Truyện được edit tại truyenwiki1.com: Pix_Leona (Leonapizz)
Đọc truyện tại wattpad: Pix_Leona (Leonapizz) để có thông báo cập nhật chương sớm nhất!
Xảy ra chuyện này, Diệp Vãn Vãn cũng không còn tâm tình tiếp tục chơi game, đứng dậy chào tạm biệt Nhan Trầm rồi trở về biệt thự.
Thư Tâm ngay lúc đó cũng trở về biệt thự.
Vừa vào cửa, liền vứt đồ sang một bên, tức tốc đến trước mặt Diệp Vãn Vãn hỏi: "Vãn Vãn, chuyện trên Weibo là như thế nào? Chị Quan đã biết chưa?"
Cô vừa mới đứng xếp hàng tình tiền ở siêu thị thì lên lướt Weibo một lát, vốn định xem có dưa mới để ăn hay không, không nghĩ tới vừa lên đập vào mặt lại là "Diệp Vãn Vãn PTTM".
Đương sự giờ phút này vẫn ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cô một bên cúi đầu lột quả quýt, một bên trả lời: "Nói đúng ra là chị Quan cho chị biết."
Thư Tâm sốt ruột nói: "Sao chị như thế nào một chút cũng không lo lắng thế, phẫu thuật thẩm mĩ chính là chuyện lớn, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng đó! Công ty thật vất vả mới đắp nặn được hình tượng nữ thần, trời ạ, đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp mà.."
"Luôn có điêu dân ghen ghét mỹ mạo của trẫm, trẫm bây giờ cũng quen rồi." Diệp Vãn Vãn cũng không ngẩng đầu lên, đem quả quýt lột sạch sẽ, cô chia thành hai nửa, trước ăn một múi.
Vị chua chua ngọt ngọt làm cô nheo nheo mắt, sau đó đem một nửa kia đưa cho Thư Tâm, liếm môi hỏi: "Có muốn ăn hay không? Còn rất ngọt."
Đang định đưa ra quả quýt cuối cùng lại rút tay về: " À mà thôi, khó mà ăn được quả quýt ngọt như vậy, không cho em, muốn ăn tự mình bóc đi."
"......" Thư thái giám không bị đâm chết, mà là bị chọc tức đến chết.
Diệp Vãn Vãn cuối cùng cũng cho nửa quả quýt kia vào miệng, sau đó liền thu hồi bộ dạng lười biếng ban nãy, mở miệng nói đến chính sự: "Chị Quan đã làm việc rồi, yên tâm, lúc này chắc bên truyền thông xã hội cũng đã làm sáng tỏ rồi, không có việc gì đáng ngại. Trên mạng mỗi ngày có nhiều tin tức như vậy, không đến mấy ngày bọn họ sẽ quên chuyện này đi thôi."
Thư Tâm vẻ mặt bất đắc dĩ: "Vãn Vãn à, chị cũng xem nhẹ nhân khí của bản thân quá đấy, việc này phỏng chừng có thể bị bọn họ buôn đến thẳng sang năm luôn đó."
Diệp Vãn Vãn chẳng hề để ý: "Bọn họ chính là nhàn đến phát hoảng mà thôi."
Kỳ thật lúc ban đầu, mới vừa bước vào giới, cô đối với mấy tin đồn đại vớ vẩn trên mạng này đúng là rất để ý.
Bố là chủ tịch tập đoàn Diệp thị, mà công ty quản lí hiện tại của cô, Giải trí Tinh Quang chính là công ty con của tập đoàn Diệp gia.
Cô đương nhiên là được hưởng thụ tài nguyên cùng đãi ngộ tốt nhất, cũng bởi vì thế mà rước lấy không ít phê bình.
Diệp Vãn Vãn xuất đạo đã được diễn chính trong bộ phim do đạo diễn quốc dân chỉ đạo 《Phá kính》, tuy rằng chỉ đóng vai nữ tuyến 2, nhưng đã bị gọi cái gì mà đi bước lớn, về sau nhiều năm như vậy, đó cũng chính là một trong hai tác phẩm tiêu biểu nhất trong sự nghiệp của cô từ đó đến giờ.
Người trong giới chỉ có rất ít là biết thân phận thật sự của cô, những người khác nhìn cô, cơ hồ đều cho rằng cô là dựa vào kim chủ nâng đỡ.
Từ đấy về sau, Diệp Vãn Vãn không dựa vào mạch tài nguyên của bố nữa, hy vọng bằng thực lực của mình, nhưng sau đó đều chỉ là mấy bộ tiểu lưu chế tác, duy nhất một tác phẩm thanh xuân vườn trường bạo là 《 Anh ở mùa hè chờ em 》, cũng chính là một tác phẩm tiêu biểu khác của cô.
Diệp Vãn Vãn cũng từ tác phẩm này trở thành mối tình đầu quốc dân.
Mặc bộ đồng phục sạch sẽ, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt nhu hòa, mắt mang ý cười... có vẻ như là hình tượng mối tình đầu trong lòng mỗi người.
Lúc trước có một blog hình dung về Diệp Vãn Vãn như này:
Ở cái thế giới phức tạp rối rắm này, tôi lại thấy ánh mắt của cô ấy thanh triệt sạch sẽ đến khó thấy. Giống như lời Chu Đôn Di có nói, hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả. Con người tốt đẹp, dường như không nhiễm thế tục bụi trần, than thuần tinh khiết như mây trăng chân trời, mình thấy được, nhưng lại không với được.
Cái blog khi đó thổi phồng rộp hình ảnh của Diệp Vãn Vãn lên phi thường Diệp đại tiểu thư cũng rất vừa ý, lúc ấy còn định cho người ta chút "quà", sau khi liên hệ mới biết được, hắn đã thu được từ ngài Diệp một cục tiền rồi.
Thảo nào, trách không được lại có thể che lại lương tâm viết ra loại văn chương như thế.
Lúc