Phòng của Thiền Không đại sư khác xa suy nghĩ, trong ấn tượng của cô, căn phòng hẳn là bài trí đơn giản và cổ điển, nhưng phòng của Thiền Không đại sư thì không như vậy, chẳng những một góc bày TV, mà trên vách tường còn treo cả điều hòa, nếu không phải trên bàn trà bày nghiên mực, thoạt nhìn không khác gì người thường.
Thiền Không có lẽ đã nhận ra suy nghĩ trong lòng Đường Lâm, nhưng lại không biểu lộ ra ngoài, chỉ là sững sờ khi thấy Viên Chinh, sau đó viết lên giấy: "Hai vị thí chủ tính làm gì?"
Đường Lâm không khỏi cảm thán, Viên Chinh tuy rằng có di chứng câm điếc, nhưng không nói chuyện cùng cậu e cũng khó có thể đoán được.
Trong khi cô đang ngạc nhiên, Viên Chinh đã viết lên giấy, mặc dù Đường Lâm chưa từng luyện qua thư pháp nhưng cô vẫn biết nét chữ của của cậu rất đẹp.
"Mệnh?" Thiền Không trầm tư, không nói lên lời.
"Đại sư?" Đường Lâm khó hiểu.
"Xem tướng mạo thí chủ thì vốn nên là cuộc sống giàu sang, nhưng tai mỏng mà mềm, tuy cả đời không ham tiền nhưng lại là người cô độc bạc mệnh", Thiền Không đại sư thở dài, không viết nó ra giấy.
Viên Chinh nhìn một lát, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, Đường Lâm ngẩng đầu lộ ra một nụ cười, siết chặt tay cậu an ủi, nhìn về phía Thiền Không: "Đại sư xem xem mệnh con thế nào?"
Thiền Không lộ vẻ bi thương: "Nếm hết thế gian ái hận biệt ly khổ, cứ thế nửa đời phí thời gian, cho đến mà đứng, phương cả đời trôi chảy."
Mặc dù Thiền Không đại sư nổi danh, nhưng không có từ tốt nào thốt từ miệng, bất cứ ai nghe cũng cảm thấy không thoải mái, ngay cả khi Đường Lâm chẳng hề tin nó, nhưng cũng không khỏi chán nản: "Nói như vậy, 30 tuổi về sau con mới có thể kết hôn?"
Đường Lâm cười trước lời nói của Thiền Không, giọng điệu cô mang theo vài phần trào phúng, "Đa tạ đại sư chỉ giáo, nếu lời của ngài là thật, tôi sẽ đến đáp lễ."
Thiền Không chỉ cười không nói.
Đường Lâm kéo Viên Chinh đi với vẻ mặt tức tối, cô nổi giận lao ra khỏi sân, sau đó đứng lại, lấy điện thoại ra gõ: Đại sư nói anh danh hào, cả đời phú quý.
Gõ xong đưa cho Viên Chinh coi, Viên Chinh nhìn mặt sau không có biểu cảm gì, chỉ hỏi: Cô sao vậy?
Ông ta nói tôi mệnh không tốt, Đường Lâm đáp.
Đừng tin vào tất cả.
Tôi mới không tin lời ông ta nói, đều là mê tín dị đoan!
Ngoại trừ chùa Tây Sơn, Viên Chính bị cảnh đẹp trước mắt hớp hồn, núi rừng, đường xá, làng mạc, đồng ruộng từng bước trải dài đến những hồ nước xa xôi cùng bầu trời xanh thẳm.
Cậu lấy điện thoại ra chụp vài tấm, nhưng cảm thấy chưa đủ, liền tìm một tảng đá lớn lấy giấy vẽ và bút lông ra vẽ lên, cậu còn nói với Đường Lâm: Tôi thật hối hận vì đã không mang giá vẽ qua.
Đường Lâm lẳng lặng ngồi bên, vầng thái dương thiêu đốt phiến đá, Đường Lâm mới đặt mông ngồi đã nhảy dựng lên, cô không ngờ được Viên Chinh làm sao có thể ngồi yên ổn như vậy.
Cô xoay quanh các tảng đá, hoặc là nghịch điện thoại, hoặc là bí mật chụp trộm.
Đáng tiếc là độ phân giải không nét, mặc dù ở ngoài nắng nhưng bóng dáng cậu thanh niên trong ảnh vẫn hơi mờ.
Chỉ là nhất thời không đổi được điện thoại nên đành phải dùng, chụp xong thì lén lút ngồi sang một bên ngắm mà không màng tảng