Editor: Punlluv
Diệp Vãn Vãn chớp chớp mắt, trong lòng thập phần cảm tạ.
Bọn họ mặc dù cũng chưa phải đại phú hào gì, nhưng cho dù là đẳng cấp tiểu phú hào như bọn họ cũng phải là kim cương lấp lánh, đối với cái đồng thau nhỏ bé như Diệp Vãn Vãn mà nói, được chung một mâm với bọn họ có thể nói là cơ hội khó kiếm rồi.
Tiến vào trận đấu, mọi người đều không vội vã chọn anh hùng, ai cũng chờ Diệp Vãn Vãn chọn trước mới bắt đầu.
Nhan Trầm liền nhìn cô click mở danh sách anh hùng, tất cả các gương mặt nữ anh hùng xinh đẹp, có nhan sắc đều đủ cả, đến cả mấy nữ anh hùng khó kiếm cô đều có, nhìn qua cũng biết là đổ không ít của cải vào đó.
Anh hơi hơi nhướng mày, nhưng vẫn im lặng chưa nói gì cả.
Diệp Vãn Vãn rối rắm trong chốc lát, cuối cùng nhìn đi nhìn lại thì chọn Dương Ngọc Hoàn.
Anh hùng này là ở vị trí phụ trợ, nhưng hầu hết mọi người đều muốn thấy cô đi ở trung lộ, ở trên KPL cũng coi như là lên sân khấu rồi, mà hầu hết người chơi ít nhất cũng phải chọn một pháp sư tầm trung để chơi.
Nhan Trầm cuối cũng vẫn hỏi riêng cô: "Cô định đi đường nào?"
Diệp Vãn Vãn nói: " Tôi muốn đi hai người cùng nhau, như vậy cảm giác an toàn hơn."
Ý tứ chính là đánh phụ trợ.
Chu Vũ Tinh vốn chình là tuyển thủ trong đội ADC của bọn họ, lúc này xạ thủ anh hùng Lỗ Ban số 7, bước chân ngắn nhỏ đi theo bên cạnh cô.
ADC đọc theo tiếng anh có nghĩa là Attack Dame Carry là vị tướng có sát thương vật lý ở tầm xa thường được áp dụng đối với các vị trí xạ thủ trong team.
"Lỗ Ban đại sư, chỉ số thông minh 250 (đồ ngốc)......"
Diệp Vãn Vãn phụt cười một tiếng: "Lời kịch này quả đúng là có điểm tốt."
Ngại với tầm mắt của người nào đó, Chu Vũ Tinh không dám lên tiếng, chỉ có thể phụ họa cười gượng hai tiếng.
Hai anh hùng đồng loạt tới đường trên, chặn xong một linh, Chu Vũ Tinh nhìn kinh nghiệm chính mình còn chưa đủ để đến cấp 2 tiểu Lỗ Ban, tê một tiếng, quay đầu hỏi Diệp Vãn Vãn: "Sao cô không lấy đá quý ra vậy?"
Diệp Vãn Vãn rất ngốc, theo bản năng đi hỏi Nhan Trầm: "Đá quý là cái gì?"
Người đàn ông lúc này lười biếng dựa vao sô pha, cánh tay chống ở trên tay vịn nhìn bọn họ, đột nhiên không kịp phòng ngừa tiếp xúc với ánh mắt thiếu nữ, anh ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới phản ứng đầu tiên như thế lại là hỏi mình.
Anh vươn tay, đầu ngón tay trong lúc vô tình chạm vào mu bàn tay thiểu nữ, anh chỉ dừng lại một giây, liền đem điện thoại từ tay cô rút ra, nhấn vào cửa hàng, đem trang bị kia chỉ cho cô xem.
"Đây là đá quý, cô về sau nhớ rõ trang bị số 1 này."
Bọn họ giờ phút này khoảng cách có chút quá gần, bả vai chạm vào nhau, gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, liền trên người anh mùi bạc hà đều trở nên rất rõ ràng.
Anh lông mi rất dài, đen đen mà lại cong vút.
Chớp chớp một chút, liền giống như có một mảnh lông chim cào trên tim cô, hơi hơi ngứa, cũng hơi hơi có động tâm.
Diệp Vãn Vãn lúc này đại não trống rỗng, căn bản không thể nghe rõ anh nói gì đó, thẳng đến khi Nhan Trầm thu tay trở về, cô trong lòng còn đang suy nghĩ: Ngũ quan xinh đẹp như vậy, nếu có thể cười nhiều hơn một chút......
Nhan Trầm đương nhiên đã nhận ra cô thất thần, lại cũng chưa nói cái gì, chỉ là hỏi cô: "Đã hiểu?"
"Đã hiểu!" Diệp Vãn Vãn đáp lại rất nhanh, nhưng kì thật trừ bỏ câu đầu tiên, cô căn bản không tập trung nghe được gì vào đầu.
Nhan Trầm cũng không vạch trần cô, nhàn nhạt ừ một tiếng, tầm mắt đảo qua màn hình, nhắc nhở một câu: "Lỗ Ban sắp chết rồi."
Trên màn hình, chỉ thấy tiểu Lỗ Ban đang bị địch quân ấn trên tường điên cuồng đánh, máu cũng đang sụt đi rất nhanh
Chu Vũ Tinh thầm liếc hai người, thầm nghĩ các người coi như còn có chút lòng dạ nhớ tới tôi....
Tác giả có lời muốn nói: Làm chúng ta đau lòng một chút tiểu chu đồng học......
Hiện tại bị làm lơ không quan trọng, về sau bị làm lơ số lần sẽ càng nhiều, sớm muộn gì có thể thói quen ~
...
Bốn đại thân cùng dẫn dắt, Diệp Vãn Vãn như vậy mà mơ màng hồ đồ liền thắng, toàn bộ hành trình chỉ nhìn thấy hệ thông không ngừng nhắc nhỏ ai gϊếŧ người như ma, ai thiên hạ vô song....
Mà Dương Ngọc Hoàn của cô cơ hồ chẳng có tác dụng gì, tấn công thấp hơn 10%, nhận tổn thương cũng thấp, nhưng hỗ trợ vì đi theo tiểu Lỗ Ban chạy nên tính ra còn tương đối cao.
Diệp Vãn Vãn nhìn mảng số liệu của những người khác, trong lòng cũng cảm thấy có chút mất mặt.
"Nhan Trầm, anh đừng im lặng không nói lời nào như vậy, anh dạy tôi nha." Sau kết thúc này, Diệp Vãn Vãn nhìn trên màn hình nhảy ra lời mời, nhưng cô không lập tức xác nhận, mà quay đầu kéo kéo tay áo Nhan Trầm, ngữ khí mềm mại, trong lúc vô tình mang theo điểm làm nũng.
Cô lôi kéo tay áo anh, một đôi mắt to chớp chớp.
Nhan Trầm dường như cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, anh cầm ly vừa rồi còn thừa lại nước trái cây uống cạn một hơi, nước dưa hấu ướp lạnh thanh thanh tỏa ra trong khoảng miệng, loại này bình thường đối với anh mà nói thì quá ngọt, nhưng vào giờ phút này thế nhưng lại cảm thấy giống như có chút nhạt nhạt.
Anh nhìn nhìn thiếu nữ đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đầy mong chờ.
Làn da cô thực trắng, hai má có chút phấn nhạt nhạt, nhìn qua mà phá lệ động lòng người/
Nhan Trầm liếm liếm môi.
Tổng thế lại cảm thấy, hương vị của cô sẽ càng ngọt hơn một ít.
Diệp Vãn Vãm thấy anh không có phản ứng, nhìn không được lại nói: "Anh vừa rồi chính là đáp ứng rồi muốn mang tôi đi mấy trận, ném cho đồng đội nhưng không tính toán gì hết."
Nhan Trầm không nói tiếng nào, sau đó liền lấy ra di động mở vương giả, tìm một cái id mấy trăm năm không dùng, hướng vị kia gọi là "Vãn Vãn muốn lên cấp vương giả" phát lời mời.
Anh nhìn ID cô, đạm thanh nói: "Tôi có thể mang cô lên cấp vương giả."
Diệp Vãn Vãn sửng sốt, sau đó cười cự tuyệt: "Không cần không cần, chỉ cần mang tôi theo mấy trận là được, tôi cũng không thể mỗi ngày chạy tới quấy rầy anh được."
Nhan Trầm nhìn đôi mắt đang cười của cô, lời muốn nói chung quy vẫn là nghẹn trở về.
Cô trên màn hình còn có những lời mới của người khác, cô toàn bộ đều làm lơ, lựa chọn chấp nhận lời mời của Nhan Trầm.
Đám thiếu niên giờ phút này vây ở một chỗ vừa nói vừa cười, cũng không chú ý đến bọn họ phía bên này.
Chỉ có bạn học Thượng QUan đợi nửa ngày, kết quả phát hiện trạng thái trò chơi của Diệp Vãn Vãn chuyển từ ngoài tuyến liền thành đang trong trận đấu, lại bắt đấu được một phút rồi.
Anh không nhịn được thăm dò, phát hiện hai người này thế nhưng đã bắt đầu song bài ngọt ngào.
"Trời đất, đội trưởng anh không được nha, sao lại có thể không nói một tiếng lại liền mang theo tiểu Vãn Vãn..."
Anh chưa dứt lời, Chu Vũ Tinh đã che miệng anh lại, trực tiếp ỷ vào ưu thế cao lớn kéo cánh tay người kia đi.
Hai người tìm một góc bắt đầu kề tai nói nhỏ:
"Cậu bị ngốc sao?"
"Cậu cứ từ từ mà nói chuyện, sao lại mắng chửi người khác như vậy?"
"Cậu không thấy đội trưởng có hứng thú đối với Diệp Vãn Vãn sao, cậu lạ còn một hai qua cắm một chân, làm bóng đèn vui đến thế cơ à?"
Thượng Quan nghe vậy cả kinh,