Thịt lợn xào đậu que sau khi hấp một lúc sẽ rất ngon, đậu vừa xào xong cứng dai ăn luôn hơi ngán, khi thịt chín tới thì vớt ra.
Tất cả đều được trang trí bằng những chấm tròn, bóng bẩy khiến người ta không khỏi rớt nước miếng khi nhìn vào.
Về bản chất, Đường Lâm là một người thích ăn uống, cụ thể biểu hiện ở một thứ gì đó ngon là cô liền không khống chế được.
Vì vậy, sau bữa trưa, cô chạm vào chiếc bụng nhô lên của mình với vẻ mặt u sầu, và hỏi một cách đáng thương: "Mẹ, con có tăng cân không? Không được con phải giảm béo, mai mẹ trông giúp con với, ăn một bát rồi thì không được ăn bát cơm thứ hai!"
"Béo cái gì mà béo? Mày xem lúc mày vừa trở về gầy tong teo thành bộ dạng gì! Con này tốt hơn nên béo, có điềm may, sau này sinh con ra lại gầy quá, huống hồ con gái nhà họ Trần ở đằng trước mới nên gầy đi! Kết hôn ba năm bụng không có một chút động tĩnh, mãi mới có thai mà lại sinh non, thương quá!" Bà cụ đang nhớ tới điều gì đó, bỗng đẩy Đường Lâm ra "Ngồi ở phía trước đi, tháng sau kinh đến cũng không thể dây máu!"
"Ở đâu ở đâu!" Đường Lâm dở khóc dở cười, sau đó ra rửa tay bằng một ít nước nóng.
"Đừng nghĩ những thứ này không để trong lòng! Con bé này! Chính bản thân còn không để bụng ngoại hình của mình, thì không ai để ý mày là đúng!" Bà cụ vừa rửa bát vừa thở dài.
Một vài vị khách trẻ cầm ô bước vào ngay khi cô đang chuẩn bị rời đi, những giọt nước mưa trên ô đã để lại vết ướt dưới sàn.
Đường Lâm cười hỏi: "Các vị dừng chân ạ?"
"Ừ" người dẫn đầu gật, "Cho bốn phòng."
Bọn họ có bốn người, hai nam hai nữ.
Đường Lâm nghĩ rằng nhà mình một phòng đều có hai chiếc giường, sau đó nhắc khéo: "Phòng của chúng tôi đều là phòng tiêu chuẩn hai giường, với bốn người, hai phòng là đủ ạ."
"Như vậy không được!" Cô gái thân hình mảnh khảnh miệng mỉm cười, nhưng lời nói thốt ra không mấy dễ chịu, "Tôi không quen ở chung phòng với ai đó."
Nghe cô gái đó nói vậy, người còn lại nhìn với vẻ mặt ghê tởm: "Ai muốn chung với cô!"
"Không muốn làm nhanh lên thì cút!" Người đàn ông cau mày, "Hai phòng."
"Tôi sẽ tự trả tiền!" Cô gái ở cuối bước lên phía trước, từ trong ví lấy ra một ít tờ tiền in hình ông Mao đập xuống quầy.
"Đến đây! Có vậy mà cũng ầm ỹ?" Đường Lâm xem đến trợn mắt há hốc mồm rồi mau chóng thu tiền: "Mấy vị trọ tới khi nào?"
"Một tuần."
Đường Lâm lại nhìn về phía người đàn ông kia, thấy hắn ta gật đầu, Đường Lâm nhanh nhẹn mà thối tiền lẻ, chỉ dẫn bọn họ lên tầng: Chúng tôi tổng cộng có năm tầng ở đây, các cơ sở vật chất trong các phòng đều như nhau, nhà cũ, chịu không nổi sự hỗn loạn, mấy vị định trọ lại lâu sao?"
Cô gái mảnh khảnh bỗng vòng tay qua người đàn ông kia với khuôn mặt nở đầy vẻ tươi cười, hai người họ thoạt nhìn khá thân mật, dường như là người yêu của nhau, nhưng Đường Lâm có chút không chắc chắn khi nhớ đến cách mà hai người cãi nhau vừa rồi.
Còn cô gái yếu ớt kia thì trông rất đáng thương, nước mắt lưng tròng mà nhìn sang người còn lại.
Đường Lâm lè lưỡi nghĩ: Vòng tròn quan hệ loạn thật!
Bọn họ cũng không quá đòi hỏi, sau khi nhìn lên nhìn xuống đã chọn được ba phòng trên tầng bốn.
Hai phòng ở cạnh nhau, phòng còn lại đối diện với một căn phòng khác.
Sau khi nói chuyện về các việc cần chú ý và một số danh lam thắng cảnh trong thị trấn, Đường Lâm liền đi xuống.
Xuống đến tầng ba, cô nghĩ ngay đến chàng trai, Đường Lâm do dự trong chốc lát, gõ cửa, nhưng cô gõ một hồi mới nhớ ra cậu ta không nghe thấy, cho nên tự nhiên sẽ không để ý cửa.
Cô gục đầu xuống và định rời đi nhưng không ngờ cánh cửa lại mở.
Cô ngạc nhiên nhìn chàng trai trong phòng, muốn hỏi "Cậu thấy được?", Nhưng lại không hỏi ra mà chỉ ngượng ngùng xấu hổ.
Chàng trai gõ một hồi, sau đó đưa điện thoại đặt trước mặt cho cô xem: Tôi thấy cửa động, không ngờ là cô đang ở bên ngoài.
Đường Lâm cười hai tiếng, hỏi: Ăn cơm chưa?
Cậu cau mày, lắc đầu, lại chỉ ra hướng ngoài cửa sổ.
Cửa sổ phòng cậu đóng chặt, mưa tát vào "lộp độp" ồn ào, Đường Lâm không khỏi có chút xấu hổ, nghĩ thầm câu hỏi này hoàn toàn không có nghĩa gì.
Cô nhớ đến bữa trưa nhà mình có đồ ăn thừa nên giật điện thoại di động của cậu gõ: Sao anh không xuống