm: “Vậy hai người cười cái gì?”
Cố Biệt Đông vẫn muốn cười: “Mợ, nội dung mợ nói chuyện không thành vấn đề, chính là do cách mợ nói thôi.”
Trần Nhiễm Âm không hiểu: “Cách mợ nói thì thế nào?”
Cố Biệt Đông: “Nghe rất mạnh mẽ.”
Cố Kỳ Châu: “Giống như đến kết nghĩa anh em.”
Cố Biệt Đông gật đầu: “Đúng vậy.”
Trần Nhiễm Âm: “…”
Cố Kỳ Châu vừa cười vừa đứng lên, nắm lấy tay Trần Nhiễm Âm, anh nói với hai tấm bia mộ trước mặt: “Bố, mẹ, chị, anh rể, giới thiệu với mọi người một chút, đây là vợ con, cô ấy xinh đẹp chứ ạ?”
Tuy rằng chỉ đang đối mặt với hai tấm bia không chữ, Trần Nhiễm Âm vẫn ngượng ngùng, cảm giác bố mẹ cùng chị chồng và anh rể đang quan sát.
Đây cũng thật sự là lần đầu tiên tới cửa gặp bố mẹ chồng.
Cố Kỳ Châu lại nói: “Hai chúng con sẽ cố gắng, tranh thủ sang năm ôm cháu gái đến thăm mọi người.”
Đông Tử vẫn còn ở bên cạnh… Trần Nhiễm Âm tức giận liếc mắt một cái, cùng lúc đó, tay phải của cô vô thức đặt lên bụng.
Vừa rồi cô không dám ngồi xổm cũng là vì chuyện này, dù sao hiện tại cô không biết phải làm gì, cô có hơi lo lắng… Hai người bọn họ là ngày hai mươi mấy tháng trước quyết định muốn có con, thời gian bà dì của cô tháng này hẳn là ngày 11, nhưng đã qua mấy ngày vẫn chưa tới.
Sau khi quét mộ xong thì cả nhà lái xe về, Cố Kỳ Châu lái xe đưa Cố Biệt Đông trở lại trường học, sau đó lại đưa Trần Nhiễm Âm đi làm.
Đến cửa phòng ban thứ hai, Cố Kỳ Châu chậm rãi đạp phanh, Trần Nhiễm Âm cởi dây an toàn ra, sau đó lấy từ trong túi ra một hộp quà được bọc trong giấy quà màu hồng, đưa tới trước mặt Cố Kỳ Châu: “Chồng yêu thân mến của em, sinh nhật vui vẻ.
“
Cô cũng không quên hôm nay là ngày tròn 28 tuổi của Cố Kỳ Châu.
Hộp quà không nặng, vừa dài lại vừa tinh tế, sau khi nhận lấy, Cố Kỳ Châu cười hỏi: “Cái gì đây? Bút à?” Nói xong, anh liền muốn bóc quà.
Trần Nhiễm Âm nắm lấy cổ tay anh, vội vàng ngăn anh lại: “Buổi tối anh hãy xem.”
Cố Kỳ Châu: “Sao thế?”
Trần Nhiễm Âm: “Em sợ anh thích quá, hưng phấn cả