.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Bao nhiêu cay đắng không thể rời xa, bao nhiêu năm tháng cũng chỉ có sư chờ đợi.
Giấc mộng xưa có thành sự thật mới có thể cùng anh chia sẻ nốt nửa đời còn lại.
Bao nhiêu gian khổ không thể nói ra lời, bao nhiêu đau thương khắc cốt ghi tâm mới đổi lại được tình cảm ngày hôm nay.
Ngay từng thớ thịt trên người đều hằn in vết tích, hai con người mới có thể ở bên nhau.
Ngày 24 tháng 12, Giang Nguyệt vẫn đến bệnh viện thành phố để làm vật lí trị liệu.
Ba giờ chiều, ra khỏi bệnh viện lái xe chở cô về nhà. Lúc qua đoạn đường Trung Sơn náo nhiệt, đang bị tắc đường. Giang Nguyệt nhìn thấy những người đi bộ tấp nập qua lại, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt chợt thấy háo hức. Cô bảo lái xe dừng xe, để cô ngắm nghía một chút. Lái xe đành phải tấp xe vào lề đường rồi theo gót cô, cẩn thận bảo vệ cô.
Điều khiến lái xe vô cùng vui mừng là Giang Nguyệt không đi nhiều, chỉ đi thẳng đến quầy bán quần áo nam cao cấp, người mua sắm tương đối ít. Cửa hàng ấy là nhãn hiệu quần áo mà Giang Quân thường mặc, Giang Nguyệt chọn một cái áo khoác, một cái áo sơ mi và một cái cà vạt đi kèm, lại mua thêm một cái khăn quàng, cuối cùng lấy thẻ tín dụng ra thanh toán, toàn bộ quá trình rất nhanh chóng và không hề đứt đoạn.
Đang kí tên vào hóa đơn thanh toán thì đột nhiên cô nghe có tiếng gọi mình: “Nguyệt à!”
Giang Nguyệt ngoảnh đầu lại nhìn thấy Du Tân Nhụy.
“Thật không ngờ đúng là cháu!” Du Tân Nhụy nói.
Giang Nguyệt ngạc nhiên đến mức không nói thành lời. Du Tân Nhụy mặc một cái váy rộng, dài đến mắt cá chân, phần bụng nhô lên, rõ ràng là đang có bầu khoảng năm, sáu tháng. Điều càng kì quái hơn là cô ta đang khoác tay một người đàn ông xa lạ.
Nhìn thấy Giang Nguyệt đứng tròn mắt nhìn mình, Du Tân Nhụy chẳng chút ngạc nhiên, tươi cười giới thiệu: “Đây là ông xã của cô!” rồi ngoảnh đầu lại giới thiệu với người đàn ông kia rằng: “Đây là một cô cháu gái bé bỏng của em!”, do dự một lát rồi bổ sung thêm: “Là cháu gái của Giang Quân”
Giang Nguyệt sững người, “ông xã của cô” là thế nào? Là chỉ chồng cô ta ư?
“Mua quần áo cho chú cháu à?” Thấy mặt cô cứ ngây ra, Du Tân Nhụy liền cười nói: “Không có chuyện gì đấy chứ!”
“Ơ... không ạ!”
“Thế thì đi lên uống cùng cô cốc trà đi”
Cầu thang máy đưa bọn họ lên tầng hai mươi tư, Giang Nguyệt đi theo sau Du Tân Nhụy, hai ngươi đàn ông xách đồ đi tít phía sau.
Người ngồi uống trà không ít, nhưng họ vẫn tìm được chỗ yên tĩnh. Trên tường có treo bức tranh sơn dầu lớn, dưới đất phủ một lớp thảm nhung dày, trên trần nhà là cái đèn trùm sang trọng đang tỏa thứ ánh sáng ấm áp xuống bên dưới, trông rất cổ điển và sang trọng.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một cái bàn gần cửa sổ, Du Tân Nhụy chống tay vào eo ngồi xuống, ngẩng đầu nói với chồng còn chưa kịp ngồi xuống: “Em với cháu Nguyệt có chút chuyện riêng muốn nói, hai người....”, Du Tân Nhụy mỉm cười ái ngại, giọng nói có vẻ nửa như năn nỉ, nửa như làm nũng.
“Thế cũng được, bọn anh qua bên phòng được hút thuốc để hút cho đã vậy!” Anh vỗ vai người lái xe nói.
Hai người đi rồi, Du Tân Nhụy liền hỏi ý kiến Giang Nguyệt: “Chúng ta uống gì nhỉ?”
Giang Nguyệt lễ phép đáp: “Thôi thím cứ gọi đi, cháu uống gì cũng được!”
Trà nhanh chóng được mang lên, một bình hồng trà to với cái giá ba tầng đựng điểm tâm.
Giang Nguyệt rót trà cho Du Tân Nhụy, đang định cho sữa vào cốc thì Du tân Nhụy đã xua tay nói: “Không cần đâu, cô chỉ uống trà nguyên chất thôi!”, sau dó nói thêm: “Không cần gọi là cô, là thím nữa, cô và chú của cháu đã li hôn rồi!”
Kể từ lúc gặp mặt lòng Giang Nguyệt đã thầm nghi ngờ, nhưng câu nói đột ngột ấy của Du Tân Nhụy vẫn khiến tay cô khựng lại, sữa đổ cả ra khăn trải bàn.
Cô ngập ngừng nói: “Cháu không biết, chú ấy không nói cho cháu!”
Du Tân Nhụy cười nói: “Đúng thế, nếu không cháu đã không kinh ngạc như vậy khi găp cô! Cô cũng đoán, với con người anh ấy như vậy chắc chắn sẽ không nói đâu!”
“Chuyện lúc nào vậy? Ý cháu là hai người li hôn lúc nào vậy?”
Giang Nguyệt siết chặt cái thìa trong tay, động tác bỗng trở nên chậm chạp.
“Đầu năm nay!” Du Tân Nhụy bình thản vừa ăn bánh vừa trả lời. “Năm ngoái, anh ấy có đi Mỹ một chuyến, lần này hai bọn cô cùng đi, chắc cháu cũng biết...”
Giang Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “ Vâng! Chú ấy cũng từng gọi cho cháu!” cô còn nhớ anh nói anh đang ở Newyork.
Du Tân Nhụy nói vẻ mỉa mai: “Lúc đó anh ấy đi công tác, nói nhân tiện dẫn cô đi du lịch. Kết quả ngày cuối cùng, đa phần là đưa cô đi thăm quan các bảo tàng mỹ thuật, nhìn thấy ở đó có rất nhiều tạp chí mỹ thuật liền mua cả đống, nói là cháu thích thứ này, lúc đó không biết là anh ấy đã vui đến thế nào. Bọn cô ôm cả đống tạp chí từ bảo tàng đi ra, gọi điện cho cháu mới biết cháu đã đi chơi xa. Cô bảo chú mau gửi chuyển phát nhanh cho cháu nhưng chú nhất định mang về. Đến lúc cháu về trường lại cẩn thận gửi báu vật sang cho cháu”
Giang Nguyệt nhớ ra rồi, nghỉ đông năm ngoái cô và Tống Chí Hựu đi Los Angeles về. Có một hôm, UPS có chuyển cho cô một bưu kiên, phần địa chỉ và họ tên là bút tích của Giang Quân ghi bằng tiếng anh. Cô cẩn thân lấy dao cắt ra mới thấy bên trong toàn là những cuốn sổ tay, tranh vẽ có kích thước mô phỏng như nguyên tác.
“Anh ấy đối xử với cô chưa bao giờ tận tâm đến như vậy!” khẽ thở dài, Du Tân Nhụy nói tiếp: “Có lẽ đây là báo ứng của sự ham hư vinh của cô. Từ lúc bắt đầu cô đã bị vinh hoa làm cho mờ mắt. Một người đàn ông trẻ trung, sự nghiệp dang ở đỉnh cao, phong độ ngời ngời lại đối xử tốt với mình, ăn nói nhẹ nhàng, ai lại không động lòng cho được? Lúc ấy cô đã hai chín tuổi rồi, tuổi xuân cũng đã săp hết mà vẫn gặp được một người như vậy, cô cảm thấy đúng là vận may của đời mình! Trong con mắt của người khác, cuộc đời cô thế là thành công mĩ mãn. Cô vốn cũng nghĩ như vậy. Nhưng sự thực đã chứng minh, cô chỉ chuốc lấy thất vọng, một nỗi thất vọng lớn theo từng ngày. Không thể nói anh đối xử với cô không tốt, cô chẳng thể tìm thấy một chút lỗi lầm nào ở anh ấy, bố mẹ cô cũng hết lời khen ngợi anh ấy. Tính tình tốt, lại tôn trọng cô, thậm trí luôn nhường nhịn cô, đối xử với bố mẹ, em trai cô như người thân trong một nhà. Nhưng ...”
Du Tân Nhụy ngập ngừng một lát, tay nắm chặt quai cốc: “Nhưng không có gì hơn thế. Cô hoàn toàn không thể đòi hỏi thêm gì nữa, nói một cách dễ hiểu hơn là cô không thể bước chân vào trái tim anh ấy. Anh ấy chỉ coi cô như một người bạn, một người sống chung. Nói chuyện hay làm gì cũng xuất phát từ đạo lí, từ trách nhiệm. Anh ấy là một người chồng không có gì đáng chê trách, có thể gọi là một mẫu điển hình. Nhưng anh ấy không giống như một người biết yêu”
“Nhưng chú ấy rất tốt... rất tốt!” Giang Nguyệt nói, tay trái nắm chặt lất tay phải, cúi gằm mặt. Về chuyện hôn nhân, cô chẳng biết gì mà nói. Còn về Giang Quân cô không bao giờ muốn nói về anh với người khác. Tình cảm, yêu, hận, oán trách của cô với anh không liên quan đến người khác, chỉ thuộc về mình cô. Vì vậy lúc này cô chỉ biết nói có một câu ấy.
Du Tân Nhụy cười gượng gạo, gật đầu nói: “Đúng thế, có đôi khi cô nghĩ, thôi, phải biết đủ chứ! Nhưng mà không thể thỏa mãn được. Cả con người như một cái cốc không, cứ chờ đợi trong trống rỗng như vậy, chờ đợi suốt mấy năm liền mà không đợi được, chỉ có một lớp bụi dày phủ lên. Cô tự nhủ, chuyện tình cảm giữa đàn ông và đàn bà là không bình đẳng, trọng lượng của chuyện tình cảm giữa hai phái là hoàn toàn khác nhau. Ở đàn ông, tình cảm nhiều lắm cũng chỉ chiếm ba mươi phần trăm là cùng, nhưng ở phụ nữ tình cảm chiếm toàn bộ. Hạnh phúc hay đau khổ đều do tình cảm quyết định. Cô luôn dùng cái lí luận này để giải thích cho sự hờ hững của anh ấy đối với mình...”
Du Tân Nhụy nói rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giang Nguyệt: “Về sau cô mới biết, không phải anh ấy không có sự nồng nàn, chỉ là sự nồng nàn ấy không dành cho cô, mà là... dành chọn cho cháu. Mỗi đồ vật của cháu anh ấy đều giữ gìn cẩn thận. Còn lâu mới đến sinh nhật cháu thế mà anh ấy đã nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho cháu. Cứ mỗi khi đến một nơi nào đó là anh ấy đều nhớ đến cháu, thậm chí ngay cả trong mơ cũng gọi tên cháu. Một lần, hai lần, thì không sao, nhưng anh ấy suốt ngày như vậy. Cô không ngốc cũng không cù lần. Lúc cháu đi Mỹ du học, thực ra cô mừng thầm trong lòng, tưởng cháu đi xa rồi anh ấy sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút. Nhưng khi một người đã ở trong trái tim anh ấy rồi, cho dù có ở xa đến đâu cũng chẳng có gì khác biệt cả...”
“Cô thật sựu nản lòng rồi!” Du Tân Nhụy chầm chậm đặt tay lên xoa xoa phần bụng đang nhô lên của mình: “Mùa đông năm ngoái, sau khi từ Mỹ về, cô đi Khang Châu dự hội nghị, gặp lại các bạn học cùng đại học, anh ấy vẫn nhớ đến cô. Anh ấy vẫn nhớ đến cô, cô nghĩ cuộc hôn nhân này nên kết thúc ở đây. Đàn bà suy cho cùng vẫn cần một người đàn ông yêu thương mình!”
Giang Nguyệt tay cầm cốc trà nghe Du Tân Nhụy kể hết. Cốc trà nóng giờ đã nguội ngắt, cô uống một ngụm to, miệng đắng ngắt, không biết là do trà đắng hay do chính cảm nhận của cô.
Nếu như cô là một người không có liên quan chắc chắn cô sẽ cảm thấy đồng tình với Du Tân Nhụy mà trách cứ Giang Quân. Nhưng cô không phải, cô nghe Du Tân Nhụy nói đến Giang Quân quan tâm đến mình. Tình cảm của anh bao nhiêu năm nay đều được giấu kín trong lòng không nói ra. Khoảnh khắc này trong lòng Giang Nguyệt thật sự rất rối bời.
Du Tân Nhụy thở dài nói: “Quả nhiên tìm được người tâm sự sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô cảm thấy oán hận nhưng không biết nói ra với ai. Thực ra, nghĩ lại thì anh ấy cũng rất đáng thương. Có lẽ những chuyện này nên nói cho cháu biết!” Du Tân Nhụy lại lấy một miếng bánh Gato, xúc một thìa lớn bỏ vào miệng rồi mỉm cưới nói với Giang Nguyệt: “Chắc là cháu đã xem Bệnh nhân người Anh rồi chứ?”
“Cháu xem rồi!” Giang Nguyệt gật đầu.
“Thế cô hỏi cháu một vấn đề, what do you hate the most? Hoặc nói xem cháu sợ nhất điều gì?”
Giang Nguyệt nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Có lẽ là tham vọng chiếm hữu ạ!”
Cái tham vọng ấy toát ra từ trong tim, không thể nào kiểm soát được muốn đi chiếm hữu, đây là sự thiếu hụt lớn nhất trong suốt tuổi thơ của cô, kể từ khi sinh ra cho đến khi hiểu chuyện và cho đến nay vẫn còn để lại di chứng. Nhưng cũng chính vè sự thiếu hụt này mà cô mới đặc biệt bài xích cái tham vọng chiếm hữu bởi vì nỗi đau muốn có nhưng không thể đạt được cô phải nếm quá nhiều.
“Thật kì lạ!” Du Tân Nhụy nói: “Cháu có biết Giang Quân đã trả lời thế nào không? Anh ấy sợ nhất là mất đi, cháu thử nghĩ mà xem...”
Sau khi hai vợ chồng Du Tân Nhụy ra về, Giang Nguyệt vẫn ngồi ngây ra đó một lúc lâu.
Nhìn chân trời qua cửa sổ quán trà, ánh nắng mùa đông mờ nhạt kia nhắc nhở cô rằng thời gian đang trôi đi.
Anh sợ mất đi, đúng thế anh luôn dùng cái vỏ bọc của mình để che giấu sự yếu ớt. Cái lí luận của kẻ yếu luôn là: “Thay vì mất đi, thay vì phải chịu đựng sự hụt hẫng của mất mát, chi bằng chẳng từng nắm bắt được thứ gì, chẳng từng sở hữu thứ gì thì hơn!”
Giang Nguyệt hướng về phía mặt trời thầm nghĩ: suy cho cùng cả cô và anh đều quá yếu đuối, vì vậy mới đi từ thân thiết sang xa cách.
Mùa đông này vô cùng lạnh, trong cái âm u lạnh lẽo của thời tiết, ánh đèn màu cùng dòng người qua lại cũng trở nên mờ ảo và tê tái.
Vừa về đến nhà, về đến cái tổ ấm áp và riêng tư, cái cảm giác u ám ấy đã tan biến. Giang Nguyệt dựa lưng vào cửa, trong phòng tĩnh mịch chẳng có lấy một tiếng động. Buổi trưa lúc cô ra khỏi nhà cô đã bảo cô Trần về nhà, còn Giang Quân vẫn đang ở một thành phố phía bắc xa xôi ngàn dặm, đợi đến khi anh về sẽ là một bữa tiệc tối náo nhiệt và tưng bừng.
Giang Nguyệt vốn đã sớm quen với cuộc sống một mình như thế này, nhưng hiện giờ cô bỗng cảm thấy cô đơn lẻ bóng. Cô với tay bật đèn hành lang rồi đi vào trong, bật đèn phòng khách. Giang Nguyệt bật tất cả đèn trong phòng lên. Dưới ánh sáng đèn Giang Nguyệt nhìn thấy một cái vali màu đen, dựa vào chân ghế sofa. Giang Nguyệt định thần lại, đó chính là chiêc vali Tumi của Giang Quân.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ anh đã quay về? Cô thầm nghĩ vậy rồi một tay bám vào tường, bước chân nhanh lên phòng của anh.
Cánh cửa khép hờ, cô đẩy nhẹ cánh cưả, quả nhiên có anh trong đó, áo khoác, áo vest, cà vạt vứt ở đuôi giường. Giang Quân nằm ngửa cánh tay thò ra bên ngoài chăn, mắt nhắm nghiền, mí mắt không hề động đậy. Rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có cảm giác chẳng có sự sống.
Giang Nguyệt bỗng cảm thấy vô cùng hoang mang. Cô lao đến lay mạnh người anh.
Giang Quân mở mắt ra, đôi mắt hằn những tia máu. Anh nắm lấy cánh tay cô, ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”
Giang Nguyệt hất tay anh ra gắt lên: “Cháu bị chú dọa chết khiếp đây này!”
“Chú làm gì mà dọa cháu?” Thấy cô cúi đầu không nói gì, Giang Quân lại nói: “Uống trà vơi cô ấy mà lâu thế à?”
“Chú biết rồi à!” Giang Nguyệt trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Cháu ném điện thoại ở nhà làm chú lo quá, đành phải gọi điện cho cậu Trương, là cậu ta nói!”
“Chú chú chú... Cháu ...” Giang Nguyệt đột nhiên thấy bực mình, anh lúc nào cũng thần thông quảng đại, nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay, biết hết mọi việc. Cô giống như một con khỉ con, bản lĩnh đến đâu, có biến thành Tôn Ngộ Không cũng khó mà thoát khỏi bàn tay anh.
“Đừng tức mà chú bảo cậu ấy không nói với cháu là để cháu thoải mái”
Giang Quân còn chưa nói hết đã thấy Giang Nguyệt trợn mắt: “Thoải mái cái gì, cháu chẳng thoải mái chút nào! Chú lấy vợ không nói cho cháu biết thì thôi, chuyện quá khứ cháu không nhắc đến nữa, thế mà bây giờ.... chú li hôn rồi, ngay cả chuyện li hôn cũng không cho cháu biết. Thế này là thế nào?”
Giang Quân trầm ngâm.
Giang Nguyệt tiếp tục nói: “Chú nói đi tại làm sao, đừng nói là vì cháu đấy nhé!”
Giang Quân hạ giọng nói: “Là vì chú không nói ra miệng được!”
Giang Nguyệt cười khan: “ Không nói ra miệng được, ha... có ai đáng ghét như chú không hả? Có ai như thế không? Tống Chí Hựu nói chú yêu cháu, cô ấy cũng nói vậy. Nhưng có ai yêu như vậy không?” Nụ cười mỉa mai của cô dần chuyển sang bi ai: “Cháu giống hệt như một con ngốc bị chú giật dây!”
Giang Quân đưa tay lên vuốt má cô, không biết nói sao cho phải. anh biết giải thích với cô ra làm sao đây, bản thân anh còn tự lừa gạt chính mình, cho dù có giải thích thế nào cũng chỉ vô ích mà thôi. Ngọn lửa oán hận trong mắt cô đã thiêu cháy mọi hàng rào ngăn cách mà anh chính tay dựng nên.
Trong kinh phật nói: “Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo
sợ.
Đối với ngươi mà mình yêu thương, để tâm nhất, Giang Quân luôn có nỗi lo lắng vô cùng sâu sắc. Anh lo lắng về những ngày tháng tương lai chưa biết trước đang chờ đợi hai người. Anh luôn lo sợ và cảnh giác, tránh xa mọi ước mơ xa xôi. Những nhẫn tâm và chịu đựng của anh lại mang đến những ngày tháng sống mờ nhạt, còn những khao khát vẫn cứ giống như những ngọn cỏ dại điên cuồng sinh trưởng và lan rộng trong lòng anh.
Giang Quân kéo tay cô, Giang Nguyệt im lặng không đếm xỉa.
“Đừng giận nữa mà!” Giang Quân vòng tay ra ôm eo cô, kéo cô lại gần mình hơn. Giang Nguyệt ngồi bệt xuống đất ngoảnh mặt đi chỗ khác. Một lát sau như thể chưa hả giận cô ngoảnh đầu lại, nhìn thấy phần cổ lộ ra khỏi cổ áo sơ mi của anh, cô liền há miệng cắn vào cổ họng anh.
Cô cắn rất đau, nhưng Giang Quân không kêu la đến một tiếng. Sự chịu đựng trong im lặng này càng khiến Giang Nguyệt nổi đóa.
“Được lắm chú có thể chịu được, cái gì chú cũng chịu được!” Nói rồi cô nhảy lên, đè anh xuống, há miệng cắn vào vai anh, cắn rất đau giống như một con thú bị thương, trút hết tất cả ấm ức bao nhiêu năm nay qua hàm răng sắc nhọn.
Áo sơ mi trắng của anh ướt nước dãi của cô, một vệt máu đỏ thẫm ra ngoài. Miệng cô cũng bắt đầu cảm nhận được mùi tanh của máu.
Cuối cùng Giang Nguyệt cũng chịu nhả ra, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, lông ngực phập phồng. Giang Quân vòng tay qua ôm cô, xoa xoa lưng cô. Anh hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô rồi vùi mặt vào mái tóc cô, thở ra rồi hít một hơi thật sâu. Anh khẽ thì thầm gọi tên cô, nhẹ quá, mơ hồ quá, cô không nghe rõ, chỉ biết anh đang hôn lên tai mình.
Giang Nguyệt hơi nghiêng đầu né tránh cái cảm giác tê tê ở bên mang tai, hai tay ôm lấy mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh đầy ngang ngược, cố chấp, lần này thì anh đừng mong chạy thoát.
Hai người chăm chú nhìn nhau hồi lâu. Mắt, tai, mũi, lưỡi, hơi thở, ý niệm... tât cả đều đang bùng lên ngọn lửa của khát khao, chẳng gì có thể che đậy được nữa.
Giang Nguyệt ngồi dậy cởi bỏ cái áo len rộng, cởi cái cáo cotton mặc bên trong rồi quần bò. Cô nhìn anh, cái yết hầu trong cổ họng đang trượt lên trượt xuống, cô bỏ đi hết tất cả những gì che đậy trên cơ thể mình, không còn mảnh vải che thân ngồi lên người anh. Cô phải tháo dỡ bức màn che chắn giữa hai người, để cho anh nhìn tâm ý thực sự của cô và chính bản thân anh.
Cơ thể anh đã nóng bừng lên từ lâu. Giang Nguyệt cởi cúc áo của anh tháo thắt lưng cho anh. Giang Nguyệt đang định kéo khóa quần xuống thì Giang Quân đã giữ chặt tay phải của cô lại. Nhưng Giang Nguyệt vẫn còn tay trái, cô chạm vào nơi anh định ngăn cô chạm vào, nơi ấy đã trở nên cứng như thép.
Về sau không cần Giang Nguyệt cởi giúp, chính tay Giang Quân tự cởi bỏ những thứ còn sót lại trên người. anh xoay người đặt Giang Nguyệt xuống. Lúc này anh vẫn không quên đặt một cái gối kê cho cái chân bị thương của cô.
Anh lấy tay che mắt cô, nhưng cô lập tức gạt tay anh ra. Cô muốn nhìn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh, săn chắc vạm vỡ và tràn đầy năng lượng.
Anh cúi xuống, hôn lên môi cô, hôn lên cổ rồi trượt xuống ngực, đôi bờ môi cắn mút, một bàn tay bóp ngực bên phải của cô, giống như đang giữ chặt trái tim cô, đôi môi áp chặt vào làn da cô, mơn trớn đến nơi đang nóng nhất trên người cô. Anh dùng răng cắn mút, dùng lưỡi khua khoắng “trung tâm” kì bí nhất trên cơ thể cô. Những ngón tay của Giang Nguyệt luồn vào mái tóc anh, hơi thở gấp gáp cô dường như có thể nghe thấy tiếng cuộn trào của dòng máu trong cơ thể mình.
Khi khuôn mặt Giang Quân xuất hiện lần nữa trước mặt cô cũng là lúc anh đang đi vào bên trong cơ thể cô. Giang Nguyệt bám chặt bờ vai anh cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình. Khoảnh khắc vào hẳn trong người cô, anh vòng tay ôm siết lấy cô, kề trán vào trán cô.
Giang Nguyệt mỉm cươi nhắm mắt lại, hai thân thể quấn chặt lấy nhau.
Anh bắt đầu chuyển động chầm chậm, tiếp đó đẩy nhanh tốc độ. Dưới sự thay đổi liên tục của tốc độ và cường độ, anh khiến cô phải kinh ngạc trước sự kiểm soát từng tiết tấu, giống như một chỉ huy dàn nhạc tài ba, dùng cơ thể của cả hai để tấu lên bản nhạc của sự hoan lạc. Anh mang đến cho cô sự thư thái, cũng mang lại sự kích thích của khoái lạc, liên tục và tuần hoan không hề bị dán đoạn, cơ thể cô dường như chưa bao giờ được cảm nhận nhiều cảm giác như thế này.
Bản nhạc này càng tấu càng mãnh liệt, những sợi dây cảm xúc căng ra, Giang Nguyệt không nén được tiếng rên rỉ phát ra trong cổ họng.
Khoảnh khăc đạt đến cáo trào, anh nhìn thẳng vào mắt cô, mất đi tiêu điểm, trống rỗng và mơ màng, dường như khoảnh khắc ấy, thứ đi vào nơi xâu thẳm nhất trong cơ thể cô không phải là thứ gì khác mà là chính tâm hồn anh.
Một hồi sau hơi thở trở lại bình thường. Anh thì thầm vào tai cô: “Anh không muốn ra, quá lâu rồi, ở bên ngoài quá lâu rồi!” Giang Nguyệt gật gật đầu trên vai anh, lấy chân quắp lấy eo, giữ chặt lấy người anh. Cô ôm siết bờ vai vững chãi của anh, bỗng nhiên nước mắt trào ra. Cô khẽ khóc nấc lên trong lòng buồn bã vô cùng.
Giang Quân lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, hôn lên những giọt nước mắt ấy. Anh khẽ nói: “Mặt trăng nhỏ, mặt trăng nhỏ, đừng khóc nữa, mặt trăng nhỏ của anh!” Chắc chắn anh hiểu cô.
Nghe nói, mỗi loài động vật sau khi giao hoan xong đều cảm thấy đặc biệt u uất.
Giang Nguyệt buồn vì cái gì?
Hai người ở gần nhau như thế, nhưng mà chẳng còn cách nào để gần nhau hơn được nữa.
Một đêm bình yên, bóng đêm dịu dàng.
Kéo tấm rèm cửa ra là có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời mùa đông. Những ngôi sao lác đác lấp lánh. Trên bầu trời một vầng trăng tròn treo lơ lửng, một đường cong hoàn mỹ, một ánh sáng trắng ngà dát bạc trên mặt hồ Hương Mật.
Giang Nguyệt nằm bò ra cửa sổ, say sưa ngắm nhìn bầu trời.
Trong phòng vang lên tiếng nước chảy ào ào, Giang Quân đi ra sau lưng cô vỗ vào cai mông của cô. Lúc Giang Nguyệt xoay người lại anh dang rộng vòng tay ôm lấy cô. Giang Nguyệt vòng tay qua cổ anh, quắp chân qua eo anh, bám chặt như một sợi dây mây quấn chặt vào thân cây. Trên tường phản chiếu cái bóng chồng lên nhau của hai người.
Giang Quân ôm cô vào trong phòng tắm, nước ấm đã đầy bồn tắm, hơi nước nghi ngút như làn sương mù. Cơ thể cô được che hờ bởi chiếc áo sơ mi rộng của anh. Giang Quân cởi khuy áo cô, cẩn thận như đang mở một món quà quý báu nhất đời. anh đặt cô vào trong làn nước ấm, còn mình cũng cởi bỏ lớp áo tắm bên ngoài, bước vào trong bồn tắm và ngồi ra sau cô.
Giang Nguyệt cuốn tóc lên đỉnh đầu rồi dựa lưng vào người anh. Bàn tay anh vuốt ve làn da của cô trong làn nước, mơn man từ cổ xuống dưới. Anh đang tắm cho cô, chỉ có một điều mỗi cử động của anh lại giống như đang vuốt ve cô vậy.
Anh nói: “Năm em mười lăm tuổi, có lần em ăn ốc biển nhiều quá, kết quả em bị dị ứng da. Cứ nửa đêm lại chạy sang phòng anh kêu ầm ầm là ngứa quá. Em còn nhớ không?”
“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi!” Những nốt đỏ ấy hành hạ cô suốt gần một tuần liền, ngứa không chịu được, đã thế còn không thể gãi. Kể từ đó về sau, Giang Nguyệt tuyệt đối không ăn mấy loài sò, ốc đó nữa.
“Suốt mấy đêm liền, cứ một lúc là em lại chạy sang bắt anh bôi thuốc lên lưng. Lúc ấy em mặc áo ba lỗ với quân sooc, nằm bò trên giường anh. Chắc chắn em không biết là bôi thuốc cho em đối với anh là một sự dày vò đến thế nào đâu!” Bàn tay anh đang đặt lên ngực cô lúc nói đến từ “giày vò” anh liền bóp mạnh một cái, mặc dù tỏ vẻ rất bực bội nhưng anh vẫn không nỡ mạnh tay.
Giang Nguyêt cười ha ha: “Chuyện này đâu thể trách em được. Lúc ấy tại em ngứa quá đâu nghĩ đến chuyện gì khác được. Hơn nữa ai bảo anh cứ tỏ vẻ như kẻ đi tu ấy, em thật sự chẳng nghĩ rằng anh lại nghĩ bậy bạ như thế!”
“Để một con nhóc như em nhìn ra chẳng phải anh sống uổng phí mấy chục năm sao!” Giang Quân ôm chặt lấy cô một lát sau liền nói: “Thực ra mặc dù chân em bị thương nhưng nhiều lúc anh lại thấy vui, bởi vì có thể thường xuyên ôm em!”
Giang nguyệt nhíu mày: “Em thật không hiểu nổi, tại sao anh lại không chịu chấp nhận em, tại sao không yêu em?”
Giang Quân thở dài thượt nói: “Mối quan hệ giữa người với người một khi mà bắt đầu thì chỉ có một con đường để đi. Không có đường lùi cũng chẳng có sư lựa chọn nào khác. Quan hệ nam nữ cũng như vậy. Em có thấy đúng không? Anh không thể mạo hiểm với em được!”
Bảy năm trước có thể Giang Nguyệt không hiểu, nhưng hiện giờ, cô hoàn toàn có thể hiểu được điều đó.
Giang Nguyệt ngoảnh mặt lại hôn lên môi anh, hai người hôn nhau thật sâu, thật say đắm, cho đến khi không thể thở ra hơi nữa mới ngừng lại, cô dụi đầu vào vai anh, dí mũi lên cổ anh, hít một hơi thật sâu mùi hương trên cổ anh.
Cô nói: “Đồ ngốc, anh không phải sợ đâu, anh không biết là em luôn yêu anh à? Chẳng có cách nào khác cả, thật đấy em đã tuyệt vọng rồi, nhưng em vẫn không có cách nào khác, em yêu anh!”
Giang Quân cúi xuống hôn lên mặt cô, dịu dàng kiên nhẫn vừa hôn vừa nói: “Anh tin em, anh tin...”
Còn chưa kịp tắm xong hai người trở lại giường, cái khăn tắm to quấn lấy cô, cô nghiêng người ở phía trước, anh nằm sát phía sau, giống như hai cái thìa úp chặt khít vào nhau, chẳng có chút kẽ hở.
Đây là tư thế mà Giang Quân chọn, anh nói như thế thì chân phải của cô vẫn có thể đặt lên trên, không sợ bị chèn ép. Anh lúc nào cũng suy nghĩ rất chu đáo, trước khi bắt đầu mọi chuyện anh nói: “Anh già rồi, em vẫn còn trẻ, anh sợ không thể làm em thỏa mãn được!”
Giang Nguyệt quay người lại ôm lấy đầu anh nói: “Nghe nói một người có thể làm bạn hài lòng hay không thì cần phải xem anh ta tạo cho bạn ham muốn lớn đến cỡ nào!”, tay cô vuốt ve hàm râu rậm của anh nói tiếp: “Đối với anh, em nghĩ em không bao giờ thỏa mãn được, mãi mãi khao khát!”
Giang Quân nhìn thẳng vào mắt cô, tay khẽ nhấc chân cô lên, anh lai bắt đầu đi vào bên trong cô.
Đây là một hành trình hoàn toàn mới, nhưng lại giống như một con đường về nhà, trong cơn tò mò còn phảng phất chút nhớ nhung.
Nếu như nói cuộc mây mưa trước anh đã dốc toàn bộ sức lực để làm cho cô vui, thì lần này anh hoàn toàn thư thái, thư thái về cả thể xác lẫn tinh thần.
Tay trái anh kéo tay trái của cô đặt lên đỉnh đầu, tay phải nắm tay phải của cô đặt lên trước ngực cô, hai cơ thể dính chặt lấy nhau. Bầu ngực cô, cọ vào cánh tay anh, cảm giác tê tê ngấm sâu vào da thịt. Giang Nguyệt cảm thấy cơ thể mình nhẹ tựa làn mây, bị một cơn cuồng phong quấn phăng, bay lên đỉnh núi cao, thế nhưng cơn gió ấy vẫn không chịu ngừng lại, vẫn muốn quấn lấy cô bay lên cao hơn nữa.
Khi cô không thể chịu đựng được nữa mà rên lên, anh càng mạnh mẽ tiến vào. Cảm giác lên đến đỉnh điểm của khoái lạc vừa bùng nổ lại vừa dịu dàng, anh đã giải phóng toàn bộ nhiệt của mình trong cơ thể cô, thứ cảm giác ấy hoàn toàn siêu hiện thực, giống như thể mưa đang rơi trên thảm cỏ khắp thế giới.
Giang Quân thở dốc đợi cơn cao trào qua đi, anh liền hôn lên tai cô. Anh nói lập đi lâp lại: “Anh yêu em, luôn yêu em, luôn như vậy!”
Giang Nguyệt ngoảnh mặt lại, đối mặt với anh không nói gì, chỉ mỉm cười khoan khoái. Một lúc sau cô đưa tay chạm vào vết thương cô đã cắn anh, hỏi: “Có đau không?”
“Đương nhiên là có rồi, em ác thật đây!”
“Ai bảo anh cứ bắt nạt em!” Cô chu môi nói: “Anh đây cái gì cũng tốt nhưng mà rất chuyên chế và độc tài, cứ tự quyết định cái gì tốt cho em, nhưng cái mà anh cần đâu phải thứ em cần!”
Giang Quân khẽ lẩm bẩm: “Đúng thế, có lẽ từ khi trưởng thành, anh đều tự quyết định mọi thứ, thói quen đã trở thành tính cách rồi, hơn nữa em biết người làm buôn bán đôi khi độc đoán một chút mới đạt hiểu quả cao!”, anh lấy tay trải tóc cho cô, “Sau này những chuyện liên quan đến em, anh đều nghe em cả, em thấy thế nào?”
“Đương nhiên là thế rồi! Nhưng anh nói được là phải làm được đấy!”
Giang Quân kéo tay cô đặt lên lồng ngực mình nói: “Được. Chuyện đầu tiên anh hỏi em, em đã từng nghĩ: sau này anh già yếu, không thể chăm sóc cho em được nữa em định thế nào?”
Giang Nguyệt cảm nhận được nhịp tim của anh vọng lại, những nhịp đập mạnh mẽ nhưng anh vẫn sẽ già đi. Con người có ai thoát khỏi sinh, lão, bệnh tử đâu?
Cô nói: “Lúc nhỏ anh chăm sóc em, khi nào anh già em chăm sóc anh. Rất công bằng!”
Hai người chụm đầu bên nhau nói rất nhiều rất nhiều chuyện. Hai ngườig cùng tìm về những chuyện xa xưa, những gì hai người cùng nhau trải qua, biết bao nhiêu hồi ức! Còn tương lai... hai người vẫn còn cả một chặng đường dài, rất dài...
Giang Nguyệt gối đầu lên cánh tay Giang Quân nhớ lại bảy năm xa cách...
HẾT