Ước chừng một tuần, Từ Bích tìm được việc làm, dịch vụ khách hàng qua điện thoại cho một trang web tư vấn hôn nhân, với cái tên chuyên nghiệp là Matchmaker.
Ngày mới nhận việc, Chu Khả đã bông đùa với nó: "Tiểu Bích, em thấy chị gái của chị không còn trẻ nữa, còn chưa có bạn trai, khi nào em có thể giới thiệu một anh với chị gái chị được không? Chị muốn có một người đàn ông chất lượng cao, có nhà lầu xe hơi lương tháng mấy chục vạn, có tài nguyên không?"
Đường Lâm ôm quả dưa hấu nhỏ đi ra, nghe vậy, cô xen vào: "Bây giờ luật hôn nhân đã được sửa đổi rồi, hắn có nhà có xe thì cũng vô dụng, vì sau khi hắn lừa dối và ly hôn, mình sẽ phải rời nhà đi, tốt hơn là nên tự mua nhà ở vài năm nữa, về sau đây chính là nhà mình, ở cũng không cần phải lo lắng."
"Hờ! Mày nói như vậy, nghĩa kết hôn còn không bằng chính mình mua nhà xong da mặt trắng nõn nà tới độ hả?" Chu Khả trợn tròn mắt, "Đường Lâm, mày không thể ôm mộng như này được, cẩn thận đến lúc mày ba mươi tuổi còn không có người dám muốn!"
"Thực sự có vị đại sư xem bói nói tao trước 30 tuổi không gả được." Đường Lâm vui đùa nói, nhưng nét tươi cười trên mặt nhàn nhạt.
Từ lúc trở về từ chùa Tây Sơn, cô không bao giờ gặp lại Viên Chinh nữa, vì cậu đã trả phòng sớm.
Mới biết chuyện cô còn cảm thấy khó chịu, thật vất vả lấy hết can đảm mở miệng trước nhưng bị từ chối phũ phàng, cô hoàn hồn rồi lại tự cảm thấy may mắn, cũng may là cậu cự tuyệt.
Bước đi cùng cậu quá khó khăn và bồng bột, không mang lại cho cô một cuộc sống an yên.
Mà may mắn về sau, cô tỉnh ngộ, còn cậu lại tỉnh quá, còn tỉnh hơn cả cô.
"...!Chị?" Từ Bích kỳ lạ nhìn Đường Lâm.
"Hả?" Đường Lâm tỉnh táo lại, "Có chuyện gì?"