Edit: Qing Yun
"Cô biết, đối với tôi chuyện này còn dễ hơn uống nước."
Uy hiếp qua đi, Hàn Thời ngồi dậy, nhìn thẳng mắt cô với ánh mắt áp lực.
Không khí trầm mặc vài giây.
Cô rốt cuộc cũng lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, ngữ khí nghiêm túc, "Anh không thể như vậy."
"...."
"Tôi sẽ nôn lên người anh... Thật sự."
Ánh mắt nghiêm túc chỉ thiếu điều dán lên câu "Không tin thì anh cứ thử xem."
Hàn Thời: "...."
Uy hiếp lại rất có lực.
Phản ứng cao nguyên là chuyện của phản ứng cao nguyên, tiểu hồ ly não động vẫn không một chút ảnh hưởng.
Đối diện vài giây, Hàn Thời rốt cuộc chuyển dời tầm mắt, khẽ cười.
Đinh Cửu Cửu nhẹ nhàng thở ra.
--
Này xem như tránh thoát rồi...
Ai biết rằng người nọ đột nhiên đứng phắt dậy, cúi người trực tiếp chặn ngang ôm cô vào trong ngực.
Mấy người phía sau nhìn thấy thì thốt lên kinh hô.
Đương sự lại không chút do dự, bế cô bước ra cửa.
Dây xích của còng tay nối giữa tay trái của cô và tay phải của anh thả tự do, đung đưa lúc lắc theo từng bước anh di chuyển.
Lúc này, mấy người bảo vệ trong xe mới lấy lại tinh thần, người cách gần nhất vội tiến lên giơ tay ngăn cản Hàn Thời.
"Tiểu Hàn tổng, cô gái này giao cho chúng tôi đi, bác sĩ sắp đến nơi rồi... Mời cậu quay về chỗ ngồi."
Hàn Thời không buồn nhắc mắt.
"Tránh ra."
Bảo vệ nhíu mày, "Tiểu Hàn tổng, nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo cậu theo đội tình nguyện vào núi an toàn. Cậu đừng làm khó dễ chúng tôi."
Anh ôm cô đứng đấy không nói gì, chỉ cười nhẹ một tiếng.
"Cô ấy ở chỗ này, tôi sẽ không trốn. Nếu cô ấy không ở..." Hàn Thời nâng mắt, trên mặt treo nụ cười như có như không, đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo, "Anh lấy tự tin ở đâu mà nghĩ có thể giữ tôi ở lại nơi quỷ quái này?"
Bảo vệ trầm mặc.
Giằng co vài giây, vẫn là mấy bảo vệ kia đồng loạt quay đầu đi xuống xe bus trước, đến xe của mình sắp xếp lại.
Mắt thấy Hàn Thời sắp ôm Đinh Cửu Cửu ra khỏi xe, Tần Minh Vũ ở phía sau rốt cuộc không nhịn được mà tiến lên một bước___
"Bạn học, cô ấy.."
"Chờ phản ứng cao nguyên của cô ấy đỡ hơn," Hàn Thời dẫm xuống nền xi măng, ánh mắt rơi xuống cô gái trong ngực, ánh mắt vốn lạnh lùng lại ấm áp hơn vài phần, "...Tôi lại mang người trở về."
"..."
Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời xuống xe chưa được bao lâu thì xe bus đã rời đi rồi.
Một nơi như thế này mà có xe SUV dừng lại sẽ dễ dẫn người chú ý, lại nhìn thấy một chàng trai cao ráo ôm một cô gái lên chiếc che Cayenne ở giữa đoàn xe, tiến vào trong xe rồi, Đinh Cửu Cửu vẫn có cảm giác những ánh mắt kia có thể nhìn thấy cô xuyên qua cánh cửa ô tô.
Cô cảm thấy đầu càng đau hơn.
Theo ý Hàn Thời, đoàn xe quay đầu về hướng chân núi. Mà theo độ cao so với mực nước biển giảm dần, phản ứng cao nguyên của Đinh Cửu Cửu rốt cuộc cũng giảm bớt.
Sau khi sắc mặt cô dần khôi phục lại, Đinh Cửu Cửu đột nhiên nghe thấy người nọ mở miệng:
"Tôi cho rằng cô sẽ không đồng ý."
"...Cái gì?" Đinh Cửu Cửu chậm chạp mở mắt, quay đầu nhìn qua.
"Ở xe bus." Anh ngồi đó, vẫn luôn chưa dời ánh mắt khỏi