Đêm nay thật khó khăn, ở một nơi xa lạ, lạnh lẽo và u ám, cơ thể nhơm nhớp, lòng khắc khoải.
Đường Lâm ngủ không được đành bật dậy, dọn ghế ngồi dựa bên cửa sổ.
Bởi vì mưa, bên ngoài tối đen như mực, không có trăng sao, dân trong thôn đã ngủ say từ lâu, cũng không còn ánh đèn.
Trong không khí ẩm ướt, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim, đêm nay yên tĩnh đến rợn người.
Cuối cùng, Đường Lâm ngồi ở bên cửa sổ ngủ thiếp đi, nhưng cô ngủ không yên, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy, tay chân bủn rủn, ngã xuống đất cái "rầm".
Cô che tay quỳ rạp dưới đất, hai mắt lim dim, trông thật đáng thương, chỉ tiếc không ai cảm kích.
Mơ mơ màng màng bò dậy quay về giường và chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.
Buổi sáng thức dậy, vết thương trên cánh tay đã kết vảy, vết hở ngắn dính đầy máu nâu.
Viên Chinh đã tỉnh, trông tràn đầy năng lượng, chắc đêm qua ngủ rất ngon, nhìn bộ dạng uể oải của cô mà sửng sốt, lại nắm lấy cổ tay cậu, lấy điện thoại ra gõ: Sao vậy? Tay lại bị sao vậy?
Đường Lâm ngáp một cái, vò đầu bứt tóc, xua tay: "Lát nói." Nói xong liền đi rửa mặt, Viên Chinh đứng trời chồng nghi ngờ nhìn bóng lưng của cô.
Sau khi rửa mặt xong, Đường Lâm nhớ ra hành động của mình, phiền muộn gãi gãi đầu, nhưng nghĩ đến Viên Chinh vẫn ở bên ngoài, cô đành nhịn.
Cô bước ra với một chiếc cốc và bàn chải đánh răng dùng một lần, lấy điện thoại ra viết: Xin lỗi, tối qua tôi ngủ không ngon, à, tôi đã lăn ra đất.
Viên Chinh ngạc nhiên nhìn cô, Đường Lâm đỏ mặt giải thích: Thú thật tư thế ngủ bình thường của tôi không sao, tối hôm qua là tai nạn.
Viên Chinh gật đầu, tỏ vẻ "Tôi hiểu rồi, cô không cần giải thích" khiến Đường Lâm rất phiền muộn.
Viên Chinh kéo tay cô vào phòng, từ trong túi lấy ra thuốc khử trùng và băng gạc, Đường Lâm sửng sốt, dùng điện thoại gõ: Không cần, vết đều đã đóng vảy, không sao cả.
Cô phải tự bào chữa cho mình, Viên Chinh quay lại, cúi đầu chuyên tâm chữa trị cho cô.
Ánh mắt cậu tập trung, cẩn thận thổi vết thương cho cô, động tác thân mật như vậy khiến Đường Lâm đứng người, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Cô nhìn góc cạnh của Viên Chinh, không khỏi tưởng tượng có lẽ cậu cũng thích chính mình, bằng không cậu sẽ không rủ mình đến đây cùng, cũng không đối xử dịu dàng với mình như vậy.
Đường Lâm cảm thấy chính mình rất nguy hiểm, nhưng lại không khống chế được tình cảm.
Khi Đường Lâm thu dọn đồ đạc rồi bước xuống, Viên Chính nhìn thấy một đàn ngỗng mà mê mẩn, liền lôi bảng vẽ và bút ra.
Đường Lâm mặt mũi tối sầm, rất nghi ngờ bộ cậu chưa từng nhìn chúng bao giờ sao?
Mãi đến khi bức tranh hoàn thành, Viên Chinh mới nhận ra sự tồn tại của Đường Lâm, cười xin lỗi rồi hỏi: Đây là con gì? Vịt hả?
"..." Đường Lâm cứng họng, còn chưa biết thật?
Đây là một con ngỗng.
Viên Chinh chợt hiểu ra và gật đầu.
Đường Lâm ngắm đường nét khuôn mặt của cậu, nghĩ đến hoàn cảnh mà một người như vậy lớn lên? Đôi khi trông cậu khá chững chạc nhưng cũng có lúc cậu không giống người thường, giống ngỗng, dù ở thành thị, nhưng con vật lớn như vậy cũng nên nhận thức được đi chứ.
Viên Chinh nhìn sang phía Đường Lâm, vô tình bắt gặp ánh mắt tìm kiếm của cô, dừng lại, thắc mắc: Có chuyện gì vậy?
Đợi lát nữa đi đâu? Đường Lâm chuyển chủ đề.
Đi ngắm quanh đây đi!
Tây Sơn không phải là một ngọn núi đơn lẻ mà xung quanh được bao bọc bởi những ngôi làng, nhưng trong số những ngọn núi này, chỉ có Tây Sơn là nổi tiếng vì có chùa.
Lần cuối cùng Đường Lâm đến là năm cấp 2, trường tổ chức một chuyến đi chơi xuân, ngay sau núi Tây, nơi có một hồ nước lớn.
Lúc đó, họ cũng đã từng đến chùa Tây Sơn, nhưng khi ấy còn nhỏ, họ không biết cầu thần bái Phật là gì, mà chỉ xem náo nhiệt.
Viên Chinh thích vẽ phong cảnh mà cậu nhìn thấy, Đường Lâm hai ngày này đã khắc sâu thói quen của anh,