Edit: Qing Yun
Màn đêm vừa buông xuống, ngọn đèn dầu khẽ động.
Đại sảnh của lầu một, đồng hồ kiểu Âu để trong góc, kim phút "tích" một tiếng vang nhỏ.
Qua 7 giờ.
Quầy bánh ngọt kiểu Âu, cô gái mặc đồng phục nhân viên đưa hộp bánh trong tay cho khách, đồng thời lộ ra một nụ cười mềm mại.
"Hoan nghênh lần sau lại đến."
"..."
Nữ khác hàng lông mi chải chuốt liếc nhìn Đinh Cửu Cửu phía sau quầy một cái, mặt không chút cảm xúc vươn tay ra____
Đúng lúc này, một loạt âm thanh vang lên.
"...."
Nữ khách hàng sửng sốt, ngay sau đó quay lại lấy di động. Chỉ là khi vừa thấy rõ tên người gọi tới, biểu cảm kinh hỉ trên mặt cô ấy lập tức đông cứng lại.
Tiếng chuông vang lên mấy chục giây.
Những khách hàng khác trong tiệm tò mò nhìn lại, một nhân viên phục vụ ở quầy cũng dán bên người Đinh Cửu Cửu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Mình dám cam đoan, đại tiểu thư này đang chờ điện thoại của bạn trai, kết quả không phải."
"...."
Đinh Cửu Cửu nghe vậy, ấn đường non mịn khẽ nhíu.
Người phục vụ kia cũng không để ý việc Đinh Cửu Cửu không trả lời, tự nhỏ giọng hơn.
"Ban nãy mình thấy cô ấy đứng bên dưới chờ gần nửa giờ. Một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy, mình nhìn cũng đau lòng, không biết vị bạn trai kia nghĩ như thế nào?"
Mà lúc này, điện thoại được nắm chặt trong tay khách nữ cuối cùng cũng được bắt máy.
Điện thoại vừa kết nối, Đinh Cửu Cửu ở cách một cái quầy cũng có thể nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở đầu bên kia.
Đinh Cửu Cửu ngẩn ra.
Đây không phải là.... bản nhạc DJ yêu thích hay mở trong quán bar cô làm thêm sao?
Bên ngoài quầy, đôi môi đỏ mọng của nữ khách hàng mấp máy, cô ấy hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc.
"Hàn Thời đâu, tại sao sao anh ấy không tiếp điện thoại của tôi?"
"Em gái Như Vũ, em đừng kích động____" Vì tiếng nhạc ồn ào, người đàn ông ở đầu dây bên kia giống như cố nói to hơn, "Hàn Thời cậu ấy—- cậu ấy không tiện, không thể đi được—-"
"..."
Sau quầy, Đinh Cửu Cử bị làm lơ, cô đặt hộp xuống, xoa xoa cánh tay đã mỏi, đồng thời nhăn khuôn mặt nhỏ.
Hừm... không tiện, giải thích thật dễ hiểu.
Ai mỗi tháng mà không có mấy ngày như vậy.
"Tôi mặc kệ, anh nói anh ấy nghe điện thọai!"
Đáng tiếc mỹ nhân váy đỏ bên ngoài quầy không thể hiểu được.
Bàn tay nắm chặt đặt trên mặt kính, nhìn khí thế kia như là có thể đập vỡ nó bất cứ lúc nào.
Bên kia vẫn ồn ào như cũ.
Chẳng được bao lâu, vẫn là âm thanh này, chẳng qua là dường như đã cách xa hơn chút, âm nhạc ầm ĩ mơ hồ vọng lại____
"Tiểu Hàn tổng, tìm cậu. Đại tiểu thư Tống gia của chúng ta, vừa nãy đã gọi cho câu mấy chục lần."
"...."
Yên lặng một lúc, di động mơ hồ truyền đến âm thanh hít thở, thanh âm khàn khàn mang theo chút tùy ý.
".....Ai?"
Tiếng nói của người đàn ông nhận điện thoại đầu tiên mang theo bất đắc dĩ, "Em họ tôi, Tống Như Vũ!"
"Em cậu chứ có phải em tôi đâu."
Âm cuối người nọ hơi cao lên, giống như còn cười hừ khẽ một tiếng, đạm mạc lười nhác.
Nói xong câu này, chẳng cho ai chút thời gian phản ứng, điện thoại đã tít một tiếng, cúp máy rồi.
Trong tiệm tĩnh mịch vài dây, cô gái ẩn nhẫn nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ___
"Hàn Thời! Anh khốn nạn!"
"...."
Đinh Cửu Cửu cách gần nhất nghiễm nhiên trở thành người đứng mũi chịu sào, bị ma âm rót vào muốn ù cả tai.
Chờ khi ổn lại, cô còn chưa kịp đưa bánh trong tay ra thì cô gái kia đã bỏ đi mà không quay đầu lại.
Bóng dáng mười phần sát khí.
"Oa..." Nhân viên phục vụ ở phía sau Đinh Cửu Cửu ló đầu ra, cảm khái mà vỗ tay một cái, "Dũng sĩ chân chính nha, đại mỹ nữ như vậy cũng từ chối nói chuyện."
Đinh Cửu Cửu bất đắc dĩ, "Cô ấy không lấy bánh kem, không biết đến khi nào mới có thể nhớ tới."
"Bạn nên hết hy vọng đi, cô ấy không có khả năng nhớ tới đâu— thấy vòng tay của cô ấy không?"
Đinh Cửu Cửu suy nghĩ, thành thật lắc đầu: "Không chú ý."
"Đó là sản phẩm mới năm nay, số lượng có hạn! Không đến sáu số tuyệt đối đừng nghĩ mua được nó."
"...." Đinh Cửu Cửu ngốc vài giây, "Một cái vòng tay, hơn một triệu sao?"
"Là mấy triệu! Đây là chênh lệch giữa người với người—- tuổi tác so với bọn mình không chênh lệch nhiều, nhưng bạn nhìn người ta, đã xinh đẹp, còn 36D, bọn mình thì sao."
"...."
Đinh Cửu Cửu chớp mắt, giống như hồi thần. Nghe nữ nhân viên oán giận, cô chỉ cười, không tiếp lời.
"Đúng rồi Cửu Cửu, mình nghe quản lý nói hôm nay là ngày cuối cùng bạn làm thêm?"
"Ừ."
"Nghỉ hè có sắp xếp gì chưa? Nếu chưa thì ở đây mình có mấy chỗ làm thêm, có thể giới thiệu cho bạn, cũng không tệ lắm."
"Cảm ơn, nhưng mà mình đã tìm được rồi."
"Nhanh như vậy? Làm thêm ở đâu hay là đi thực tập?"
"Đều không phải." Đinh Cửu Cửu ngẩng đầu cười, "Cảm ơn đã chỉ giáo hai tháng."
"...."
Thay đồng phục ra, đi đến bên đồng hồ ở sảnh, Đinh Cửu Cửu nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc... cũng là ngày làm thêm cuối cùng.
Di động trong túi rung lên, cũng gọi ý thức Đinh Cửu Cửu trở về, con ngươi dần có tiêu điểm, cô cúi đầu lấy di động.
Tên hiển thị là ba chữ "Lâm Yến Thanh."
Đinh Cửu Cửu nghe điện thoại.
"Xin lỗi, Cửu Cửu, đột nhiên giảng viên dạy thêm tiết, đêm nay tớ không qua được."
Giọng nam cố đè thấp, "Cậu có thể tự về trường học được không?"
Khóe mắt Đinh Cửu Cửu cong cong, "Cậu cho tớ là trẻ ba tuổi sao?"
"Đêm nay là buổi làm thêm cuối cùng của cậu ở cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu đúng không? Cậu đã nói chuyện với ông chủ quán bar chưa?"
"À..."
Đinh Cửu Cửu chột dạ mà chớp mắt, " Lúc giao ca làm tớ đã nói rồi."
Lâm Yến Thanh nhẹ nhàng thở ra, "Nhớ rõ ngồi xe trực tiếp về trưởng học, cậu con gái đi một mình buổi tối đừng có chạy lung tung."
Đinh Cửu Cửu vui đùa, "Được được được, dì Lâm, đều nghe cậu."
Bên kia lại dặn dò hai câu, lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Cất di động, Đinh Cửu Cửu đi đến trạm xe bus, vừa đi vừa dẫm lên bóng của mình.
Ở quán bar, cô xác thật đã